Thiên đồng 10: Hoa lâu nhai - 10.1

Background color
Font
Font size
Line height

Để cứu trúc mã, một mình tôi rơi vào thế giới xa lạ.

Quán bún ốc nồng nặc mùi xác chết nhưng đông nghịt khách hàng.

Tôi: "Kiểm tra an toàn thực phẩm, phát hiện vi khuẩn E.coli trong mì ốc của quá vượt quá tiêu chuẩn, vậy nên chúng tôi đề nghị đóng cửa tạm thời để khắc phục."

Bà chủ cửa hàng son phấn ghen tị với vẻ đẹp của người ta nên đã lột bỏ da mặt khi người ta đang trang điểm.

Tôi: "Có khách hàng phàn nàn mỹ phẩm của tiệm gây dị ứng nghiêm trọng, đề nghị tạm ngừng kinh doanh vài ngày, tôi muốn mang những sản phẩm này về kiểm tra."

Một họa sĩ ma lấy cớ vẽ chân dung để dụ dỗ, giết hại bao nhiêu cô gái.

Tôi: "Tranh cậu vẽ không giống, quảng cáo sai sự thật à?"

Ngoài ra còn có một cô gái mặc đồ đỏ có mặt khắp nơi, tay biến thành lưỡi liềm, một khi phát ra tiếng động sẽ bị cô ta xé thành từng mảnh.

Tôi: "Đứng giữa đường la lối gì đấy? Vi phạm an toàn giao thông, mau đưa đi!"

1

Hai lần liên tiếp xuất hiện ở án mạng hiện trường, tôi bị chú cảnh sát bắt.

Dù tôi không biết làm thế nào mà Tiêu Thanh Chi lại lẻn vào đồn và đưa tôi đi được, nhưng kể từ đó, cửa hàng đồ ăn nhanh của tôi không ngừng bị báo cáo cùng phàn nàn.

Nếu không phải bị kiểm tra về phòng cháy chữa cháy thì là kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm bất ngờ.

Những việc này cứ diễn ra hàng ngày, cửa hàng không thể duy trì hoạt động kinh doanh nữa nên chỉ đành đóng cửa.

Mới về nhà nghỉ được mấy ngày, Tiêu Thanh Chi đột nhiên tới.

Một người đàn ông mặc áo khoác dài, tóc dài tới thắt lưng, đẹp đến nỗi không phân biệt được giới tính xuất hiện trước cửa nhà tôi, bàn tay đeo găng tay da duyên dáng chạm vào chuông cửa, cặp kính không gọng màu vàng trên sống mũi phản chiếu ánh sáng trông vô cùng huyền bí.

"Xin hỏi, cô Trầm Đồng có ở nhà không? Tôi là bạn của cô ấy?"

Em trai Trầm Thần nhìn màn hình rồi quay sang hỏi tôi: "Chị, cái tên kia có vấn đề gì à? Trời đang nóng lại mặc áo gió không sợ chết nóng à!"

Con yêu quái già trong màn hình kia vẫn giữ nụ cười tao nhã: "Em trai đúng là hài hước đấy, ha ha ha..."

Tuy Tiêu Thanh Chi đã cứu tôi nhưng anh ta cũng đã tính kế tôi.

Vì anh ta mà Hạ Thương bị phong ấn trong giếng.

Vậy nên tôi không cần phải giữ lịch sự với anh ta.

"Tiêu Thanh Chi hả? Anh tới tìm tôi làm gì?"

"Đồng Đồng, cô thật sự nhẫn tâm để tôi đứng ngoài này nói chuyện sao?"

Ai lại để một thứ như vậy vào nhà chứ?

Tôi đâu có ngốc như Hạ Diên.

Tôi cười khẩy: "Có gì thì nói đi, không thì thôi."

Tiêu Thanh Chi bất lực, chỉ đành nhượng bộ: "Được rồi được rồi. Gần đây trong thành phố xảy ra nhiều vụ mất tích, các nạn nhân đều đột nhiên biến mất, sống không thấy người chết không thấy xác. Ở chỗ nạn nhân chúng tôi tìm thấy tấm thiệp mời này. Tôi nghi ngờ họ đã bị một thế lực thần bí đưa đi."

Nói rồi, Tiêu Thanh Chi đưa một tấm thiệp màu đen ra trước camera.

Tấm thiệp được làm bằng bìa cứng với hoa văn mạ vàng đơn giản. Dù cách bởi một màn hình, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự đen tối và tà ác từ nó.

Tôi nhíu mày: "Việc này liên quan gì đến tôi?"

Tiêu Thanh Chi trả lời: "Bộ phận của chúng tôi gần đây khá nhiều việc, tạm thời không có nhân lực dư, chúng tôi hy vọng cô có thể giúp chúng tôi điều tra chuyện này với tư cách là nhân viên ngoài biên chế."

Tôi thực sự bị thuyết phục.

"Không phải anh nói những người kia bỗng dưng mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác sao? Không có manh mối thì làm sao tôi điều tra được?"

"Yên tâm, việc này tôi đã sắp xếp giúp cô rồi. Tấm thiệp này đưa cho cô đấy." Nói tới đây, Tiêu Thanh Chi đổi giọng, "Đừng quên là cô còn nợ tôi một ân tình. Ân tình của Tiêu Thanh Chi tôi nhất định phải trả..."

Trả cái rắm!


You are reading the story above: TeenFic.Net