Nhà 'suýt' thêm nhân khẩu.

Background color
Font
Font size
Line height

Lúc Giang Chí Khiêm về đến nhà không thấy bóng dáng Cổ Mạt đâu, nhưng tiếng hát khiến Whitney Houston phải ngưỡng mộ thì đang phát ra từ phía phòng tắm.

Alex thấy chủ về, vui vẻ lắc mông chạy đến, quấn dưới chân anh.

Giang Chí Khiêm cúi người xoa đầu Alex, nhẹ nhàng cởi giày đi vào nhà đem đồ ăn mới mua về cất vào tủ lạnh. Kì thực, tủ lạnh của anh bắt đầu chất đống đồ ăn vặt từ khi tiểu nha đầu kia đến, hết bim bim, bánh kẹo rồi đủ các thứ trên đời. Chẳng phải mấy nữ sinh bây giờ có xu hướng giữ eo đẹp dáng thon sao? Tốc độ ăn thế này hai ngày không phát phì mới lạ.

Anh nhìn kệ thứ nhất : Đầy bánh.

Chuyển xuống kệ thứ hai : Đầy kẹo

Dời tầm mắt xuống kệ thứ ba : Hình như đây là bim bim

Lướt qua kệ thứ tư : Cái này là gì chứ? Thạch sao? Cứng như đá vậy.

Anh thở dài, quay sang đống rau củ quả mà mình mới mua về. Thật tình, tiểu nha đầu đó chả biết ăn những đồ có lợi cho sức khoẻ gì cả.

Giang Chí Khiêm vơ vét hết đồ ăn vặt của Cổ Mạt, không thương tiếc ném thẳng vào sọt rác, ung dung để rau thế chỗ.

Cổ Mạt vừa tắm xong, vui vẻ định đi ra ngoài thì đột nhiên nhận ra một điều : Cô quên mất mang quần áo vào trong! Cô bấm điện thoại xem giờ, may sao vẫn còn sớm, thường thì 6 giờ Giang Chí Khiêm mới về đến nhà, không sao rồi, hắn ta sẽ không nhìn thấy thân thể của mình

Cô lấn khăn tắm quấn quanh thân mình, huýt sáo mở cửa phòng tắm

" Nha đầu, tôi mua cho em..." Lời sau chưa kịp bật ra khỏi miệng đã tắc nghẽn ở cổ họng.

Trên người Cổ Mạt không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn mỏng dính, hơi nước từ trên người chưa được lau khổ, nhỏ vài ba giọt xuống nhà. Tuy vẻ ngoài của Cổ Mạt không có gì nổi bật nhưng da dẻ lại rất mịn màng như bánh bao vậy.

Quạc...quạc...quạc...quạc...

"Anh...anh...sao anh dám vào phòng tôi?!" Cổ Mạt kích động hét lên, nấp người vào sau cánh của nhà tắm.

Giang Chí Khiêm ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng để chiếc túi giấy lên bàn rồi quay mặt đi, trên hai má đã sớm ửng đỏ, " Tôi mua cho em bánh rán mà em thích, ăn đi nhé."

Không đợi Cổ Mạt đáp lời, anh đã đi ra bên ngoài, còn không quên đóng chặt cửa.

Cô tức muốn xì khói mũi, thân thể bản cô nương đây gìn giữ mười chín năm cuối cùng chỉ một phút nông nổi mà anh ta nhìn thấy...ôi giết cô đi..!

Quái lạ, tự nhiên hôm nay Giang Chí Khiêm về sớm thế không biết, cô liếc qua túi bánh rán vẫn còn bốc hơi nóng hổi...chẳng lẽ...trốn làm?

Đột nhiên Cổ Mạt ngộ ra, hôm nay là thứ năm! Giang Chí Khiêm thường về sớm vào thứ năm, sao mình có thể quên chứ?!

Một lúc sau, cô rón rén cầm túi bánh rán bước ra ngoài phòng khách, ngó ngang ngó dọc liền không thấy vị giáo sư đâu. Đi đâu rồi?

Cả con chó cũng mất tăm hơi.

Chắc là đi dạo rồi.

Cổ Mạt yên tâm đặt mông xuống ghế sofa, vui vẻ thưởng thức bánh rán.

Ting ting!

Cô đặt túi xuống, lười biếng lê dép ra phía cửa, miệng cứ lầm bầm, " Lúc đi thì không mang chìa khoá, bây giờ quay lại lấy phải không? Kẻ đãng trí như anh được làm giáo sư quả là điều kì diệu của thế giới này."

Ngạc nhiên thay, trước cửa không phải là Giang Chí Khiêm, không phải là con chó, không phải là mấy thím thu tiền, cũng chả phải bà cô họ Liễu có dũa phù thuỷ mà là đôi trẻ con, một trai một gái nắm tay nhau, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.

Trẻ lạc?

Mồ côi cha mẹ?

Chương trình quyên góp quỹ từ thiện?

" Chị gái, chú A Khiêm có ở nhà không?" Cậu bé có đôi má phúng phính lên tiếng.

" Các em là ai?" Cổ Mạt khó hiểu.

" Em là Diệp Thiên Ân, đây là em gái của em - Diệp An Hạ. Bọn em đến tìm chú A Khiêm."

Đừng nói đây là con rơi của anh ta nhé

Nhìn cũng phải được ba, bốn tuổi rồi, tên Giang Chí Khiêm đã hãm hại người đàn bà nào mà để hai đứa bé này phải vác cặp đi tìm bố thế này.

Nhìn hai đứa vô cùng đáng yêu, Thiên Ân thì đẹp trai, An Hạ thì trong sáng, nhưng hình như không có giống anh ta.

" Gâu! Gâu!" Con chó nào đó chạy về, quấn lấy người hai đứa bé.

" Anh trai, cẩu cẩu xinh quá." An Hạ vuốt người Jack, làm nó sướng đến nỗi lăn đi lăn lại trên đất.

" Thiên Ân, cháu bỏ nhà ra đi thì đừng có dắt theo em gái, đó là bảo bối của bố cháu mà. Còn mẹ cháu nữa, không sợ về nhà sẽ ăn roi sao?" Giang Chí Khiêm nhíu mày véo tai Thiên Ân.

" Aa...Chú A Khiêm..cháu không bỏ nhà ra đi mà...là bố cháu, bố đưa bọn cháu đến đây." Cái miệng nhỏ nhắn chu ra, hai đôi mắt to tròn long lanh nhìn vị giáo sư.

Hoá ra là vậy.

Tử Hạo, cậu được lắm! Nếu cậu muốn mình trông con hộ thì ít nhất cũng phải gọi điện một cuộc, cứ thế ném hai đứa đến đây thì ra thể thống gì nữa!

" Chị gái, em đói, em muốn ăn bánh ngọt." An Hạ nhấc làn váy công chúa màu hồng đến chỗ Cổ Mạt, bĩu môi đáng thương.

" Hả...hả?" Cổ Mạt chưa kịp phản ứng gì con bé đã nhấc mông đi vào nhà.

Tiếp theo đó là Thiên Ân cũng xách dép đi vào.

Giang Chí Khiêm chỉ nhìn cô cười trừ, anh đâu biết tên kia sẽ giở chiêu này chứ? Thật tình, không hiểu là muốn giúp anh hay muốn tăng gánh nặng cho anh nữa, đúng là khó hiểu.

*

Không khí yên lặng bao trùm xung quanh bàn ăn, không ai nói một lời nào, chỉ có tiếng cào của Alex ở bên ngoài đang nằm trên soà cùng với tiếng thìa leng keng chạm vào bát của hai đứa trẻ. Cổ Mạt trầm tư, liếc sang bên kẻ nọ cùng nhìn cô chằm chằm. Nói thật thì cô chưa bao giờ ghét trẻ con, hồi sơ trung có theo chân Giang Chí Khiêm đến nhà trẻ phụ giúp các cô giáo ở đó. Nhìn lũ gả con chạy đi chạy lại lúc thì đòi kẹo, lúc thì đòi bế, tâm trạng vô cùng thích thú.

Nhưng đó là quá khứ, ở hiện tại này, tự nhiên ở trên trời rơi xuống hai đứa trẻ không quen biết ngồi trước mặt mình, cảm giác có vẻ...không thích nghi được.

" Chú A Khiêm, chị Mạt Mạt, hai người không ăn sao? Tí nữa đi dạo sẽ dễ bị đói đấy." Thiên Ân đang nhai nhồm nhoàm nhận ra không khí khác lạ, liền lên tiếng hỏi.

" Đi dạo?" Cổ Mạt nhíu mày khó hiểu.

" Cha mẹ em ấy, ăn xong bữa tối đều đưa bọn em ra ngoài đi dạo để tiêu cơm, tối về sẽ uống một cốc sữa trước trước khi đi ngủ, cha nói thế mới có lợi cho sức khoẻ, phải không An Hạ?"

Con bé gật đầu, tiếp tục trở lại ăn.

" Diệp Thiên Ân, trước khi cha cháu đưa hai đứa tới đây có dặn dò gì không?" Giang Chí Khiêm hỏi.

" Có ạ, cha nói mỗi sáng hai người đều phải đưa bọn cháu đi học, chuẩn bị đồ ăn trưa, buổi chiều thì đón bọn cháu, mỗi tối nấu ăn phải cân bằng protein giữa các món. À đúng rồi, còn phải tắm cho bọn cháu nữa, buổi tối trước khi đi ngủ thì kể truyện cổ tích cho An Hạ nghe, đợi hai tuần nữa cha sẽ đón về...hình như là chỉ thế thôi ạ."

Bùm bùm bùm

Ấn tượng tốt của cô về việc trông trẻ con lập tức tan thành mây khói

You are reading the story above: TeenFic.Net