Ai cũng biết Phó Chính Sơ đã thầm thích Tang Trĩ suốt 10 năm, kiên trì và lặng lẽ như một thói quen khó bỏ. Nhưng mấy ai biết rằng, suốt 9 năm qua, có một người cũng lặng lẽ dõi theo cậu ấy, âm thầm yêu cậu ấy mà chẳng thể thốt nên lời.
Tớ không dám tiến lên, cũng chẳng thể lùi bước. Chỉ có thể đứng từ xa, nhìn cậu trao ánh mắt dịu dàng cho một người khác, nghe cậu kể về người con gái cậu ấy thương, rồi tự mình gặm nhấm nỗi buồn chẳng ai hay. Người ta nói đơn phương một người đã khó, nhưng đơn phương một người đang đơn phương người khác... lại càng xót xa hơn gấp bội.