Chương 1: Lúng túng

Background color
Font
Font size
Line height

Thành phố An Cầm, mới đầu tháng hai.

Mưa rơi tí tách liên miên suốt mấy ngày, đến nay vẫn chưa ngừng.

Ở một hội sở cấp cao trong trung tâm thành phố, phòng bao tư nhân siêu cấp xa hoa chật kín người, thời điểm này chính là lúc nhộn nhịp huyên náo nhất.

Chủ bữa tiệc hôm nay là đại công tử tập đoàn Phương thị- Phương Khải Hạ, chuẩn bị kết hôn, tối nay đặc biệt mời các anh em thân thiết cùng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn tới ăn mừng.

Ở đây đều là bạn tốt của chú nhỏ Mộ Du Trầm, Mộ Dữu từ bé đã đi theo chú nhỏ mà lớn lên, đều rất thân quen với bọn họ.

Trong khi cả đám người kia uống rượu buôn chuyện, cô lại ngồi trên ghế sô pha ăn vặt.

Rượu trái cây bày bên cạnh mùi vị không tồi, thỉnh thoảng Mộ Dữu nhấp uống hai hớp.

Tiếng bàn luận của mấy người bên kia thong thả rơi vào tai cô:

"Giờ này rồi mà sao Doãn Mặc còn chưa đến, rốt cuộc cậu ta có đến hay không đây?"

"Người bận rộn như cậu ta, ai mà biết được. Mộ Du Trầm vừa rồi nghe điện thoại xong cũng đi luôn rồi, hai tên ấy so ra chẳng có lấy một ai đáng tin cậy."

"Mộ Du Trầm cũng đi rồi sao? Chẳng phải cháu gái cậu ta còn đang ở đây sao."

"Vội đi rồi, nhờ bọn mình hỗ trợ chăm sóc một chút, tối nay tôi tìm người đưa em ấy về."

Tối nay Phương Khải Hạ làm chủ xị, nhìn Mộ Dữu bên kia một chút rồi đi tới bên cạnh cô nói chuyện.

Mộ Dữu nhìn thấy anh ta, cười nhẹ nhàng nâng ly rượu lên: "Anh Khải Hạ, chúc anh tân hôn hạnh phúc nha!"

"Cảm ơn em." Phương Khải Hạ cụng ly với cô, nhắc nhở cô uống ít thôi, đừng để say.

Phương Khải Hạ hỏi cô: "Tiểu Dữu năm nay năm ba nhỉ?"

Mộ Dữu gật đầu: "Vâng, còn nửa năm là đi thực tập ạ."

"Em học chuyên ngành nào?"

"Quản trị du lịch ạ."

Phương Khải Hạ: "Nghe được phết đó, mấy năm nay phương hướng phát triển của Doãn thị đang là du lịch khai thác, đến lúc đó em có thể tới công ty của Doãn Mặc thực tập, nể mặt mũi của chú nhỏ em, cậu ta nhất định sẽ chiếu cố em."

"Anh nói chú Doãn sao?" Mộ Dữu tay sơn móng màu đỏ chợt cầm cao chiếc cốc lên, lắc nhẹ mấy lần, đáy mắt bình tĩnh không lay động, "Chú ấy bận rộn như vậy, em vẫn là không nên gây thêm phiền phức cho chú ấy nữa."

Trái lại, Phương Khải Hạ rất tò mò: "Tuổi của bọn anh không chênh nhau là bao, lại còn đều là bạn của chú em, tại sao em gọi anh là "anh", mà lại gọi Doãn Mặc là "chú"?"

"Cái này ấy à." Khóe miệng Mộ Dữu khẽ nhếch, dáng vẻ tươi cười tùy ý, "Anh Khải Hạ nhìn có vẻ trẻ tuổi, còn chú ấy trông tương đối già."

Vừa nói xong, cửa phòng bao bị người từ bên ngoài đẩy vào.

Ánh đèn từ hành lang bên ngoài rọi vào, tầm mắt của mọi người nhao nhao hướng tới.

Một người đàn ông uy nghiêm đứng trước cửa, một thân khoác áo màu đen được cắt may tỉ mỉ, dáng người cao lớn, nước da trắng lạnh, sống mũi cao được ánh đèn rọi vào tạo thành một vòng cung nhạt toát lên điệu bộ nhàn nhạt, khuôn mặt tuấn tú mà thâm trầm.

"Xin lỗi, tôi đến muộn." Giọng nói anh thanh đạm, lôi cuốn như được bao trùm bởi cơn gió mát của cơn mưa đêm bên ngoài.

Phương Khải Hạ cười, tiến tới khoác bả vai anh: "Tôi còn tưởng cậu không đến chứ, nào nào nào, phải phạt rượu."

Doãn Mặc bị lôi vào, ánh mắt rơi vào một góc ghế sô pha.

Mộ Dữu ngồi một mình chỗ đó uống rượu trái cây, mặc áo khoác màu be và chiếc váy dài màu xanh sẫm, mái tóc dài màu mật ong xoăn nhẹ tản mạn buông trên vai, lông mày đậm, chiếc mũi tinh xảo, môi đỏ kiều diễm, khí chất xinh đẹp động lòng người.

Từ khi Doãn Mặc tới, cô liền đưa ánh mắt cao ngạo nhìn sang chỗ khác, cũng khinh thường không thèm liếc anh một cái.

Có người bưng một chén rượu đầy đến: "Mặc ca đến muộn như thế, phải uống một hơi cạn mới được tính là bồi tội."

Mấy người anh em đi theo đằng sau cũng hô hào một phen.

Doãn Mặc cởi áo khoác ngoài, treo lên kệ áo bên cạnh rồi đưa tay nhận lấy ly rượu.

Mộ Dữu nghiêng đầu ghé mắt, nhìn thấy người đàn ông nâng ly rượu lên, hơi ngửa cổ, yết hầu gợi cảm chậm rãi trượt xuống.

Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu qua tóc và sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh.

Rượu trong chén rất nhanh đã thấy đáy.

Đặt chén rượu xuống, sau khi cùng anh em hàn huyên đôi câu, anh đột nhiên nhìn về phía bên này.

Mộ Dữu ngay lập tức này thu hồi tầm mắt, dựa vào thành ghế sô pha, nghịch ly rượu trái cây màu sắc xinh đẹp trong tay, mí mắt hơi rũ xuống, không coi ai ra gì.

Doãn Mặc đứng dậy đi tới, ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.

Trong chớp mắt, Mộ Dữu lập tức đứng lên, hoàn toàn lơ anh.

Cô cầm chén rượu đi đến bên cửa sổ.

Rèm cửa được kéo ra, mưa phùn bên ngoài rơi lất phất dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Gió thổi qua, không khí mờ ảo, sương mù mông lung, mờ mịt như chốn tiên cảnh.

Đáng lẽ giờ này cô nên về nhà, nhưng nghĩ tới chuyện ba cô mang theo người đàn bà kia cùng con bà ta trở về, giờ phút này đang ở nhà, quây quần quanh ông nội cười nói vui vẻ hòa thuận.

Cô không còn ý niệm quay về nữa.

Tối nay đều là bạn bè của chú nhỏ, căn bản cô cũng không thích đến đây góp vui.

Nhưng hôm nay một nhà bốn người kia đến nhà ông nội ăn cơm, còn ở lại qua đêm, cô trông thấy mà ưu phiền ảo não, liền bảo chú nhỏ đưa cô tới đây.

Ly rượu trong tay cạn, cô mới quay trở lại ghế sô pha.

Người đàn ông trên ghế sô pha đã không còn ngồi đó, giờ phút này đang bị một đám người vây quanh, uống rượu cười đùa.

Mộ Dữu tự rót cho mình một ly khác, nhàn nhã uống một mình.

Rượu trái cây không dễ làm người ta say, nhưng uống nhiều quá cũng gây choáng váng.

Cô cầm ly rượu, hờ hững nghe bên kia bàn tán.

"Trong đám chúng ta hầu như đều đã kết hôn rồi, Mặc ca, sao mà cậu còn không biết sốt ruột thế? Dù công việc có bận rộn đi chăng nữa thì cũng phải có mỹ nhân biết nóng biết lạnh bên người mới tốt. Cậu như thế thật sự sắp thành lão già luôn rồi đấy."

"Đúng đấy, vừa rồi Tiểu Dữu Tử còn nói trông cậu có vẻ già. Một đám bọn tôi đều được gọi là "anh", chỉ có mình cậu là "chú". Mộ Du Trầm người ta cùng huyết thống, so về vai vế bối phận, Tiểu Dữu Tử gọi cậu ta là chú là phải rồi, nhưng gọi cậu là chú thì hẳn là già lắm rồi còn gì."

Phương Khải Hạ vừa mới nói xong, Mộ Dữu liền cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng chiếu lên người mình.

Cô cũng chẳng để ý, tiện tay ấn mở điện thoại, đầu ngón tay lướt lướt màn hình.

Bên kia vẫn còn tiếp tục nói chuyện phiếm.

"Mặc ca, có phải là đám phụ nữ theo đuổi cậu nhiều quá nên cậu nhìn nhiều hoa mắt không? Nếu không được thì tôi giới thiệu cho cậu hai cô nhé?"

"Cái gì mà nhìn nhiều hoa mắt, dẹp dẹp đi được không. Nếu tôi mà có gương mặt được phụ nữ yêu thích như cậu ta, nhất định một tuần thay bạn gái một lần, muốn bao nhiêu cô là có bấy nhiêu cô. Ngược lại cậu ta thì hay rồi, bao nhiêu năm như vậy mà bạn gái hay tin đồn cũng đều không có. Tôi thấy cậu ta là bị cuồng công việc đến lãnh cảm mất rồi."

"Trông cậy vào chuyện Mặc ca yêu đương á, thôi thì vẫn là quên đi. Cậu ta nổi danh trong giới là tên đại vô tình, lại chẳng có thất tình lục dục*, cậu nói cậu ta có thể coi trọng ai? Nếu ngày nào đó cậu ta vì muốn củng cố sự nghiệp kinh doanh của mình mà liên hôn lấy về một cô vợ, thì may ra còn có chút khả năng."

*Thất tình lục dục: Là bảy thứ tình cảm mà mỗi chúng ta đều có như vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét và ham muốn hay nói cách khác là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục.

Mặc cho mọi người nói, Doãn Mặc vẫn giữ thần sắc ung dung, cũng không tiếp lời.

Có lẽ do uống rượu, hoặc do không khí ở đây, có người khoác vai Doãn Mặc, khó hiểu hỏi anh: "Mặc ca, nói thật lòng đi, bình thường cậu đi làm xong về nhà, tối về ngủ nằm yên trên giường, lại không muốn trong ổ mình có một người phụ nữ sao?"

Anh chàng kia vừa dứt lời, Phương Khải Hạ liền đạp anh ta một cước: "Cút sang một bên ngay, Tiểu Dữu Tử còn đang ở đây đấy, bớt nói mấy lời bậy bạ như thế đi."

Lúc này mọi người mới nhớ tới cô cháu gái nhỏ của Mộ Du Trầm.

Đám người nhìn về phía ghế sô pha, cô gái nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã nằm lệch trên ghế ngủ thiếp đi, hai má đỏ bừng, có vẻ đã uống không ít.

Phương Khải Hạ nhìn đồng hồ: "Mộ Du Trầm bảo tôi trông chừng cô nhóc một chút, sao mà đã uống say rồi, tôi phải sắp xếp người đưa Tiểu Dữu Tử về nhà đã."

"Tôi đưa cô ấy về." Doãn Mặc đã đặt chén rượu xuống, đi ra cửa lấy áo khoác.

Phương Khải Hạ không yên lòng: "Cậu cũng uống nhiều rồi, làm sao mà đưa về được?"

Từ lúc Doãn Mặc tới, không ít người chuốc rượu anh.

"Tài xế đang ở bên dưới rồi." Doãn Mặc mặc quần áo chỉnh tề xong đi đến ghế sô pha, cúi người vỗ nhè nhẹ cô.

Cô ngủ khá sâu, không tỉnh lại.

Doãn Mặc cầm lấy áo khoác màu be vắt trên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, chùm lên người cô.

Một cánh tay anh luồn qua nách vòng ôm lấy lưng cô, tay kia nâng chân cô, ôm ngang người lên.

Khuôn mặt điềm tĩnh thuận thế tựa vào lồng ngực anh, từ từ nhắm hai mắt, hô hấp đều đặn.

Đứng trước cửa phòng bao, Doãn Mặc quay đầu nói với Phương Khải Hạ: "Báo với Mộ Du Trầm, tôi đưa Dữu Dữu về nhà."

Anh rời đi, cửa phòng bao tự động đóng lại.

Mọi người bên trong lặng im hai giây, có người hỏi: "Sao hôm nay Tiểu Dữu Tử không nói với Mặc ca một câu nào cả thế, hai người đó đang giận dỗi nhau à?"

"Hai năm nay tôi đều không thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau."

"Tiểu Dữu Tử hồi lớp 12 ở nhà Mặc ca một năm, tôi nhớ lúc ấy mỗi ngày đều theo sau Mặc ca dính như sam. Sao bây giờ lại chuyển biến lớn như thế nhỉ? Nếu nói là bởi vì trưởng thành rồi nên tránh hiềm nghi, vậy thì cũng không đến mức ngay cả một lời cũng không chịu nói chứ."

"Đây là điều bí ẩn. Rốt cuộc Mặc ca làm sao mà lại đắc tội với tiểu công chúa của chúng ta, e là chỉ có trong lòng cậu ta mới tự rõ thôi."

Editor: quattutuquat

—————

Bên ngoài hội sở, đã có một chiếc Rolls-Royce đậu sẵn ở cửa.

Nhìn thấy Doãn Mặc đi ra, tài xế xuống xe mở cửa sau xe ra.

Doãn Mặc ôm Mộ Dữu ngồi vào trong xe: "Trước tiên đi một chuyến tới nhà cũ Mộ gia đã."

Mộ Dữu lúc này ung dung tỉnh lại trong cơn ngủ mê, nghe thấy Doãn Mặc nói vậy liền phản đối: "Tôi không về!"

Cô gái nhỏ mở đôi mắt mịt mờ nước, bắt gặp ánh mắt trong veo mà thâm trầm của Doãn Mặc.

Cô chỉ uống rượu xong thì hơi chóng mặt, cũng không ngủ sâu.

Vừa rồi trong lúc mơ màng, cô biết là Doãn Mặc ôm mình từ phòng bao đi ra.

Cô ngồi dậy, áo khoác đang mặc trên người theo đó rơi trượt xuống dưới.

Doãn Mặc một lần nữa nhặt lên đắp cho cô: "Em uống nhiều rồi, anh đưa em về nhà."

"Đã nói là không về mà!" Mộ Dữu nổi giận với anh.

Doãn Mặc cau mày nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự uy nghiêm.

Mộ Dữu cúi thấp đầu, khẽ nói: "Ba tôi trở về."

Doãn Mặc dừng một lát: "Vậy tối nay đến nhà chú nhỏ của em."

Hai gò má Mộ Dữu bị rượu nhiễm lên đỏ ửng, bĩu môi, vẫn bất mãn: "Tối nay chú nhỏ không cho tôi uống rượu, bây giờ tôi lại say khướt thế này, chú ấy sẽ đánh gãy chân tôi mất."

Doãn Mặc dựa lưng vào thành ghế sau, đầu ngón tay xoa xoa mi tâm vài cái, dường như có chút sầu muộn.

Sau khi bình tĩnh lại, anh quay sang nhìn cô: "Đến nhà của anh nhé?"

Mộ Dữu nhướng mày, ánh mắt mờ mịt liếc anh.

Người đàn ông trời sinh đã có khuôn mặt cực kỳ đẹp đẽ này, từng chi tiết dường như đều được ông trời điêu khắc tỉ mỉ, xương cốt gầy gò, làn da nhu hoà dưới màn đêm thoáng nhiễm một tầng nhu hòa, màu môi không đậm không nhạt.

Anh rất ít cười, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Mộ Dữu nhớ lại hồi cuối cấp ba năm đó, bởi vì trong nhà có biến cố, thành tích của cô tuột dốc không phanh.

Vì không muốn để cô bị chuyện trong nhà phân tâm, chú nhỏ đã đưa cô tới Trường Hoàn xa xôi ngàn dặm để học.

Trùng hợp lúc ấy Doãn Mặc cũng ở bên đó, nhà cách trường của Mộ Dữu rất gần.

Cô học ngoại trú, mỗi tối đều ở nhà của Doãn Mặc.

Doãn Mặc hơn cô bảy tuổi, bởi vì quen biết với chú nhỏ, khoảng thời gian kia đối xử với cô rất tốt, giúp cô học bù, chăm sóc cô trong ăn uống sinh hoạt thường ngày.

Lúc ấy ở Trường Hoàn xa xôi, cô không có người thân nào khác bên cạnh cả, chỉ có anh.

Anh dịu dàng, ân cần quan tâm, cùng cô vượt qua quãng thời gian gian nan nhất của năm cuối cấp ba.

Cô đã thấy qua khi anh bình tĩnh độc đoán đối với cấp dưới của mình, khi xử lý công việc thì luôn bá đạo lôi lệ phong hành*.

*Lôi lệ phong hành: Nhanh chóng chỉ trong chốc lát đã làm xong, giải quyết xong, ví như tốc độ sấm nổ, gió cuốn.

Đã chứng kiến anh tự tin đối đầu trực diện với đối thủ, bình tĩnh không sợ hãi, thản nhiên như đã dự tính trước.

Cũng đã gặp khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của anh nhẫn tâm từ chối những người phụ nữ hết lần này tới lần khác lao về phía anh.

Trong mắt anh chỉ có danh lợi trên thương trường, chưa từng đặt bất kì kẻ nào trong lòng.

Gương mặt này, trước kia dù nhìn thế nào cô cũng đều thấy mê hoặc lòng người.

Bây giờ nhìn lại, cũng vẫn như vậy.

"Tới nhà anh ư?" Mộ Dữu nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, "Được thôi. Mặc dù tôi không quen anh, cũng không thể nào chào đón anh, nhưng trước mắt thì đây có vẻ là biện pháp tốt nhất."

Cô vỗ vỗ vai Doãn Mặc, ngữ khí cao ngạo giống như đang bố thí, "Bản tiên nữ nguyện ý hạ mình, đến nhà anh ở nhờ một đêm."

Doãn Mặc: ". . ."

Editor: quattutuquat
—————

Trên đường tới nhà Doãn Mặc, Mộ Dữu lại ngủ thiếp đi.

Cho đến khi tỉnh lại lần nữa, xe đã sớm vững vàng dừng ở trước chung cư.

Mưa đã tạnh, gió lạnh thổi qua, Mộ Dữu vừa xuống xe liền quấn chặt lấy áo khoác trên người.

Chú nhỏ Mộ Du Trầm cũng ở trong khu chung cư này, Mộ Dữu chột dạ mắt nhìn bốn phía, sợ bộ dạng say khướt này của mình sẽ vừa vặn đụng trúng anh.

Doãn Mặc trêu cô: "Nếu như bị cậu ta bắt gặp thì em về cùng cậu ta luôn."

Mộ Dữu không nói chuyện, Doãn Mặc dẫn cô vào thang máy.

Đây là lần đầu tiên Mộ Dữu tới căn hộ này của Doãn Mặc, bố cục bài trí bên trong nhà so với nhà của chú nhỏ cũng không khác biệt lắm.

Diện tích rất lớn, là căn hộ hai tầng.

Tầng một là chỗ dành cho hoạt động giải trí, phòng sách với phòng ngủ nằm trên tầng hai.

Mộ Dữu cởi áo khoác, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, hoàn toàn không hề xem mình là người lạ.

Doãn Mặc pha cho cô một cốc nước mật ong: "Nước giải rượu, em uống xong thì lên trên tầng ngủ đi."

Mộ Dữu nhận lấy bưng lên uống, một luồng hơi ấm của dòng nước dọc theo thành cốc truyền đến lòng bàn tay, xua đi hơi lạnh của đêm mưa bên ngoài.

Hai người trầm mặc khoảng chừng một phút, Doãn Mặc ngồi xuống bên cạnh cô: "Trốn tránh anh nhiều năm như vậy, còn định không nói chuyện với anh đến bao giờ đây?"

*

Tác giả có lời muốn nói: Truyện của CP Doãn Mặc X Mộ Dữu tới rồi đây, đôi mối tình đầu, nhẹ nhàng vui vẻ thưởng thức bánh ngọt~


You are reading the story above: TeenFic.Net