Chương 8: "Chúng ta có còn cơ hội không?"

Background color
Font
Font size
Line height

Có câu: "Duyên do trời ban, phận do người nắm giữ."

Trên thế gian này có hàng tỷ còn người sinh sống, giữa muôn vàn con người ấy để tìm được một người bản thân toàn tâm toàn ý yêu thương và họ đối với mình cũng thế, là chuyện chẳng dễ dàng, huống chi là tìm lại được người mình từng vô tình đánh mất.

Dẫu cho có thể gặp lại nhau sao bao tháng ngày xa cách, thì có thể bắt đầu lại mối quan hệ của trước kia hay không, lại là một chuyện khó khác.

Vẫn là phải tự hỏi bản thân có xứng đáng không? Và có đủ can đảm để giữ chặt họ lại bên mình một lần nữa không?

Có những cuộc trùng phùng, không phải là tình cờ, mà là ông trời ban cho họ thêm một lần "Duyên", để xem họ có thể lại lần nữa giữ "Phận" cho nhau không?

"Cũng đã năm năm rồi." Vương Tuấn Khải ngồi xuống chiếc ghế sopha gần đó, anh rót trà nóng ra một chiếc tách, đưa về phía Vương Nguyên: "Không định lại đây uống với tôi một ly trà và bàn luận về những chuyện ngày xưa à?"

Vương Nguyên đứng như trời trồng, cậu không dám cử đông, cậu đang nghĩ xem mình có nên chuồn khỏi đây không, nhưng lại tự hỏi tại sao cậu phải bỏ chạy? Cậu đến đây là để nhận kết quả phỏng vấn xin việc, cho dù anh có là ông chủ của cậu đi chăng nữa, thì mối quan hệ sắp tới của cả hai chỉ có sếp lớn và nhân viên thôi.

Đã gặp mặt trong tình cảnh như này là ông trời muốn cậu đối mặt với điều cậu luôn quan tâm trong suốt nhiều năm qua, nếu cậu tiếp tục tránh né, chạy trốn thì những khắc khoải đau thương trong lòng vẫn chẳng thể nguôi ngoai.

Vương Nguyên bước đến ngồi xuống chiếc ghế sopha đơn đối diện anh, cậu nhận lấy tách trà nóng hổi từ tay Vương Tuấn Khải rồi nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đặt xuống bàn. Vương Nguyên liền nói: "Vương tổng có thể cho tôi biết kết quả phỏng vấn lần trước của tôi được không?"

Vương Tuấn Khải nhận ra Vương Nguyên dùng kính ngữ, anh có chút buồn cười: "Chúng ta xa lạ đến mức đó sao?"

"Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi." Vương Nguyên kiên nhẫn đáp.

"Được rồi." Vương Tuấn Khải nói: "Cậu được nhận, từ ngày mai đến công ty làm việc, vị trí thư ký tổng giám đốc, chỗ cậu làm ở đằng kia." Anh chỉ tay về chiếc bàn làm việc cạnh cửa ra vào, Vương Nguyên có chút thắc mắc, liền hỏi: "Nhớ không lầm thì tôi đến đây phỏng vấn vị trí marketing, sao bây giờ lại trở thành thư ký của tổng giam đốc?"

"Tôi là ông chủ, việc của cậu là nghe lời ông chủ. Được không?"

Vương Nguyên cảm thấy bất mãn: "Như vậy không đúng cho lắm, nếu ông chủ đây cứ khăng khăng quyết định như vậy thì tôi đành đến công ty khác làm. Tôi nghĩ mình không thích hợp ở vị trí này."

"Tôi có thể gọi nói với ba cậu về chuyện cậu dù được nhận, dù được chọn cho vị trí tốt nhất nhưng vẫn bướng bỉnh từ chối, không tôn trọng cấp trên." Vương Tuấn Khải xoay xoay ly trà trên tay, bình thản nói.

Vương Nguyên nhìn anh, cậu căm phẫn: "Anh đang uy hiếp tôi?"

Anh đáp: "Cậu không tin thì có thể bước chân ra khỏi đây. Cậu đừng nghĩ tôi sắp xếp cậu vào vị trí này là đặt tình cảm cá nhân lên đó, tôi công tư rất phân minh. Chỉ là trùng hợp tôi vừa sa thải thư ký của mình hôm qua, vị trí nhân viên kinh doanh cũng đã tuyển được người, cậu lại rất phù hợp với vị trí thư ký của tôi. Chỉ vậy thôi."

Cậu do dự, suy nghĩ một lúc, liền nói: "Nếu thật sự là vậy thì cảm ơn sự tin tưởng của Vương tổng dành cho tôi. Ngày mai tôi sẽ đến làm đúng giờ. Tạm biệt Vương tổng!" Vương Nguyên đứng dậy rời đi, cậu đi thẳng xuống đại sảnh rồi rời khỏi cổng công ty và về nhà mình.

Cả đêm hôm đó Vương Nguyên không ngừng suy nghĩ về cuộc hội ngộ bất ngờ ở công ty Vương Hồng. Bao nhiêu năm như vậy rồi, không nghĩ chỉ cần quay về chốn cũ liền có thể gặp lại người xưa.

Điều khiến cậu cảm thấy khó chịu nhất chính là cảm giác bồi hồi và... sự rung động khi chạm mặt anh, cậu biết dù như thế nào cũng không nên tiếp tục duy trì tình cảm này trong lòng. Bao năm qua cứ nghĩ là tình cảm anh tuy không hoàn toàn cạn kiệt nhưng chí ít cũng đã phai nhạt được phần nào. Vậy mà, gặp lại anh rồi, con tim cậu vô thức đập rộn ràng, tựa như lần đầu cậu nhận ra mình thích anh.

Chuyện Vương Nguyên gặp lại Vương Tuấn Khải ở chỗ làm mới cậu vẫn chưa kể với Hạ Tử Nam, vì cậu biết với tính cách của hắn thì thế nào cũng ép buộc cậu phải nghỉ việc, nhưng cậu không muốn như thế.

Đột nhiên, không muốn trốn tránh, cũng không muốn rời xa anh nữa.

Thật tồi tệ.

...

Ngày đầu tiên đi làm Vương Nguyên đã thức dậy từ rất sớm, cậu dùng bữa sáng do chính tay Hạ Tử Nam nấu sau đó tạm biệt hắn rồi ra ngoài.

Đến công ty thì cũng đã hơn bảy giờ sáng rồi, sau khi đi một vòng quanh công ty để chào hỏi các đồng nghiệp mới thì cậu đến phòng Tổng giám đốc, cũng là phòng làm việc hiện tại của Vương Nguyên. Khi bước vào phòng cậu đã kinh ngạc vì nhìn thấy một người đàn ông đang nằm dài trên chiếc ghế sopha, xung quanh có rất nhiều giấy tờ, xem ra đêm qua Vương Tuấn Khải đã không về nhà.

Vương Nguyên giúp Vương Tuấn Khải sắp xếp lại tài liệu đặt trên bàn, sau đó quay về bàn làm việc của mình. Lúc này anh cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy cậu anh liền mỉm cười, nói: "Ngày đầu mà đã đến sớm vậy rồi sao?"

Vương Nguyên đáp: "Chuyện nên làm."

Anh gật gật đầu hài lòng rồi đứng dậy đi vào căn phòng đối diện với bàn làm việc của cậu, nghe nói Vương Tuấn Khải là người rất kỳ quái, anh xem công ty như là nhà, những trợ lý trước đây của anh đều nói rằng căn phòng kia chính là phòng bí mật cũng là phòng nghỉ ngơi của Vương tổng, không ai được phép vào. Cũng vì sự tò mò mà những thư ký trước kia bị anh đuổi. Vương Nguyên tự cân nhắc mình phải thật thận trọng, trước kia khi anh mất trí nhớ anh đã có chút kỳ quái rồi, bây giờ trở về con người thật của mình cũng không biết anh kỳ quái đến mức nào.

Nhưng vẫn không thể kiềm được tính hiếu kỳ của mình, Vương Nguyên vuốt vuốt cằm, tự hỏi không biết trong căn phòng đó có gì nhỉ? Hay chỉ đơn giản là phòng nghỉ ngơi như phòng ngủ ở nhà?

Trong khi cậu đang suy nghĩ bâng quơ về bí mật của anh thì Vương Tuấn Khải từ lúc nào đã đứng trước mặt Vương Nguyên khiến cậu giật thót, anh mỉm cười: "Đang nghĩ chuyện gì xấu xa à?"

"Không... không có." Cậu trở nên lúng túng.

Vương Tuấn Khải lại mỉm cười, anh gõ nhẹ lên bàn cậu, dặn dò: "Chuẩn bị cùng tôi ra ngoài."

"Chúng ta phải đi đâu sao?"

"Đi làm việc với cấp trên, cậu không cần phải hỏi nhiều."

"Vâng."

"Ngoan." Anh mỉm cười hài lòng, Vương Nguyên cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Cậu thực sự chỉ là thư ký của anh thôi đúng không? Nhưng thái độ của anh lại khác.

Thời gian đầu làm việc đối với cậu không chút khó khăn, Vương Tuấn Khải cũng không gây khó dễ với cậu như cậu đã lo sợ trước đó.

Cho đến một ngày dữ liệu quan trọng lưu trong máy cậu đột nhiên biến mất, vì sơ ý không lưu vào USB nên cậu bị anh khiển trách nghiêm trọng, cũng vì vụ việc đó đã khiến công ty mất đi một hợp đồng khá lớn

Từ khi quen biết anh cậu chưa từng nhìn thấy anh tức giận như vậy, tuy anh không nói những lời quá đáng nhưng thái độ vừa tức giận vừa bất lực của anh đã khiến cậu vô cùng áy náy.

Đêm đó cậu quyết ở lại công ty tự phạt bản thân tăng ca một tuần, làm hết việc này đến việc kia, việc của tuần sau cậu cũng làm nốt. Vương Tuấn Khải cũng phạt cậu làm lại bản tài liệu đã mất trước đó, tuy hiện tại không cần đến nữa nhưng anh vẫn muốn cậu làm để tự cân nhắc bản thân.

"Còn chưa về sao?" Vương Tuấn Khải bước ra từ căn phòng nghỉ ngơi, hình như anh vừa ngủ một giấc.

Đến khi anh lên tiếng cậu mới phát hiện ra trời đã gần sáng rồi, bụng cậu cũng đang kêu đói vì từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn gì. Anh nghe được tiếng "kêu than" từ chiếc bụng xẹp lép của Vương Nguyên, liền bật cười: "Cậu đang muốn người khác nghĩ tôi bốc lột sức lao động của cậu sao? Mau ngưng việc đi!"

Vương Nguyên vẫn gõ phím: "Một chút nữa là xong rồi."

Vương Tuấn Khải không khuyên được cậu nên cũng bỏ mặc, anh mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Gần nửa tiếng sau anh quay lại với hai bát mỳ nóng hổi trên tay. Anh đặt trên bàn uống trà, rồi nói với cậu: "Mau lại ăn, nếu còn cố gắng thì sẽ ngất xỉu đấy."

Vương Nguyên quả thực đã bị mùi thơm của mỳ làm cho mê hoặc, nhưng vẫn quyết không dao động.

Anh lại nói: "Nếu cậu ngất xỉu... tôi có thể làm những việc mình muốn làm rồi."

Lúc này Vương Nguyên mới đứng dậy, đi lại chỗ anh, ngoan ngoãn ăn bát mỳ anh vừa nấu.

Vương Tuấn Khải nói: "Ngoan." Mỉm cười rất dịu dàng.

Cậu thì lại hận không thể ăn luôn anh, một tên lưu manh đáng ghét.

...

Có lẽ nếu như không có Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải sẽ không hiểu được cố chấp là như thế nào.

Chính là cố chấp yêu, cố chấp bên cạnh, cố chấp nhận đau đớn và cố chấp không buông.

Năm năm trước là anh đã bỏ lỡ tình yêu của chính mình, bỏ lỡ một cơ hội tiến bước đến với Vương Nguyên. Anh đã bỏ lỡ quá nhiều. Và giờ đây anh học được cách, phải giữ chặt những thứ mình đang có.

"Vương Nguyên."

"Hửm?"

"Chúng ta còn cơ hội không?" 

You are reading the story above: TeenFic.Net