" Giáo sư, tôi đói...." Cổ Mạt ngồi trên ghế ôm cái bụng rỗng tuếch của mình, thèm thuồng nhìn anh đang từ từ ăn món thịt bò.
Giang Chí Khiêm liếc cô một cái, tỏ vẻ không quan tâm tiếp tục thưởng thức.
Đùa chứ, sao anh ta có thể giận dai như vậy? Rốt cuộc cũng chỉ là năm cái áo thôi mà, có phải năm trăm cái áo đâu. Mà đó tất cả đều là những cái áo anh chuẩn bị vứt đi, bây giờ hỏng rồi thì cũng có làm sao đâu, nhất thiết phải bỏ đói cô ư?
Ọc...ọc...ọc...
Cổ Mạt cúi xuống nhìn người bạn tri kỉ đang kêu gọi kia, nhất thời khóc không ra nước mắt. Cô đói, quá đói, thực sự đói,...
" Giang Chí Khiêm, tôi ngàn vạn lần xin lỗi anh, cho tôi ăn đi...hic..." Cổ Mạt đói đến sắp ngất xỉu rồi, anh ta phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ, nhìn cô thế này mà không có chút động tâm tí nào sao?
" Thật hả? Nhìn mặt em không có thực sự hối lỗi nha, điều này là lý do tôi không thể tha thứ cho em." Anh trỏ trỏ cái đũa vào mặt cô.
Được rồi, anh muốn thử thách sự nhẫn nhịn của tôi chứ gì? Anh đừng tưởng có thể ăn hiếp được tôi nhé, trong lúc anh còn đang chật vật với đống sách vở thì tôi đã làm chị đại rồi đấy, đánh chết anh thì dễ như ăn bánh thôi!
Cổ Mạt đập tay xuống bàn, cả người bừng bừng khí thế đứng lên nhìn Giang Chí Khiêm.
" Anh không cho tôi ăn phải không?" Cô trợn mắt.
Giang Chí Khiêm bình thản gắp một miếng thịt cho vào miệng, gật đầu đáp lại.
Cô nắm chặt tay thành quyền, hơi thở dồn dập đối mặt anh, xong cuối cùng...
...
" Anh không cho tôi ăn thì thôi vậy, tôi đi về phòng, anh ăn ngon miệng nha, hihi..." Cổ Mạt giơ tay vậy chào Giang Chí Khiêm, đau khổ lê dép về phòng.
Tên biến thái đó vẫn là giáo sư của cô, bây giờ gây sự với hắn khéo hắn đánh trượt cô thì xong phim. Nghĩ đến việc về nhà đối mặt với mẫu hẫu đã thấy sởn gai ốc rồi, tưởng tượng ra mặt bà lúc nhìn kết quả điểm còn đáng sợ hơn.
Cổ Mạt rùng mình một cái, ôi trời thật kinh dị...
Cô lết đến, ngã phịch xuống giường nằm suy tư. Làm sao để có cái ăn bây giờ? Hay gọi Kiều Ninh? Không được, lúc trên lớp cô ấy đã nói với cô buổi chiều sẽ ra ngoại thành chơi đến tối muộn mới quay về, mà bây giờ chỉ có 6 giờ, ôi cái bụng cô biết làm sao đây...
Trong người Cổ Mạt hiện nay không có một đồng nào hết, vốn định khi lên đây học sẽ mang theo tiền tiết kiệm đi, ai ngờ vừa bế con lợn đất ra khỏi phòng đã bị mẫu hậu anh minh ngăn lại, nói rằng cô phải tự lo cho bản thân, kiếm một công việc nuôi sống chính mình. Đương nhiên cô biết, khi về nhà thì con lợn đất đó chắc chắn tan thành mây khói rồi, nói cách khác là hi sinh vào mấy trận mạt chược giữa mẫu hậu với mấy cô hàng xóm.
Chẳng nhẽ vay tiền Giang Chí Khiêm? Ôi nằm mơ đi, còn lâu anh ta mới cho, cái tính bùn xỉn keo kiệt đó làm sao cô không biết chứ? Đúng là ế lâu sinh tính, phải chăng không có mục tiêu theo đuổi nên dần dần cục cằn, nhắm cô làm đối tượng để xả giận chăng?
Sao cuộc đời mình lại đen hơn than thế này...
Ọc...ọc...ọc....
" Tao biết mày đói rồi, tao cũng đang đói đây. Có lẽ hai ta kiếp này không có duyên với nhau, để tao chết đi thì kiếp sau mày sẽ được gặp một người tốt hơn, yêu mày hơn, cho mày ăn nhiều hơn tao, bụng à...tao xin lỗi vì đã làm một người chủ tệ hại."
Độ nhiên, cửa phòng bật mở...
Giang Chí Khiêm mang đĩa thịt nướng nóng hổi vào.
" Ăn đi, tôi không muốn nghe em thổ lộ tâm tình với cái bụng nữa đâu."
Cổ Mạt lập tức bật dậy, đón đĩa thịt từ tay Giang Chí Khiêm.
" Cơm và canh đều ở ngoài kia, em ăn xong tự thu dọn, bây giờ tôi phải đến trường có việc gấp, khoảng hai tiếng nữa sẽ trở về."
Nhưng Cổ Mạt nào có quan tâm đến anh nói gì, tâm hồn cô đã bị đĩa thịt hớp hồn từ lâu rồi. Hoá ra anh ta còm có chút tình người, phần mình hẳn một đĩa thịt to thế này, chẹp chẹp.
...
Sáng hôm sau, Cổ Mạt đang vắt chân lên gối ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức nhẹ nhàng, êm ái của mẫu hậu. Mẹ cô là người có dây thanh quản vô cùng tốt, có hét rung trời chuyển đất đi nữa thù không bị đau họng, cái đó chính là điểm mạnh của bà.
Mẹ từng đi làm ca sĩ cho một rạp hát nhỏ hồi còn trẻ và được người ta mệnh danh nữ ca sĩ "hét" tốt nhất, có lúc Cổ Mạt còn không tin vào sự tích đó. Cho tới khi để khắc phục cái bệnh ngủ quên của cô, ba Cổ đã không chần chừ mà thu âm lại tiếng hát của mẹ hồi xưa rồi cài làm nhạc chông cho cô, doạ là nếu thay đổi sẽ không cho cô ăn kẹo.
Thế là từ đó, sáng nào Cổ Mạt cũng được nghe thanh âm tràn đầy yêu thương của mẫu hậu, nghe xong muốn ngủ cũng chả dám.
Như mấy vị bộ đội trong quân khu nghe tiếng còi phát liền đứng nghiêm thẳng hàng, giọng mẫu hậu vừa vang lên, Cổ Mạt liền ngồi bật dậy, hai mắt đang nhắm bỗng mở to, nghiêm túc đứng lên.
Vẫn hiệu quả mọi lúc mọi nơi.
Cổ Mạt tắt chuông báo thức, đi vào phòng vệ sinh đánh răng.
...
Thời điểm Cổ Mạt và Giang Chí Khiêm đang thưởng thức bữa sáng yên bình nhất trong suốt quãng thời gian đấu đá nhau thì chuông cửa nhà vang lên. Cô bỏ đũa xuống, cố gắng kiềm chế bản thân không được chửi rủa.
Khốn khiếp, không đấu đá với Giang Chí Khiêm đã khiến cô ngứa ngáy lắm rồi, bây giờ thêm một người nữa chắc máu điên tăng xông lên não mất, một bữa sáng cũng không thể yên ổn sao.
" Để tôi đi mở cho" Cô ngăn anh lại.
Cổ Mạt bước đến, làm vẻ mặt tươi cười mở cửa.
Đó là trước khi một nữ nhân xinh đẹp chạy đến ôm cô.
" A Khiêm, em đến ăn sáng với anh đây."
Mặt cô méo mó biến sắc, A Khiêm của cô ở đâu ra chứ, tôi là Cổ Mạt, Cổ! Mạt! Đây là lần đầu tiên cô được một người cùng giới ôm thân thiết thế này, đến cả mẹ Cổ còn chưa từng thể hiện tình cảm sâu sắc kiểu đó.
Cổ Mạt thấy toàn thân bất động, đến cả sức lựa để đẩy cô gái trong người ra cũng không có.
" Cô...cô..gì ơi...Làm ơn bỏ tôi ra.." Cổ Mạt khó khăn nói.
Cô cảm tưởng thấy nữ nhân trong ngực khẽ biến động, hoảng hốt buông cô ra.
Nữ nhân nhìn Cổ Mạt, ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu, " Cô là ai? Cô làm gì ở nhà A Khiêm?"
Tại sao cô không hỏi cái câu đó trước khi ôm tôi chứ? Ôi nghĩ đến mình bị người cùng giới ôm thật...rùng hết cả mình.
Cô nhìn nữ nhân, nữ nhân nhìn cô, cả hai đối diện trong giây lát. Cô cũng cảm thấy mắt nhìn người của Giang Chí Khiêm không tệ như cô nghĩ, thoạt nhìn bộ dáng nữ nhân thật xinh đẹp, chí kts cũng phải thuộc vào dạng hoa khôi chứ không phải ít đâu.
Giang Chí Khiêm thấy Cổ Mạt mãi không vào, liền tò mò ra xem thử, ai ngờ bắt gặp cảnh tượng hai cô gái đứng hình nhìn nhau.
" Liễu Hân, cô đến đây làm gì?" Anh nhíu mày không vui.
Nữ nhân thấy Giang Chí Khiêm đi ra, tỏ vẻ cô bạn gái nhỏ bắt gặp tiểu tam của bạn trai, tức giận chỉ vào Cổ Mạt, " Anh nói xem, cô gái đó là ai?"
Cổ Mạt bị cái móng tay dài đến 3cm của Liễu Hân chỉ vào mặt, trong thoáng chốc, máu điên trong người cô bắt đầu bùng nổ. Được lắm, không đập chết được Giang Chí Khiêm thì ít nhất cô phải giết bạn gái nhỏ của anh ta đã.
Cho nên, anh chưa kịp lên tiếng đã bị Cổ Mạt cướp lời, " Tôi phải hỏi cô câu đó mới phải chứ, sáng sớm ra mở cửa đã nhảy lên ôm tôi, còn A Khiêm này nọ ngứa hết cả mông, bây giờ cô còn lấy cái dũa phù thuỷ (ý nói móng tay) giơ ra trước mặt tôi nữa, bộ cô có biết sạch là gì không mà để móng tay dài như thế? Thử giơ ra trước mặt Giang Chí Khiêm xem anh ta có chịu được không? Tôi cá 200 vạn rằng anh ta sẽ cầm kéo cắt cụt đi đấy!"
Nữ nhân bị Cổ Mạt nói đến mặt từ đỏ sang tím, rồi chuyển xanh và cuối cùng là đen.
Liễu Hân là con gái cưng của Liễu Nam, chủ tịch tập đoàn buôn đá quý lớn nhất trong nước - Vương Liễu. Chẳng qua Liễu Hân từng có đến dự hội thảo ở trường đại học một lần, khi đó bắt gặp Giang Chí Khiêm liền si tình, cố gắng theo đuổi anh.
Tuy lúc nào cũng bị từ chối nhưng cô rất kiên quyết, từ nhỏ đã muốn cái gì được đó, sao cô lại dễ dàng từ bỏ như thế. Vốn định sáng nay sẽ đến nhà Giang Chí Khiêm ăn sáng cùng anh, tự nhiên bắt gặp cô gái trong nhà anh, hơn nữa còn mạnh bạo chửi cô như vậy, Liễu Hân không khỏi căm ghét.
" Giang Chí Khiêm, cô ta là tình một đêm của anh phải không?" Liễu Hân nghĩ rằng cư nhiên một cô gái mặc quần áo ngủ ở trong nhà anh thì chỉ có tình một đêm thôi. Trước cô từng điểu tra biết rằng gia đình anh đều ở thành phố khác, cho nên khả năng cô ta là họ hàng của anh là rất ít.
" Woa...miệng lưỡi cô thật lợi hại nha, chưa gì đã tự mình phán đoán như vậy. Tôi hỏi cô, cô và Giang Chí Khiêm quen nhau bao lâu rồi?" Cổ Mạt trợn mắt, bộ dạng hung hãn thực sự doạ người, có cả tiếng răng rắc phát ra từ đốt ngón tay, khiến Liễu Hân có phần hoảng sợ.
" Hai năm." Liễu Hân cắn môi.
" Tận hai năm sao?", Cổ Mạt quay ra hất cằm với Giang Chí Khiêm, " Này biến thái, tôi với ann quen nhau bao nhiêu năm?"
Giang Chí Khiêm có chút buồn cười trước vẻ cọp cái của Cổ Mạt, nhưng vẫn thật thà trả lời, giọng điệu còn hết sức thản nhiên, " Mười chín năm."
Được câu trả lời ưng ý, cô quay ra nhìn Liễu Hân, " Đó, chúng tôi quen nhau lâu hơn cô gấp 9 lần lẻ một năm đấy."
Xong Cổ Mạt đi ra ôm eo Giang Chí Khiêm tỏ vẻ hờn dỗi, " Anh yêu, con nhỏ đó là ai hả? Cư nhiên nói vợ sắp cưới của anh là tình một đêm, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em!"
Giang Chí Khiêm cười thật tươi, ôn nhu xoa đầu Cổ Mạt, " Mạt Mạt ngoan đừng dỗi, anh hứa tối nay sẽ đền bù cho em mà, thế nào, em muốn hai giờ sáng hay năm giờ sáng?"
Cô đánh nhẹ vào vai anh, " Người này thật hư nha, anh muốn em mệt đến chết sao?"
Cổ Mạt vừa nói, vừa liếc xem biểu hiện trên mặt Liễu Hân, đúng là cô tiểu thư bị doạ đến mất hồn rồi, cứ đứng nhìn cặp đôi thân mật với nhau mà miệng cứ lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
Cô thấy cô gái đó thật ngứa mắt, liền đi ra không hẹn mà đóng sập cửa trước mặt Liễu Hân.
Giang Chí Khiêm thấy Cổ Mạt tức tối đi vào, không hẹn mà đi tới ôm eo cô, " Em yêu, em vẫn cần đền bù chứ? Tôi nay em cứ vào phòng chờ anh nhé."
Cô đá Giang Chí Khiêm một cái, " Thứ duy nhất đợi anh là cái dép của tôi đấy!"
You are reading the story above: TeenFic.Net