IN THE MOOD OF LOVE

Background color
Font
Font size
Line height

Chương 1: Yêu, lần đầu gặp gỡ.

Mười sáu tuổi, tôi gặp anh ấy;

Mười sáu tuổi, đi đến cuối cuộc đời tôi;

Mười sáu tuổi, vận mệnh của tôi bắt đầu xoay chuyển;

Mười sáu tuổi, câu chuyện giữa chúng tôi bắt đầu.........

.............. Tôi thích sắc trắng của tuyết, vì nó nhất định không có tạp niệm.

Mùa đông ở Seoul có vẻ đặc biệt lạnh, tháu tâm thấu xương. Trước đó tôi phải làm rất nhiều việc để mưu sinh, nhưng sau khi trở thành thực tập sinh của SM, công việc của tôi ổn định hơn nhiều. Khi tôi biết tin mình trúng tuyển, tôi vô cùng vui sướng, có lẽ cuộc sống nay đây mai đó của tôi sẽ kết thúc ở đây.

Đi theo Yong In hyung vào ký túc xá, phòng ở của nam sinh đặc biệt có mùi khó ngửi khiến tôi nhíu mày, nhưng Yong In hyung đang ở đây nên tôi không thể lập tức ra ngoài, đành phải kiên trì cúi đầu đi vào.

"Yunho, lại tới tập à?" Yong In hyung hỏi, giọng tán dương, "Rất tốt!"

Tôi đứng sau lưng Yong In hyjng nên không rõ lắm dáng vẻ của người tên Yunho kia như thế nào, nhưng tôi nghĩ hẳn đấy phải là một nhân vật rất lợi hại, vì Yong In hyung hiếm khi khen ai đó lắm.

"Cậu ta sắp tới sẽ ở cùng mấy cậu, là thực tập sinh mới trúng tuyển, chăm sóc lẫn nhau thật tốt nhé!" Yong In hyung kéo tôi từ sau lưng ra, "Cậu ta tên Kim JaeJoong!"

Tôi nhìn những người xa lạ xung quanh, không biết phải xoay sở như thế nào, cũng chẳng biết cảm giác bất an này từ đâu mà đến, chỉ biết người trước mặt___ chính là người tên Jung Yunho ấy, cứ nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi cực không thoải mái.

Yong In hyung rời đi, tôi xách hành lý của mình vào trong.

"Chào cậu, tôi là Jung Yunho, để tôi giúp cậu!" Yunho chìa tay ra làm thân, lòng bàn tay ấm áp chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo của tôi, tôi giật mình cả kinh, lỡ tay vung túi hành lý ra ngoài.

"Tay cậu lạnh quá!" Yunho bật cười, giúp tôi nhét lại quần áo vào túi, sau đó nhiệt tình vỗ vỗ bả vai tôi, nói: "Vừa nãy mới nhìn tôi đã cảm thấy cậu rất gầy, phải chăm sóc tốt chính mình đấy, nếu muốn ở lại công ty và nổi tiếng thì trước hết nên chăm sóc thân thể đã!"

Tôi trầm mặc trong chốc lát mới gật đầu: "Tôi biết, cảm ơn anh, Yunho.....hyung!"

Yunho có vẻ rất vui khi nghe thấy tôi gọi một tiếng "hyung", bất chợt ôm lấy vai tôi, "Tôi sẽ để ý chăm sóc cậu......."

"Yunho, không phải cậu không thích bị người xa lạ chạm vào à?" Yunho còn chưa nói hết câu đã bị một người vừa bước từ phòng vệ sinh ra ngắt lời.

"Anh ấy là HeeChul hyung, ở cùng chúng ta còn có một người nữa là Young Sil hyung, lát nữa mới về." Yunho vẫn không buông tay ra, giới thiệu hai người còn lại với tôi.

HeeChul hyung một thân hồng phấn cực quái dị thong thả bước tới trước mặt tôi, vẻ mặt thâm trầm nghiêm túc. Tôi khó hiểu nhìn Yunho, nhưng trong mắt Yunho cũng lóe lên thần sắc không giải thích được như thế. HeeChul ép sát tới, cách chóp mũi tôi chỉ khoảng 10cm, trừng mắt nhìn tôi hồi lâu, sau đó mới phun ra một câu:

"Cậu dùng mỹ phẩm hãng nào, làm cách gì làn da mới đẹp được thế này?"

Yunho đứng bên cạnh không giữ hình tượng bò lăn ra cười, tôi cũng mím môi cố nén cười, lắc lắc đầu, bình thường tôi làm đủ loại công việc, làm gì có thời gian để ý vấn đề da dẻ chứ.

"Đừng gạt tôi!" HeeChul hyung liếc mắt trừng tôi càng ác hơn, thật sự có chút khủng bố.

"Ờm..... có thể là do tôi có tới 8 chị gái...... Tôi không rõ lắm....." Tôi bị trừng đến mức sống lưng lạnh toát.

"Cái gì? 8 chị gái?" Yunho rốt cuộc ngừng cười, "Vậy không phải sẽ vất vả lắm sao?"

Tôi không thích nói chuyện trong nhà với người ngoài, nhận hành lý từ tay Yunho, không nói gì nữa mà lập tức trở về phòng mình.

.

Sau hôm đó, chẳng ai trong chúng tôi xuất hiện cùng nhau nữa, tuy ở cùng một chỗ, nhưng ngày nào tôi cũng phải chạy từ chỗ làm thêm đến phòng luyện tập trong công ty, rất ít khi có mặt ở ký túc xá vào ban ngày. Tôi biết, lúc tôi về đã gần nửa đêm, Yunho còn chưa ngủ, cơ mà quan hệ giữa tôi và anh gần như chỉ dừng lại ở câu nói "Yunho..... hyung" vào hôm đầu tiên gặp mặt thôi, chẳng có gì sâu sắc.

Trận tuyết đầu đông quét qua Seoul, sau khi hoàn thành công việc ở quán bar, tôi không về ngay, vì gần đây lúc tôi trở về, lần nào cũng thấy Yunho mặt nhăn mày nhíu, co người ngủ trên ghế sô pha. Tôi nghĩ có lẽ hương rượu trên người tôi khiến anh mâu thuẫn lắm đây, thế nên tôi quyết định sau này phải dạo vài vòng bên ngoài, để mùi rượu gay mũi này biến mất đã rồi mới về nhà. Nhưng hôm nay không khí có vẻ khác mọi khi, lúc tôi về ký túc xá, đèn đóm vẫn sáng trưng. Lúc vào mới phát hiện, hóa ra Yong In hyung tới.

"Này, mau chườm mặt đi, đừng để mặt bị sưng." Anh đưa cho tôi túi chườm nước đá, "Sau này đừng ra ngoài uống rượu buổi tối nữa, bị Yong In hyung phát hiện sẽ lại bị đánh lần nữa đấy".

"Ừm." Tôi nhận túi chườm, "Cám ơn anh, Yunho...... hyung".

Anh không nói gì nữa, đi về phòng. Tôi sờ sờ gò má có chút xanh tím, khẽ thở dài, bước ra ban công .

Tuyết vẫn như cũ rơi không biết mệt mỏi, bầu trời ban đêm đen đặc làm nổi bật sắc quyết trắng nõn, ẩn mình giữa không trung rồi chậm rãi rơi xuống, nhẹ như cánh bướm lượn vòng quanh. Tuyết rơi xuống thế gian có phải vì bị thiên đường ghét bỏ hay không? Tôi im lặng đứng đó, tự nói với bản thân rằng đêm tối rồi cũng qua, bình minh sẽ sớm đến, chỉ cần thời gian..........

"Vì sao phải làm như vậy?" Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói khiến tôi giật mình.

Nhìn thấy tấm thẻ đưa qua, tôi biết giấu không được nữa, vội vàng giật thẻ lại, niết chặt trong tay, không trả lời.

"Vì có tới 8 chị gái cho nên phải bán máu, phải thừa sống thiếu chết đi làm thêm? Đợi hồi lâu, anh cẩn thận hỏi tiếp, nghe giọng đã không còn tức giận như hồi nãy nữa.

Tôi không để ý đến anh, vẫn ngẩn người nhìn không trung như cũ. Mãi cho đến khi hàn khí trên người bị chiếc áo khoác ấm áp xua tan, tôi mới quay đầu nhìn lại, một nụ cười thân thiện nhưng xa lạ. Lần đầu tiên tôi nhìn lỹ dáng vẻ của anh, anh cao hơn tôi một chút, nhìn qua rất rắn chắc, mặt hơi phúng phinh, lúc cười rộ lên nhìn rất đẹp, vì lúc ấy khóe mắt anh sẽ cong lên, còn lộ ra hai chiếc răng nanh cực đáng yêu.

"Cậu có vẻ rất thích tuyết?"

".........."

"Đừng đứng đây lâu quá, sẽ dễ bị cảm lạnh......." Có thể vì tôi trầm mặc quá lâu, khiến anh xấu hổ, anh mím môi do dự một lúc rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

"Tôi......thích màu trắng của tuyết, vì nó nhất định không chứa tạp chất......" Tôi khẽ nói, cơ hồ nếu không để ý sẽ chẳng nghe rõ.

Động tác xoay người ngừng lại, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi, cầm lấy bàn tay run rẩy của tôi, tôi bất giác cảm nhận được luồng nhiệt từ tay anh truyền đến, đánh vào sâu tâm trí tôi..........

Rất nhiều năm về sau, Yunho mới nói cho tôi biết, khi anh nghe tôi nói câu không nhiễm tạp chất kia, bất giác cảm thấy vô cùng bi thương, cho nên ngay từ lúc đó, anh đã bắt đầu muốn bảo vệ tôi, chăm sóc tôi, cho tôi cảm giác an toàn, anh nói tôi muốn gì anh cũng có thể cho tôi......

Anh thật sự hiểu câu nói kia của tôi sao, anh đã quên chúng tôi khi ấy mới chỉ mười sáu tuổi mà thôi.......

Mười sáu tuổi, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau........

Chương 2: Yêu, kiên trì.

Mười tám tuổi, chúng ta thành anh em;

Mười tám tuổi, tôi không hề che giấu trốn chạy;

Mười tám tuổi, lần đầu tiên cảm giác được có người bảo vệ;

Mười tám tuổi, muốn cùng anh cùng nhau kiên trì..........

..........Anh phải nhớ kỹ, đây không phải mắc nợ....... Đây là tình yêu........

Thời gian hai năm trôi qua rất nhanh, nó biến chúng tôi từ người xa lạ ban đầu trở thành anh em thân thiết, sóng vai cùng cố gắng, đơn giản là làm cái tên – Dong Bang Shin Ki tỏa sáng hơn.

Chúng tôi từ sớm đã chuyển sang ký túc xá mới, với ba người nữa ở cùng nhau, cùng ăn cơm, cùng ngủ, cùng làm việc, cùng ca hát, cùng nhảy. Đương nhiên, khi tin tức kinh thiên động địa kia truyền đến cùng tất cả hệ lụy sau này, đối với tôi mà nói mãi mãi là hồi ức khó quên.

Junsu ở trong phòng khách xem Yoochun cùng Yunho chủ trì tiết mục trên TV, hai người một hỏi một đáp, ăn ý mười phần, làm Junsu bật cười khanh khách, thanh âm như mấy bé cá heo vui vẻ, không để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Changmin ngồi bên cạnh. Tôi đứng trước ban công lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, mặt trăng cô đơn giữa bầu trời rộng lớn lóe lên hàn quang mong manh, ánh trăng màu trắng mềm mại như tuyết, nhưng thực chất vô cùng lạnh lùng vô tình, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lẽo ấy cứ thế chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của tôi..........

Đột nhiên cảm thấy bản thân thật dư thừa, lúc là học sinh thì phải nghỉ học, lúc đi làm thêm thì chẳng thể kiếm đủ tiền nuôi sống chính mình, khoản ca hát ngẫu nhiên còn chấp nhận được, chứ khi phải nhảy thì chẳng có tý khí lực nào; hiện tại cực khổ lắm mới được debut thì lại truyền đến tin sẽ bị thay thế....... Có phải những thứ ấm áp nhất trên thế giới này sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc về tôi........

"JaeJoong ah, tớ về rồi này!"

Anh ôm tôi từ phía sau, không phải là ôm bả vai hay ôm lưng, mà là nhẹ nhàng vòng tay qua eo, bao bọc lấy tôi. Tôi từng kháng nghị kiểu ôm như thế, nhưng anh nói cơ thể tôi luôn lạnh lẽo, ôm như vậy tôi mới có thể ấm áp hơn. Dần dần, tôi đã có thói quen cuộn mình lại, dựa vào ngực anh, có thói quen để anh vòng tay qua ôm eo, sau đó gác cằm lên vai tôi, dần dần, những thói quen ấy đã khiến trái tim chúng tôi gần nhau hơn.......

"Đói không, tớ đi làm bữa khuya." Tùy ý mặc anh ôm một lúc, sau đó tôi rút tay ra, chuẩn bị quay vào trong, lại bị anh túm về.

"Junsu nói hôm nay cậu đã thu dọn hành lý đúng không?" Anh thẳng mắt nhìn về phía trước, không quay về phía tôi, nên tôi không thấy rõ lắm nét mặt của anh.

"Ừm, chuẩn bị sớm một chút cũng tốt......" Tôi muốn hẩy tay anh ra, nhưng anh lại càng dùng sức giữ chặt.

"Không tin tớ sao?"

"Tin!"

"Vậy sao lại làm thế?"

"Rất tin, cho nên mới sợ hãi!"

"Sợ cái gì?" Anh quay đầu lại, trong mắt ánh lên tơ máu mệt mỏi.

"..........." Nhìn vào mắt anh, đáy lòng tôi trùng xuống, ánh mắt cố chấp như thế, kiên trì như thế khiến tôi bất an.

"Nói đi, cậu sợ điều gì?"

"Sợ...... cậu vì tớ mà làm chuyện điên rồ, sợ cậu vì tớ mà liều lĩnh, sợ cậu vì tớ mà bị thương........" Tôi dùng sức thoát khỏi kiềm chế của anh, "Cấp trên đã quyết định, chúng ta không thể thay đổi, chúng ta bất lực".

"Vì sao không cùng tớ cố gắng, vì sao lại dễ dàng buông tay như vậy?!" Anh gần như gào thét.

"Cậu nói nhỏ thôi, mọi người đã ngủ rồi." Tôi vỗ vai anh, "Tớ là đàn ông, không cần cậu cẩn thận bảo vệ như thế, phóng khoáng rời đi mới chính là tớ!"

.

Nửa đêm, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ say, tiếng hít thở đều đều vang khắp căn phòng tĩnh mịch, tôi ngồi dậy, giúp Yoochun thả tay vào chăn, giúp Junsu đắp lại chăn đã bị đá rớt xuống đất, giúp Changmin gấp gọn lại quàn áo vứt đầu giường, lén nhéo hai má phúng phính hơn cả nữ của thằng nhỏ, rồi ra khỏi phòng ngủ.

Đèn đường góc phố vẫn phát ra thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tạo cảm giác mông lung nhàn nhạt. Ở nơi đó từng có hình bóng chờ tôi về nhà, ngày nào cũng vậy, anh luôn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, đặt trước miệng mình phả khí vài cái, nói với tôi rằng làm vậy sẽ không còn lạnh nữa.

"Yunho hyung rất lo cho anh, hôm nay trước khi chương trình bắt đầu, tâm trạng anh ấy luôn lo lắng không yên!" Giọng nói của Yoochun đột nhiên vang lên bên cạnh.

"Em ra đây làm gì, hiếm thấy ghê!" Tôi mỉm cười, không đáp lại vấn đề Yoochun đưa ra.

"Vì biết anh không ngủ." Nhợt nhạt mỉm cười, đây chính là kiểu dịu dàng chỉ Yoochun mới có, "Hyung, anh muốn bỏ mặc bọn em sao?"

"Là mấy đứa vứt bỏ anh đấy chứ, anh già rồi, không theo kịp mấy đứa đâu!" Tôi đập nhẹ vào vai Yoochun, "Sau này nổi tiếng hơn nữa cũng đừng quên anh!"

"Hyung, đừng giỡn nữa!"

"Yoochun, vì sao mọi người chỉ nhìn thấy điểm đen nhỏ bé trên giấy trắng mà quên mất cả khoảng trắng to lớn còn lại chứ?" Tôi thuận miệng hỏi.

"............"

"Nhưng mà anh thích màu trắng, màu trắng không nhiễm tạp chất, làm màu trắng không có gì không tốt, đúng không?"

Yoochun bắt lấy cổ tay tôi: "JaeJoong hyung, nói nghiêm túc đi, trước kia luôn là em và Yunho hyung nói, lần này tới anh, được không?"

".........Anh......nghe nói Yunho quỳ xuống, cũng biết mấy đứa đều tỏ thái độ......" Tôi xoay người lại, không muốn để Yoochun nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của mình, "Không muốn thiếu nợ mọi người, anh trả không nổi......."

"Trả? Thiếu? Hyung, anh coi bọn em là gì vậy?" Yoochun buông tay tôi ra, "Chẳng khác gì phân chia gia sản?"

"Anh không quen người khác đối tốt với anh, không quen thuộc cảm giác ấm áp, vì anh sợ bản thân sớm hay muộn sẽ lại bị đẩy về nơi rét lạnh, sợ hiện tại kiên trì cũng chẳng có nghĩ lý gì, sợ thiếu nợ nhân tình của mọi người, cả đời này anh sẽ không trả nổi......."

"Hyung!" Yoochun ngắt lời tồi, "Anh phải nhớ ký, đây không phải là thiếu nợ..... Đây là tình cảm........."

.

Tôi mãi mãi không bao giờ quên trận mưa năm ấy. Mưa rất lớn, từng hạt nước nặng trịch rơi xuống, hung hăng đánh lên gương mặt đẫm nước mắt của tôi, cảm giác thật đau, nhưng vẫn không thể đau bằng nỗi đau âm ỉ trong lòng, đau đến khắc cốt ghi tâm, truyền đến mọi ngóc ngách trong thân thể.

Bình thường, trước khi mở màn biểu diễn, chúng tôi thường có thói quen giới thiệu tên mình, Yunho lại bất chợt nói thêm một câu.

"Dong Bang Shim Ki mãi mãi là một nhóm năm người, là Choikang Changmin, Xiah Junsu, Micky Yoochun, Hero JaeJoong và U-know Yunho, 5-FOREVER!"

Đối mặt với ba đứa em vẻ mặt sợ hãi nhưng ánh mắt vô cùng kiên định, đối mặt với những tiếng khóc nghẹn ngào dưới khán đài, đối mặt với Cassiopeia trước sau như một luôn bảo vệ chúng tôi, tôi không khỏi có chút bi thương, vận mệnh của tôi có lẽ đã định trước là như vậy, bị vứt bỏ, lưu lạc, phiêu bạt......

Ngay giữa lúc tôi tuyệt vọng nhắm mắt, một người đã dùng bàn tay ấm áp lau đi nước mắt ẩm ướt trên mặt tôi, cầm lấy tay tôi, sau đó dùng giọng nói càng thêm ấm áp nói bên tai tôi: "Tớ tuyệt đối không buông tay, tuyệt đối không bỏ lại cậu! Chúng ta phải tiếp tục kiên trì!"

Tiếp theo, tôi thấy Yunho nói với Cassiopeia đang khóc như mưa dưới khán đài: "Không phải những điều chúng tôi trực tiếp nói ra thì mọi người không được tin!"

Tôi nhận ra giọng nói của anh như muốn cực lực che giấu sự yếu ớt bên trong, tôi cũng nghe ra sự kiên trì của anh, kiên trì muốn cùng tôi tiếp tục cố gắng.

Tôi biết ba đứa em của mình cũng đã phải hi sinh lớn cỡ nào, nhưng tôi vĩnh viễn nhớ rõ nhất bàn tay, giọng nói ấm áp kia đã cho tôi sức mạnh vô hạn, để tôi quên đi đau thương, quên đi tức giận, quên đi thống khổ, tiếp tục dũng cảm kiên trì. Ngay cả khi tôi nhìn thấy khóe mắt anh lóe lên giọt nước mắt nhạt nhòa hòa vào màn mưa, ngay cả khi tôi thực sự phải đối mặt với tương lai mờ mịt, tôi vẫn biết, giữa cuộc đời này tôi chỉ cần có người đó, một người tuyệt đối sẽ không buông tay tôi ra, vậy là đủ rồi.......

Rất nhiều năm sau, Yunho nói cho tôi biết, anh luôn chờ tôi về nhà là vì sợ tôi bất giác sẽ chạy trốn, sợ tôi không nói tiếng nào đã bỏ đi, nên dù anh mệt mỏi đến đâu cũng cố chấp đứng dưới ngọn đèn đường mờ mịt, chờ tôi về nhà......

Tuổi mười tám năm ấy chứng kiến sự cố chấp của anh với tôi, chứng kiến chúng tôi từ người xa lạ trở thành quen thuộc đến mức không thể chia lìa.......

Mười tám tuổi, chúng ta cùng nhau tiếp tục kiên trì...........

Chương 3: Yêu, ảo giác.

Mười chín tuổi, tôi yêu anh ấy;

Mười chín tuổi, trái tim bắt đầu mất phương hướng;

Mười chín tuổi, tôi hình thành thói quen có anh ở bên;

Mười chín tuổi, thế giới của tôi bị anh phá vỡ..........

........ Thích chỉ là cảm giác yêu mờ nhạt, nhưng yêu lại chính là cảm giác thích sâu đậm..........

Mùi thuốc khử trùng gay mũi, vách tường trắng toát, toàn thân đau nhức, lần gãy xương này đã khắc sâu vào tâm trí tôi.

Vì phải liên tục luyện vũ đạo, hơn nữa...... còn từ chối yêu cầu đi uống rượu xã giao với mấy ông chủ lớn Nhật Bản nên tôi bị cấp trên cho người đánh một trận. Khi chật vật đứng dậy sau trận đánh nhừ tử, chân tôi đã sưng phồng lên, nhất là đầu gối, phình to như bánh bao. Lê lết bò về được đến nhà, trước mắt liền tối sầm lại, tôi ngã gục ngay cửa.

Bác sỹ bất đắc dĩ nói cho tôi biết, cẳng chân tôi đã gãy, phải bó bột ít nhất nửa tháng. Tôi mỉm cười nhìn bác sỹ, trong lòng thầm nghĩ những phát gậy đập vào người kia thật quá lợi hại, mới tý đã gãy xương. Đáng tiếc, dù cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ không đồng ý như cũ, tôi ghét bị kẻ khác coi như phụ nữ, huống chi đây rõ ràng là việc mà phụ nữ bị ép làm.

Vì gãy xương nên lại một lần nữa tôi đứng dưới sân khấu, nhìn bóng lưng mọi người bên tren, lại một lần nữa được bảo vệ. Changmin từng có lần vô tình muốn cõng tôi, nhưng lại khiến tôi ngã xuống đất, từ đó về sau tôi không để ai cõng nữa, nhưng nhìn cái tên cố chấp trước mắt, tôi chẳng còn cách nào khác.

Mới qua vài ngày sau khi giải phẫu, tôi không thể cử động mạnh, nhất là lúc vào phòng tắm, lần nào Yunho cũng cẩn thận cõng tôi. Thật ra sau khi trị liệu tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, nhờ người khác đỡ vẫn có thể di chuyển bình thường, nhưng Yunho nói sàn nhà tắm rất trơn, anh ấy lo tôi sẽ bị ngã, cho nên khoảng thời gian đó anh ấy vẫn luôn cõng tôi tới lui, dù ban ngày làm việc mệt mỏi thế nào thì đến tối khi trở về, anh ấy vẫn cố chấp phải cõng tôi. Có đôi lần tôi thấy anh rất vất vả, muốn Yoochun hay Changmin giúp tôi, nhưng anh không đồng ý.

Tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác lúc tựa đầu vào vai anh, lưng anh rất rộng, lồng ngực lại dày, cho nên nằm trên lưng anh xúc cảm vô cùng thoải mái, tôi thường xuyên đùa dai, thổi khí vào sau vành tai anh, khiến anh bị nhột, hoặc dùng sức cào tóc anh, tẩy đi bụi bẩn cùng mồ hôi dính trên đó, tôi biết chúng chính là ấn ký thể hiện anh đã cố gắng như thế nào. Sau đó anh ấy giúp tôi xả nước, độ ấm vừa phải, tựa như cảm giác anh mang lại cho tôi, không giống Yoochun quá nhiệt tình, cũng không giống Changmin lạnh nhạt, càng không giống Junsu lúc nóng lúc lạnh.........

Tôi nghĩ thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ, thói quen có người cạnh bên chăm sóc, thói quen luôn có người để mình làm nũng, thói quen sinh ra cảm giác hồi hộp căng thẳng khi nhìn về hướng nào đó, thói quen luôn có người tồn tại ở vị trí ngay cạnh mình. . .

.

Chương trình kết thúc, Yunho lập tức về nhà, nhưng ngay sau đó, anh nói có chuyện phải ra ngoài, tôi nhìn bóng lưng rời đi của anh, nói với theo: "Đừng về muộn quá!"

"Ừ, tớ biết mà!" Anh mỉm cười phất tay chào tôi.

"JaeJoong hyung, nghe nói gần đây có một cô gái đặc biệt thích Yunho hyung đấy." Junsu hiếm khi rời mắt khỏi trò chơi điện tử, ra vẻ thần bí sấn lại gần, "Có phải Yunho hyung ra ngoài hẹn hò với cô nàng ấy không nhỉ?"

"Ờ, thật hả? Rất đáng ngưỡng mộ. Đây là chuyện tốt......." Tôi bâng quơ đáp, nhưng trong lòng lại trào dâng cỗ cảm xúc không rõ tư vị.

"Hyung, anh không để ý à?!" Junsu vẻ mặt mất hứng quay trở về trò chơi.

Để ý? Không còn ai ngày nào cũng ép tôi ăn nữa, không còn ai ngày nào cũng làm nũng với tôi nữa, không còn ai trước mặt mọi người gọi tôi bằng cái giọng buồn nôn "JaeJoongie của tớ" nữa, không phải tôi sẽ càng tự do hơn sao, việc gì phải để ý? Phải là đắc ý mới đúng........ Nhưng khi người ta đắc ý phải há miệng cười to chứ nhỉ, tâm tình đắc ý đâu giống như cảm giác mất mát thế này, tâm tình đắc ý sao lại mang vị chua xót.......

Lúc trước, mỗi lần tham gia show xong, toàn thân đều mệt rũ rượi, ngoại trừ muốn ngủ ra thì...... làm gì còn mong muốn nào khác? Nhưng hôm nay..... tôi bất an nhìn cửa ra vào, rồi lại nhìn di động bên cạnh...... chúng nó cứ như bãi công tập thể, hoàn toàn không có động tĩnh.

12:00, Yunho chưa

You are reading the story above: TeenFic.Net

#yunjae