5

Background color
Font
Font size
Line height

Công viên Tương Dương cây cối đổ rạp.

Nghe nói những gốc cây này gần đây đã được dời đến chỗ tốt, bởi vì trước đó bị trận mưa to gió lớn điên cuồng oanh tạc đến nỗi chỉ còn sót lại hơi tàn, bất kể dùng bao nhiêu biện pháp vẫn không thể hồi phục lại, chỉ còn có thể nằm trên đất trút xuống hơi thở cuối cùng.

Giờ nghỉ trưa, Vương Nhất Bác lúc đi ngang qua khu vực này chụp một tấm ảnh gửi cho Tiêu Chiến, "Mùa hè hỗn loạn*".

*Bản gốc: 乱七八糟: loạn thất bát tao.

Anh cúi đầu thật sâu nhìn xuống dưới lầu. Trước công viên bốn phía đều lúc nhúc những người là người, quần áo đen có đỏ có trắng cũng có, ai biết người nào là Vương Nhất Bác?

Bọn họ đã nửa tháng không gặp nhau rồi. Nhóm của Tiêu Chiến đã đến lúc tiếp nhận một cuộc sống mới. Ông chủ vận khí tốt thu về* được mấy đơn hàng, căn bản không thể tiếp tục kế hoạch thường ngày giống như trước đây nữa. Trong tổ bận đến tối mặt tối mũi, Tiêu Chiến ngày ngày nhìn vào màn hình, đã sớm nhìn xanh không ra xanh, đỏ không ra đỏ.

*Bản gốc: 捡漏: kiểm lậu: tiếng lóng trong nghề cổ vật, thể hiện hành động dùng giá tiền rất rẻ mua được đổ cổ hiếm đáng giá và nhà bán thường không biết rõ giá trị của món đồ.

Đời sống tình dục càng khỏi phải nhắc đến.

Anh buồn bã thở dài, mở vào album ảnh mục "Đã ẩn", giảm ánh sáng xuống mức thấp nhất rồi lặng lẽ ngắm nhìn hai bức ảnh trước mặt.

Tấm đầu là một bên mặt đang ngủ của đứa nhóc kia, tấm còn lại là tấm lưng trần truồng không quần áo. Buổi sáng đẹp đẽ ở The Ritz-Carlton, anh mò mẫm cầm lấy chiếc điện thoại đã sắp hết pin đặt ở dưới gối chụp lấy tấm ảnh này. Toàn thân vừa mệt vừa mỏi, cũng không muốn nói chuyện, chỉ nằm nhắm mắt giả vờ rằng mình vẫn đang ngủ. Vương Nhất Bác mặc đồ vào rồi ra ngoài, một lúc sau quay lại trong tay cầm một túi mua sắm rất lớn. Abercrombie&Fitch ở một bên trung tâm thương mại Tĩnh An Kerry đón tiếp vị khách đầu tiên từ sớm. Soái ca với vóc dáng không khác người phát ngôn nhãn hàng là bao này sau khi vào cửa hàng rồi liền lặng lẽ ở một bên khu vực sản phẩm mới quan sát, sau đó lấy xuống hai bộ quần áo cùng kiểu dáng nhưng khác màu đem ra tính tiền, cả quá trình mất chưa tới năm phút.

Hai người họ sau cùng lỡ mất phục vụ bữa sáng của khách sạn, chỉ có thể ở trên đường mua hai cái bánh gạo nếp Lão Thượng Hải ăn tạm. Vương Nhất Bác hôm nay không phải đi làm, nhưng vẫn giống như trước đây cùng Tiêu Chiến dạo bước dọc theo con đường Nam Lộ ở Thiểm Tây đến công ty. Ngày hạ sau mưa được gió sớm thổi qua càng thêm thanh mát khoan khoái. Tiêu Chiến lần lượt giới thiệu từng quán ăn mà bản thân ưng ý cho Vương Nhất Bác, lại kể thêm những quán ăn vặt xung quanh khu phố. Vương Nhất Bác nghiêng đầu lắng nghe, thần sắc trầm ngâm chăm chú. Cậu mặc áo sơ mi sọc trắng vừa được cắt nhãn, một bên tóc mái bị gió thổi bay lên, miệng ngậm ống hút uống sữa đậu nành. Giống như nam chính trong truyện tranh, xé rách bùa chú cùng Tiêu Chiến tình cờ gặp gỡ. Vị tuổi tác lớn hơn kia trong lòng thỏa mãn cười cười. Anh để lại cái màu trắng cho Vương Nhất Bác, chỉ vì cảm thấy cậu mặc áo này lên chắc sẽ rất đẹp. Sự thật chứng minh ánh mắt của nhà thiết kế quả thật thâm độc.


🍓 Bánh nếp lão Thượng Hải nè 🍓


Không thể chạm đến cơ thể ngoài đời thật, anh chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve màn hình điện thoại lạnh lẽo. Lúc này, từ xa có giọng nói truyền đến, "Hú, Tiêu lão sư? Yêu đương nha! Cười hạnh phúc vậy luôn". Tiêu Chiến vô thức sờ sờ khóe miệng, đến khi chạm đến vòng cung lõm vô đó mới bất chợt thanh tỉnh, tự mình ghét bỏ chính mình khóa màn hình lại.

"Được rồi đó, ai có thời gian yêu đương chứ. Khách hàng muốn sửa lại font chữ đã sửa xong chưa Cynthia? Hôm nay có thể về sớm xem mấy chương trình đã lỡ được không vậy?".

Cô gái bị chỉ đích danh ở phía sau lúc này đang đứng ở tủ hồ sơ ngay chỗ làm việc của mình, nghe được thì bất mãn nghịch nghịch mái tóc dài, "Xì. Cái người đó. Đột nhiên lại muốn tôi đổi sang font chữ nào "khí khái" hơn một tí. Đây là cái hình dung trừu tượng gì vậy không biết".

Tiêu Chiến ngẩng đầu nghe cô than vãn, không chút dấu vết đẩy điện thoại ra xa mình thêm một đoạn.

Anh không phải thánh nhân. Anh là một phàm nhân có dục vọng, một phàm nhân tầm thường.

Mà phàm nhân thì sẽ biết nhớ nhung.


Buổi tối, một đạo sấm sét bất ngờ bổ xuống.

Tiêu Chiến lúc đó đang bị nhốt trong phòng hội nghị họp video với khách hàng. Phía đối tác bên A đang nghỉ mát ở Luân Đôn, vừa uống trà chiều vừa kén cá chọn canh nói mấy lời gợi đòn nhận xét về thành phẩm. Cynthia ở bên cạnh Tiêu Chiến sớm đã thở phì phì, sắp nhịn không nổi nữa rồi. Vừa vặn lúc này, bầu trời tối như mực trong nháy mắt chớp sáng, sấm sét nổ "đùng đùng đoàng đoàng" trên đỉnh đầu. Cynthia bị dọa sợ đến thất thanh hét lên, ba ba bên A đang chọt nĩa ăn điểm tâm cũng cầm không chắc, phút chốc rơi mất, ông ta cúi người nhặt, hình ảnh lọt ra khỏi phạm vi màn hình. Tiêu Chiến lộ ra thần sắc thương cảm, đưa tay tắt điện thoại.

"Không còn cách nào đâu, đừng lãng phí thời gian nữa. Để mai lại bàn tiếp". Cô gái đập bàn giành quyền nói trước. Tiêu Chiến thiếu ngủ thiếu "yêu", cả đầu lúc này đau như búa bổ. Anh đưa một tay xoa xoa huyệt thái dương, tay còn lại mở điện thoại. Màn hình Wechat hiển thị một hàng tin nhắn bị tắt thông báo, suýt chút nữa đẩy luôn hộp thoại tin nhắn của người nào đó ra khỏi màn hình. Tiêu Chiến ấn vào, phát hiện đối phương kì diệu thế nào lại "Đang nhập...". Anh trừng mắt nhìn màn hình một lúc, vẫn không có tin nhắn nào gửi tới, thế là dứt khoát chủ động gửi qua cho người kia một dấu chấm hỏi.

Tiêu Chiến: "?".

Vương Nhất Bác: "Hẹn hò không?".

Vương Nhất Bác: "Nhà tôi, không có người".

Tiêu Chiến giậm chân một cái, xoay ghế hướng về phía cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài một cách chăm chú, không khỏi cảm thấy kì lạ: "Vừa nãy là sấm chớp".

"Không mưa sao?".

"Không! Chả ai mang dù cả, cũng không thấy giọt mưa nào".

Tiêu Chiến: "Cậu nhìn đi, không có mưa".

Vương Nhất Bác một lúc sau vẫn chưa trả lời, lúc tin nhắn gửi tới lại tràn ngập ý vị nghiến răng nghiến lợi: "Có sấm mà không mưa, còn có chuyện như vậy? Khinh bỉ!".

Tiêu Chiến bật cười: "Ai~ Cậu bạn nhỏ, nói thật, tôi vừa bận vừa đói, cậu thì nhàn rỗi ăn no uống say còn suy nghĩ dâm dục".

Anh quay trở về bàn kết thúc cuộc họp, điện thoại trong tay rung lên liên hồi, đến khi Tiêu Chiến ôm máy tính trở về chỗ làm việc, điện thoại vừa khéo lại rung thêm lần nữa. Tiêu Chiến một bên chê Vương Nhất Bác phiền chết đi được, một bên cầm điện thoại mở tin nhắn.

Vương Nhất Bác: "Anh muốn ăn gì?".

Vương Nhất Bác: "Lần trước từng nhắc món gì ấy nhỉ, miến lòng vịt ở đường Nam Xương?".

Vương Nhất Bác: "Còn có bánh bao nữa, anh muốn ăn cái nào hơn?".

Vương Nhất Bác: "Bánh Scone ở tiệm bánh dưới lầu hai cũng từng nhắc tới phải không?".

Vương Nhất Bác: "Mặn không? Mua cho anh cả Raspberry Black Currant nha?".

..........

Vương Nhất Bác: "Tôi ở lối vào cửa, anh có thời gian thì xuống lấy mang lên".


🍓 Miến lòng vịt nè (search trên Google nó ra dzậy, hong biết lòng vịt hay lòng gà nữa) 🍓

🍓 Bánh Scone nè 🍓

🍓 Bánh bao với RBC mn chắc biết hết rồi ha 🍓


"Không phải chứ...", Tiêu Chiến đến lời thứ hai cũng không nói vội vơ lấy thẻ ra vào chạy đi. Thang máy nhanh chóng hạ xuống, Vương Nhất Bác đứng ở phía bên kia cửa quay đợi anh. Cậu tấm lưng thẳng tắp, nghiêm chỉnh lạnh mặt đứng chơi điện thoại, tay trái cầm một túi đồ cực kỳ to cùng một cây dù cán dài. Trên đầu vừa khéo là bảng biểu ngữ "Một người một thẻ cấm trộm cắp" vừa được dán lên, trông chẳng khác gì ông thần giữ cửa.

Tiêu Chiến bước lại gần, Vương Nhất Bác nhìn thấy anh, ánh mắt khẽ động. Cậu đưa tay nâng túi đồ trong tay dúi vào lòng anh, lại móc cây dù vào cổ tay, sau đó ngữ khí cứng ngắc nói: "Cho anh hết".

Một luồng mùi thức ăn ập thẳng vào mặt, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, thật sự chết khiếp. Cái này chỗ nào giống túi thực phẩm chứ, rõ ràng đem đi picnic cũng được nữa kìa. Trừ những món cậu nhắc ra, trong túi còn đầy ắp những đồ ăn vặt khác. Nếu cho cậu ta thêm hai tiếng đồng hồ, chắc cậu ta cũng có thể mua hết ba khu phố xung quanh Nam Lộ Thiểm Tây này cũng nên.

Tiêu Chiến đưa ngón tay chỉ vào ly trà cùng bánh Spone, "Tôi thấy tôi lấy hai cái này là đủ rồi".

Vương Nhất Bác lại ấn ấn túi hàng vào trong lòng anh, "Ăn không hết thì chia cho người khác, đừng trả lại cho tôi".

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, "Vậy cũng không cần mua nhiều như vậy chứ".

"Tôi làm sao biết anh thích món nào?", Vương Nhất Bác nói rồi hạ thấp âm lượng, "Tôi với anh cũng chưa từng ăn chung".

Mặt Tiêu Chiến trong phút chốc nóng lên, anh vội quay mặt đi chỗ khác, "Cậu như thế này, cậu...".

"Được rồi", Vương Nhất Bác đẩy vai anh, "Mau lên trên đi Tiêu lão sư, hôm nay như vậy thôi".

Tiêu Chiến ngốc nghếch đáp một tiếng, sau đó quay người đi vào trong, hai người liền bị ngăn cách bởi hai tấm ngăn được làm cho có chỉ cần nâng chân liền có thể bước qua kia. Anh quay đầu lại, Vương Nhất Bác vẫn đứng ở đó, nhìn thấy anh đột nhiên nhìn qua, cậu liền không dấu vết thay đổi thành biểu tình cool guy "Ông đây sắp đi rồi". Tiêu Chiến cất cao giọng "Này".

"Không cần trả hàng! Không được phép trả".

"Tôi chỉ muốn hỏi, cậu có thể đợi tôi tối đa bao lâu?".

Tim Vương Nhất Bác đập mạnh, cậu cúi đầu xòe ngón tay ra, giả vờ tính toán, "Nếu không quá muộn thì đều đợi được".

Tiêu Chiến phì cười trước hành động giả vờ giả vịt của cậu, "Để tôi lên chia đồ ăn cho mọi người, nửa tiếng sau gặp".


Tiêu Chiến giả vờ bỏ quyển sổ ghi nhớ cho vào cặp, dưới con mắt nghi ngờ của Cythia đeo ba lô chân như bôi mỡ gấp gáp chạy đi. Vương Nhất Bác mang anh về nhà. Cả hai cùng danh chính ngôn thuận ngồi lên một chiếc xe taxi. Cuộc gặp gỡ vào ngày mưa đó, họ đều vì giành xe mà tranh nhau đến đỏ mặt tía tai. Ngày ấy chắc hẳn Tiêu Chiến không biết có một ngày mình sẽ được người lạ mặt kia dẫn về nhà.

Căn hộ của Vương Nhất Bác thuộc khu Gubei. Cậu có một người họ hàng ở Thượng Hải, hai năm trước đã di cư ra nước ngoài. Căn hộ vì thế để không, lại vừa khéo Vương Nhất Bác thi đậu vào đại học ở đây, người họ hàng đó liền dứt khoát hạ giá phòng xuống thấp nhất rồi để cậu chuyển vào.

Ánh đèn trong khu căn hộ đã được một niên kỉ có phần mờ mịt ảm đạm, họ xuyên qua hoa viên đi đến chỗ ở của Vương Nhất Bác, một đường đều tối đen như mực. Tiêu Chiến vẫn nhất mực theo sau cậu, nhưng chưa đi được mấy bước, vị niên hạ kia đã mò mẫm cầm lấy cổ tay anh, kéo anh sát lại gần người mình.

Tiêu Chiến như quên hết mọi thứ xung quanh, đột nhiên tiếp xúc như vậy, tim lạc mất một nhịp, "Làm gì vậy sao đột nhiên lại...".

Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc, "Sợ anh vấp ngã".

"A, tôi mới không đó". Tiêu Chiến vung vung tay, "Không sợ tối sợ côn trùng như ai đó mới tốt".

"...Tiêu lão sư, tôi phát hiện anh thật sự đúng là không hiểu phong tình".

"Lời này mà cậu cũng nói? Cũng không biết là ai suốt ngày gửi mấy tin nhắn chẳng có tí dinh dưỡng nào cho tôi. Vương Nhất Bác người nhà cậu có chê cậu phiền không hả? Ưm...".

Đôi môi mỏng quen thuộc của Vương Nhất Bác bịt kín cái miệng đang líu ríu không ngừng của Tiêu Chiến, đầu lưỡi cậu thuận theo khớp hàm không kịp khép lại của anh mà len vào, thâm nhập sâu vào khoang miệng, không phí chút sức lực nào đã có thể bắt lấy đầu lưỡi của anh, khiến anh triệt để mất hết năng lực phát ngôn. Vương Nhất Bác dùng lực mút lấy hơi thở trong miệng, đầu mũi gần như khảm vào một bên má đang nóng hừng hực của anh. Tim Tiêu Chiến nổ vang, đưa tay sít sao ôm chặt lấy cậu, để cơ thể cậu càng sát lại gần mình. Hông dưới của Vương Nhất Bác cùng hạ thân anh cọ sát mạnh mẽ, cơ quan sinh dục của cậu âm ỉ, bắt đầu có chiều hướng ngẩng cao đầu.

Mắt nhìn hai người sắp sửa ở nơi công cộng làm việc quá giới hạn*, người trưởng thành có lí trí đều sẽ thấy hổ thẹn. Tiêu Chiến níu lấy cổ áo Vương Nhất Bác, lưu luyến không thôi nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy cậu ra. Bốn cánh môi quyến luyến không rời, phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể tách nhau ra. Vương Nhất Bác đuổi qua, lại hung dữ hôn lên khóe môi Tiêu Chiến thêm mấy lần nữa, sau đó mạnh mẽ ôm anh vào lòng, trầm giọng mắng: "Tiêu Chiến Tiêu Chiến Tiêu Chiến, chết tiệt, nhớ chết tôi rồi".

*Bản gốc: 擦枪走火: sát thương tẩu hỏa: lúc đang lau súng xảy ra sự cố cướp cò, bởi vì khi lau súng không tháo đạn hoàn toàn hoặc cài chốt an toàn, ý chỉ xảy ra sự việc ngoài ý muốn.

<Cre: https://traxanhsuada.wordpress.com/2016/12/14/chuong-5-8/>

Vương Nhất Bác siết chặt cánh tay, trong màn đêm mờ tối không kiêng nể gì bắt đầu nói nhảm: "Vừa nãy tôi đứng ở cửa thấy anh là đã muốn làm như thế này rồi. Hôm nay anh mà không về cùng tôi, lần tới trời mưa có phải trói tôi cũng trói anh về nhà bằng được".

Hạ bộ Tiêu Chiến khô nóng, thậm chí mắt anh cũng phủ cả một tầng khí mơ hồ, dưới cằm còn ướt dính nước bọt bị tràn ra ngoài khi hôn. Tiêu Chiến vùi sâu vào vai Vương Nhất Bác, cố gắng thở sâu giúp mình bình tĩnh lại, liền sau đó chụp lấy tay Vương Nhất Bác nói: "Mau về nhà".

You are reading the story above: TeenFic.Net