Chương 5

Background color
Font
Font size
Line height


Lý Vân Tiêu được Trần Lệ Quân phủng trong lồng ngực, nỉ non khóc một hồi. Tiếng khóc không lớn, nhưng ẩn nhẫn khiến cô đau lòng nàng.

Cô nghĩ trong bụng, khóc lóc cũng chả sao, để cô rốt cuộc cũng có thể dỗ, có thể ôm hôn là tốt lắm rồi.

Cô có thể chờ nàng, đó đều là nói thật. Vốn đã chờ đợi hơn hai năm nay, chưa một giây phút nào chịu bỏ cuộc. Trần Lệ Quân nghĩ, trừ phi chính miệng nàng chối bỏ cô, ngoại nhân tác động thế nào cô cũng không màng tới.

Âm thanh thút thít từ từ nhỏ dần mà chưa dứt, Lý Vân Tiêu vẫn dựa trước ngực cô, một ngón tay câu lên gõ gõ trên xương quai xanh của cô.

"Em chưa có nguôi giận..." Nàng mang theo giọng mũi, thủ thỉ nói.

"Biết mà biết mà, chị dỗ em nhiều hơn là được."

Lý Vân Tiêu nghe cô biếng nhác đáp thì nhịn không được, giữa màn mưa nước mắt phải bật lên cười khẽ thành tiếng.

Người ta là con nít chắc.

"Mới không cần chị dỗ, người ta đã qua đầu ba rồi."

Nàng ngoài miệng nói như thế, nhưng biểu cảm vểnh môi phồng má càng chứng minh Lý lão sư  trước mặt Trần Lệ Quân không thua gì Vương Tiểu Long đang đánh game ngoài kia.

"Rồi rồi, chỉ có chị cần A Tiêu, A Tiêu dỗ chị là được."

Một tiếng A Tiêu, hai tiếng lại A Tiêu.

Trần mỗ lưu manh, cứ luôn dùng cách thẳng thắn này bày tỏ với nàng. Chọc nàng từ tức giận đến chuyển sang ngượng ngùng xấu hổ.

"Quân Quân." Nàng gọi cô.

Khuôn mặt nhỏ như nắm tay ngước lên, khẽ hôn cằm cô một cái. Giống như thay cho lời an ủi khó lòng cất lên.

"Làm sao?"

Trần Lệ Quân mang theo cưng chiều ôn nhu hỏi lại. Trong đôi mắt ngập tràn hình ảnh của Lý Vân Tiêu. Nàng mấp máy cánh môi đỏ mọng, phả ra luồn hơi ấm nóng mê người.

"Em, em muốn..."

Vân Tiêu đang có ý muôn nói, điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lên cắt ngang bầu không khí.

Nàng có chút kinh ngạc, hơi đẩy Trần Lệ Quân ra, thoát khỏi cái ôm của cô. Trần lão sư đượg nhiên có chút không vui, nhưng khi thấy trên màn hình tên người gọi đến là một chữ "Mẹ", cô mới đánh ra tiếng thở dài nhường nàng tiếp điện thoại.

"Mẹ, con nghe."

"Tiêu Tiêu, ít hôm nữa là Giao thừa, con có về nhà không?"

Giọng Lý mẫu trong điện thoại không lớn nhưng do các nàng ở khoảng cách gần nên Trần Lệ Quân vẫn nghe được một chút âm thanh. Cô không làm gián đoạn, bắt đầu giúp Lý Vân tiêu thay đổi y phục.

Trần Lệ Quân lúc này trở về bộ dáng nghiêm túc. Cô đem áo yếm kéo dây nơ sau cổ tháo xuống, hành động tự nhiên mà không quá phận. Sau đó rất nhanh chỉnh lại một chút phía sau mắc gài áo lót không dây của nàng. Xong xuôi liền đem áo sơ mi dài tay mặc vào cho nàng.

Cử chỉ của Trần Lệ Quân rất thành thạo hệt như đã sớm quen thuộc. Lý Vân Tiêu vừa nghe điện thoại, vừa cúi đầu quan sát đối phương cẩn thận gài từng nút áo cho mình. Ngay cả bản thân cũng không nhận ra tâm đã mềm như nước.

"Hôm đó lịch diễn cũng không sao, nhưng mùng Ba có thể về nhà một chuyến không con?"

Lý mẫu giọng nói nhàn nhạt bình đạm, nhưng đã đoán trước được cái Tết này con gái tương đối bận rộn.

"Mùng Ba sao? Hình như con không có lịch diễn mùng Ba, có thể về Lâm Hải một ngày a."

"A Tiêu, nâng chân lên một chút." Trần Lệ Quân nhỏ giọng thì thầm.

Cô đã giúp nàng cởi hết lớp váy phục trang phía dưới, đang thay lại giúp nàng bằng chân váy dài. Thân ảnh cao gầy không ngại ngồi xổm xuống giúp cô mặc vào.

Hai má Vân Tiêu nóng lên, nhất thời không nghe ra mẹ nàng từ trong điện thoại đang nói gì.

"Tiêu Tiêu? Con nghe mẹ nói không?"

"À, dạ, tín hiệu không ổn định, mẹ nói lại đi mẹ."

"Mẹ nói con, mùng Ba có trở về thì chuẩn bị một chút, là gia đình lão Chu sang chúc Tết. Con trai ông ấy, Chu Dụng Phát năm nay cũng đi theo."

Ít lời nhưng nhiều ý tứ, Lý mẫu không cần nói thêm nàng cũng hiểu bà muốn nàng chuẩn bị cái gì. Nam nhân tên Chu Dụng Phát này đối với nàng cũng không phải lần đầu nghe đến. Mẹ nàng đã nhắc tới nhắc lui mấy lần, cố tình để nàng gặp hắn ba lần rồi.

Thậm chí đến cả Trần Lệ Quân cũng không hề xa lạ cái tên ấy. Bằng chứng là cô từ loa điện thoại nghe Lý mẫu nói, bàn tay đang mặc áo khoát cho Lý Vân Tiêu lập tức khựng lại.

Lý Vân Tiêu khó xử, trước tiên nâng tay áp đến khuôn mặt Trần Lệ Quân xoa xoa.

Nàng nhìn cô mang ý tứ khẽ lắc đầu.

"Mẹ, con trở về chỉ muốn cùng mẹ đón Tết, có thêm người ngoài cảm thấy không tiện."

"Cái gì không tiện đâu, đều thân thiết cả mà. Tiêu Tiêu, con cũng biết Tiểu Chu nhà bọn họ rất có hảo cảm với con..."

Trần Lệ Quân nghe đến đây hít một hơi, tâm tình thế nào không nói cũng biết. Song ngoài mặt chỉ có thể cười gượng, cô không nói gì, lẳng lặng đem quần áo gom lại vắt trên cánh tay. Cô ra dấu cho nàng bản thân ra ngoài trước.

Cũng không để Lý Vân Tiêu kịp phản ứng, đã trả lại không gian riêng cho nàng.

Lòng Lý Vân Tiêu ập đến một loại mất mát khó lý giải. Đột nhiên nàng cũng muốn ngừng cuộc gọi của mẹ theo người kia ra ngoài, nhưng không nỡ.

Thực ra ý đồ muốn dựng vở gả chồng cho Lý Vân Tiêu, Lý mẫu đã manh nha chủ trương nhiều năm nay. Nhưng bà hiểu tính con gái quật cường, lại có chuyến bướng bỉnh, sợ mối quan hệ giữa hai mẹ con lại căng thẳng nên không bán tới nhiều.

Về sau thấy nàng trong giới Việt kịch ngày càng có chỗ đứng, mới tạm thời thôi có suy nghĩ đó.

Có lần nàng mang Trần Lệ Quân về Lâm Hải thăm quê nhà, khi đó hai người còn chưa giống như bây giờ. Lý mẫu rất vừa mắt vị đồng nghiệp lễ phép hiểu chuyện của con gái.

Mải cho đến giữa năm nay, tin tức nàng và Trần Lệ Quân xuất hiện dày đặc, chiếm lấy nhiệt sưu, bà mới bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Từ khi chia tay mối tình đầu thanh mai trúc mã, nàng không còn muốn cùng nam nhân kết giao. Trừ các lão sư hay đồng nghiệp, bạn bè nam giới của nàng đều không thấy đâu.

Bây giờ bên cạnh kè kè xuất hiện một vị quan xứng gì đó, từ ánh mắt cho đến cử chỉ hướng về con gái mình đều toát lên vẻ cưng chiều. Còn có lúc nào bà gọi điện hỏi thăm, cô cũng đều có mặt ở đó với nàng.

Ở thế hệ của Lý mẫu, bà đương nhiên không hiểu nổi tư tưởng đu CP của đám người trẻ. Nhưng đọc những bình luận họ bát quái ở bên dưới các bài đăng, bà như thế nào lại không nhận ra vấn đề cơ chứ.

Thành thử ra bà chủ trương trực vãn trực lai, nhân tiện nhiều lần biết Trần Lệ Quân ở cùng con gái, bà đều nhắc đến việc tìm đối tượng cho Lý Vân Tiêu. May thay lần này con trai của người đồng nghiệp vừa từ nước ngoài trở về, Lý mẫu không dễ dàng bỏ qua cơ hội.

"Mẹ, không cần cứ phải nhắc đến hắn. Con vẫn chưa có thời gian nghĩ tới chuyện đó. Hiện tại con còn không đủ ba đầu sáu tay để giải quyết công việc."

Nghe mẹ một bên hối thúc, nàng chỉ có thể bất mãn phản bác.

"Tiêu Tiêu, mẹ đây chỉ muốn tốt cho con. Dạo gần đây con gặp chuyện gì, đừng nghĩ mẹ không biết. Đọc mấy tin tức đó, đám trẻ con kia viết xuống bình luận chửi bới con, thử hỏi xem mẹ làm sao ngồi yên?"

"Mẹ, sau này cũng đừng lên mạng xã hội xem tin tức nhiều, có nhiều tin không chọn lọc lắm. Con không sao cả, mọi chuyện đều có đoàn đội lo. Mẹ, đừng suy nghĩ nhiều nhé!"

Nàng nhẹ giọng an ủi, cũng cố tình tìm đề tài bỏ qua ý đồ tác hợp kết duyên của Lý mẫu. Nói thêm mấy câu, nàng giả vờ ho khan vài tiếng tìm cớ kết thúc cuộc gọi.

Vai Lý Vân Tiêu buông thỏng, nàng thẩn thờ vài giây. Sực nhớ ra bên ngoài có người chờ nàng liền vội vàng thu gom đồ đạc.

Lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Trần Lệ Quân đứng tựa lưng vào một góc tường, cúi đầu nhìn mũi giày chính mình gõ gõ xuống sàn. Ánh sáng u u mờ mờ hắt lên người cô, dáng người đơn bạc lạnh lẽo khiến người ta đau lòng.

"Quân"

Lý Vân Tiêu đi đến, nàng thăm dò biểu tình trên khuôn mặt Trần Lệ Quân. Không lộ ra chút gì bất thường, nhưng có vẻ tâm trạng trầm hơn rất nhiều.

Cô hướng Lý Vân Tiêu nở nụ cười.

"Xong rồi hả? Vậy đi thôi."

Nói rồi đem tư trang nàng ôm trên tay cầm lấy, tay còn lại nắm lấy tay nàng nhét vào túi áo măng tô. Một mực im lặng dắt nàng trở về phòng sinh hoạt chung.

Thẩm Khiết đang cùng hội chị em phấn khích khui quà của khán giả, phấn khích đến quên cả tẩy trang. Cái mũi đỏ của Đát Đát trông thế nào cũng hợp với gương mặt của em ấy.

"Hai vị lão sư thỉnh hỏi đi đâu giờ này mới về? Đi uống canh gừng sao?"

"Tiểu Khiết a, trông hai người họ mệt mỏi thế kia em đừng có trêu họ nữa."

Hà Thanh Thanh thấy Thẩm Khiết giở giọng cợt nhã liền nhắc nàng. Cô ấy còn dùng thái độ quan tâm hướng cả hai hỏi thăm.

"Quân Quân, rõ ràng nói đi mua chút trà chanh. Chị đây còn muốn uống ké của em một ngụm. Rốt cuộc cà phê đâu, sao chỉ có miếng cao dán Lâm Hải a?"

Lý Vân Tiêu trừng mắt với Thanh Thanh. Rõ ràng là hùa theo Thẩm Khiết còn muốn trưng ra cái vẻ lo lắng giả dối. Hôm nay nàng đặc biệt ghét vị lão thê độc duy này của mình.

"Tuỳ tiện gặp ở máy bán nước tự động thôi. Với cả trà chanh em cũng uống hết rồi." Trần Lệ Quân nhún vai bình thản trả lời, còn không quên đệm thêm: "Chua."

Nói xong cô đem đồ diễn của cô và nàng gom lại đem trả về cho tổ phục trang.

Lý Vân Tiêu nhìn theo cô một lúc, tâm tư rối bời ngồi phịch xuống ghế, trượt dài.

"Lý lão công, thế nào? Hai người nửa tháng nay lạnh lạnh nhạt nhạt, hôm nay quái lạ còn thân mật đi chung. Không sợ có cẩu tử hả?"

"Không có, chỉ là chút chuyện khó nói thôi. Giờ tụi em giải quyết xong rồi." Nàng chọn mi đáp.

"Ai u, không phải chị bát quái, nhưng Trần lão sư có ý tứ gì với em em cũng thừa hiểu. Như Thái Minh kết khuê mật với em ấy bao nhiêu năm, cơ mà ánh mắt rơi trên người chị ấy không bao giờ quá năm giây."

"Đằng này em xem, hai đứa mặc dù cố tình tách ra nhưng Lệ Quân một lần nhìn đến em chính là dán chặt không dứt. Lý lão công, em có ngốc đến đâu cũng nhận ra chứ."

Nhận ra? Nàng không những đã nhận ra, mà còn cùng người ta cà cưa kẽo kẹt qua lại gần hai năm nay rồi.

"Cái này bọn em đều nói chuyện qua rồi, không có gì đâu Thanh Thanh. Em cũng không có trách chị bát quái. Chỉ là, trước mặt mọi người bớt chọc ghẹo người ta lại."

Lý Vân Tiêu khéo léo lái chuyện sang hướng khác tránh Hà Thanh Thanh chọn ý nói sâu. Nàng kéo cánh tay cô ấy đánh đánh mấy cái.

Hà Thanh Thanh ngầm hiểu nên cũng không hỏi thêm, xuôi theo hành động làm nũng của nàng mà đùa giỡn. Đừng nói cô ấy không để ý, vốn dĩ mấy phen nhìn hai người này giằng co cô ấy đã muốn chua xít cả răng.

Một lát sau Trần Lệ Quân trở lại, cô tại ghế sofa dài đối diện các nàng mệt mỏi nằm dài xuống, không có ý tứ muốn giao tiếp. Thái Minh đi đến đưa cho cô một bình giữ nhiệt bảo cô uống, cô cũng chỉ lắc đầu từ chối.

Vất vả lắm mới có thể làm dịu lại chút tình hình, bây giờ lại khiến cho người kia...

Cũng chả rõ là có đang dỗi hay không đây?

"Quân"

Trần Lệ Quân đang nằm gác tay lên trán, nghe nàng gọi cô liền quay sang, có hơi chống tay ngồi dậy.

"Hửm? Sao đó em?"

Ồ, không hẳn là giận dỗi đi, còn trả lời nàng rất ôn nhu.

Lý Vân Tiêu chỉ định thăm dò thái độ của cô, bây giờ xác định được rồi lại không biết kêu cô vì caia gì. Nàng lúng túng tìm cớ, chỉ chỉ vào bình giữ nhiệt trên bàn.

"Uống...uống chút canh nóng đi."

Trần Lệ Quân khó hiểu híp mắt nhìn nàng vài giây, sau đó phì cười: "Được rồi."

Nói rồi liền ngoan ngoãn mở bình giữ nhiệt đổ ra nắp ít canh nóng, thổi thổi nhưng không uống mà đẩy qua cho cô.

"Em uống trước"

Lý Vân Tiêu nhìn cô mím môi, thật sự muốn dày vò người khác mà. Nàng nâng lên nắp bình uống một chút nhỏ rồi trả ngược về.

"Rồi đó, chị uống hết đi. Lẹ lên."

Trần Lệ Quân ồ lên một tiếng, cô cầm lấy nắp bình, bất chợt phát hiện vị trí có in dấu son đỏ chót mà đối phương để lại. Cô chăm chú một lát, không nghĩ thêm dứt khoát tại nơi đó đặt môi uống một hơi hết phần canh còn lại.

Hình ảnh như vậy tất cả đều thu hết vào mắt Lý Vân Tiêu.

Trần Lệ Quân, cái đồ lưu manh này.


You are reading the story above: TeenFic.Net