16 : Không còn như xưa

Background color
Font
Font size
Line height

Sáng nay Bray phải đến bệnh viện để kiểm tra , chân cậu cũng đỡ hơn rất nhiều , hôm nay Tammy có buổi chụp quảng cáo không thể cùng cậu đi. Cô nàng cảm thấy rất có lỗi nhưng cậu nói không sao dù sao cô cũng chăm sóc cậu lâu quá rồi nên quay về với công việc đi thoi .

Một mình Bray đi cũng có chút bất tiện , vất vả lắm mới xuônga được tới dưới tầng , cậu đừng đợi xe taxi vì cậu không thể tự lái xe. Từ ngày chấn thương tới giờ mãi mới được ra ngoài hít thở bầu không khí ,Bray cảm thấy rất dễ chịu.

Nay là thứ hai , chỗ cậu ở lại là trung tâm thành phố nên xe cộ rất đông , thâm chí những hôm còn tắc đường kinh khủng , hôm nay không ngoại lệ. Xe chen chúc nhau , nhìn đâu cũng toàn người là người hối hả tất bật đi làm đi học, còi xe inh ỏi. Cậu đứng đợi hơn nửa tiếng xe mới tới , yên vị trên xe rồi cậu dở điện thoại ra xem một lần các bài thi của team mình. Cũng lâu lắm rồi , cuộc thi phải dơig lịch vì chấn thương của cậu, mai sẽ có buổi quay hình cậu nhất định không thể vắng mặt được, mai Tammy cũng rảnh nên sẽ có người đưa cậu đến trường quay. Chuyện tình cảm của cậu và bạn gái cũng vẫn như trước , vẫn ngọt ngào và tình cảm, nhưng Bray có cảm giác dạo này Tammy đang giấu diếm cậu điều gì đó , thương xuyên không tập trung chỉ nhìn điẹn thoại, có khi còn sợ cậu nhìn thấy thứ gì đó lén lén lút lút. Bray chưa bao giờ can thiệp vào chuyện cá nhân của bạn gái , cả hai đều tôn trọng quyền riêng tư của mỗi người. Nếu Tammy không nói thì cậu cũng sẽ không hỏi.

Mới đó mà đã tới bệnh viện , kêu tài xế đợi mộ chút rồi cậu tự đi vào. Chống nạng đi như vầy không biết chừng nào mới tới nơi , mới đi có một đoạn mà Bray đã toát hết mồ hôi, đúng là đau đâu cũng được nhưng đừng đau chân quá bất tiện rồi.

Làm một vài kiểm tra xong thì cũng hết ngày, bác sĩ kết luận chân cậu đã tốt lên rất nhiều , có thể tháo nẹp được rồi. Sau kho tháo nẹp cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, không vướng víu nữa tuy là vẫn chưa đi được nhanh nhưng khập khiễng tự đi mà không cần dùng nạng, cậu cảm ơn bác sĩ rồi ra về.

Nói là đi nhưng vẫn không ổn, cậu lê từng bước từng bước rất nặng nề , vất vả lắm mới đến được trước cửa thang máy , cậu chống tường thở. Rõ ràng là cậu có trợ lí , có quản lí có cả anh bạn chí cốt Masew mà tại sao lại tự hành mình như vậy, ngu ngốc thiệt .

Nhìn thang từ từ chuyển động

tầng 1
tầng 2
....tầng 5

Tita tít thang máy mở cửa, cậu đang tính bước vào thì ngẩng đầu đã thấy gương mặt quen thuộc mà suốt 2 tháng qua cậu chưa được thấy , Andree. Ánh mắt cả hai chạm nhau , chỉ là hai tháng mà cứ ngỡ đã hai năm , nhìn thấy nhau nhưng lại có chút xa lạ có một khoảng cách vô hình nào đó đã ngăn cách hai người lại.

Andree nhìn thấy cậu , cũng có chút bất ngờ nhưng hắn không hề phản ứng chỉ hững hờ bước qua , mặt không cảm xúc cứ thế bước đi.

2 tháng qua hắn phải đối chọi với nỗi nhớ , trái tim dằn vặt đau đớn. Ngày hôm ấy nói thích cậu tuy Bray không ghét bỏ nhưng hắn thấy xấu hổ, nụ hôn ngày hôm đó cungz thức tỉnh hắn nên biết vị trí của mình ở đâu , đó là lí do hắn biến mất hai tháng. Giờ thì cảm xúc ổn định , hắn tưởng bản thân đã quên được , không nhớ nữa nhưng khi gặp lại trái tim vẫn hẫng đi một nhịp.

Bray đứng thất thần ở đó , hắn lướt qua tim cậu cũng chợt rung lên , hắn thật sự coi cậu là không khí rồi hay sao. Hai người cái gì cũng từng làm , từng cười từng nói từng ghét nhau diss lẫn nhau rồi thậm chí từng hôn từng ngủ với nhau, vâyh mà hắn lại dùng cái bộ mặt vô tâm đó với cậu sao. Badboy vẫn chỉ là badboy thoi.

Lần gặp đầu tiên sau 2 tháng , cậu định chào hỏi và cảm ơn hắn đã chăm sóc mình nhưng nhận lại là một cú " bơ " đẹp. Hay lắm Bray mất mặt chưa !?

Bray cảm nhận Andree thay đổi rồi , ánh mắt hắn nhìn cậu cũng khác lạ , không còn nỗi khao khát nữa thay vào đó là sự thờ ơ , lạnh lùng . Rôta cuộc thời gian qua hắn đã trải qua những gì ???


You are reading the story above: TeenFic.Net