Chapter 2

Background color
Font
Font size
Line height

Meggie quan sát phản ứng của tôi. Sau đấy cô ấy đóng cửa lại, dẫn tôi đi tham quan một vòng quanh nhà và hướng dẫn dùng một số đồ đạc.
Căn nhà không lớn lắm, có một khoảng sân ở phía sau. Nơi ấy trồng một cây táo, vài rặng hoa thuỷ tiên và bụi cây mâm xôi.
Chúng tôi rất nhanh đã tham quan xong, Meggie nói với tôi rằng cô ấy khá bất ngờ vì tôi vẫn bình tĩnh, bình thường hộ sĩ đến nhận việc thì thường nhìn thấy cậu Malfoy đã nổi xung lên đòi bỏ về rồi.
Tôi cũng bất ngờ, và có hơi bài xích. Nhưng quan trọng là hiện tại tôi đang rất cần tiền, và dù có rất rất ghét Tử thần thực tử nhưng tôi nhớ rằng Draco Malfoy đã được trắng án vì cậu ấy chưa từng phạm phải lỗi lầm nào cả. Chưa kể, hiện tại cậu ấy còn mất trí nữa...
"...Tôi không ngờ rằng bệnh nhân sẽ là Draco Malfoy, và tôi cũng không ngờ cậu ấy bị mất trí."
"Tôi biết, việc này ngoài dự đoán của cô. Nhưng cô thấy đấy, cậu ấy vô hại, và không biết gì hết, chưa kể cậu ấy cũng rất ngoan. Ông chủ của tôi đã tìm rất nhiều hộ sĩ cho cậu ấy mà vẫn thất bại, chỉ vì họ sợ cái hình xăm trên tay cậu ấy. Tôi cũng không ưa gì đám Tử thần thực tử, nhưng cậu Malfoy đã được phán trắng án rồi mà? Vả lại, bây giờ cậu ấy thành ra như vậy, cũng là công sức của bọn Tử thần thực tử."
"...Tôi, nếu là vậy thì tôi..."
"Cô Bratt, xin cô hãy đồng ý. Chúng tôi có thể tăng lương gấp đôi, hay gấp ba nếu như cô muốn."
"...Được, tôi nhận việc. Nhưng tôi có việc cần tiền gấp, nên có thể tăng lên 100 galleon một tuần được không?"
"Hoàn toàn có thể! Được rồi, ông chủ của tôi đã gửi cô danh sách những điều cần chú ý rồi đúng không? Cô có thể bắt đầu làm việc từ bây giờ. Mỗi ngày hãy nấu xong bữa tối lúc 6 giờ và rời đi, ông chủ sẽ về nhà trong thời gian ấy. Đừng cố gắng nán lại gặp ông ấy, ông chủ của tôi không dễ tính như tôi đâu. Chủ nhật cô sẽ được nghỉ, và tôi sẽ gửi lương bằng thư cú đến nhà cô mỗi Chủ nhật. Thế ổn rồi chứ?"
"Ổn, ổn ạ."
"Vậy thì xin phép cô Bratt, tôi phải quay lại làm việc. Tạm biệt."
"Tạm biệt."

Meggie bước vào floo và biến mất. Tôi ngây người một lát rồi quyết định lên lầu làm quen với bệnh nhân của mình.
Bước vào phòng, cậu Malfoy vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, vô hồn nhìn ra cửa sổ.
Tôi rón rén đến gần cậu ấy, ngồi ở một chiếc ghế gần đó và cất tiếng gọi. Phải mất vài lần cậu ấy mới quay sang nhìn tôi.
Một lần nữa tôi lại quên cách hít thở, nhưng không phải vì vẻ đẹp của cậu ấy nữa, mà lo do vết sẹo phía trên lông mày bên trái của cậu ấy.
Vết sẹo màu đỏ dữ tợn kéo dài từ thái dương đến trán cậu ấy, nổi bật trên làn da tái nhợt.
Tôi tự hỏi, vết sẹo này từ đâu mà có.
"X... Xin chào cậu Malfoy. Tôi là Cynthia. Tôi 24 tuổi và từ giờ tôi sẽ là hộ sĩ của cậu."
"..."
"Cậu nhớ tên tôi chưa? Tôi là Cynthia."
"..."
"... Tôi hiểu rồi. Meggie nói với tôi rằng cậu đã ăn sáng rồi. Hai tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa. Dưới vườn nắng đẹp lắm, cậu có muốn xuống tắm nắng không?"
Thật là vì dù cậu ấy có vẻ lắng nghe tôi từ đầu đến cuối, nhưng cậu ấy lại không nói gì cả.
Đây là biểu hiện bình thường của bệnh nhân mất trí, nhưng trong bệnh án ngài P đưa tôi, thì cậu Malfoy chỉ mất hoàn toàn trí nhớ, vẫn có khả năng phân biệt và phản ứng, tuy nhiên hành động và trí não khá chậm chạp. Tôi đã cố tình nói thật chậm rãi và nhắc lại tên của tôi. Giờ thì tôi sẽ im lặng một chút đợi xem cậu ấy có phản ứng lại không.
"Cyn...thia?"
"Vâng tôi đây."
"Cynthia."
"Vâng."
"Tắm... nắng."
"..."
"...Muốn."
"Được rồi cậu Malfoy, tôi đưa cậu xuống lầu nhé."
Tôi đợi cậu Malfoy gật đầu rồi đứng dậy đỡ cậu ấy xuống lầu.
Dưới tán cây táo đã để sẵn một chiếc ghế mây và một bàn trà nhỏ. Tôi để cậu Malfoy ngồi trên ghế, đắp chiếc chăn mỏng lên đùi cậu ấy và đi vào bếp pha trà. Tôi pha một bình trà Earl grey yêu thích của cậu Malfoy, lấy thêm một ít bánh quy trong tủ và mang ra sân. Sau khi chắc chắn rằng cậu ấy sẽ chỉ ngoan ngoãn ngồi dưới tàng cây đọc sách ăn bánh uống trà, thì tôi trở vào nhà.
Căn nhà không gọn gàng lắm, có vẻ là hai gã đàn ông sống ở đây nên chẳng có vẻ chăm chút gì cả. Mọi thứ đều được phủ một lớp bụi mỏng. Tôi liền bắt tay vào dọn dẹp.
Khoảng 15 phút tôi lại ra kiểm tra cậu Malfoy một lần. Ngài P nói đúng, cậu ấy rất ngoan.
Dọn dẹp xong, tôi bắt tay vào nấu bữa trưa. Trong danh sách sở thích của cậu Malfoy, cậu ấy không thích hải sản, thích súp, thịt cừu nướng, bánh táo. Tôi đã nấu ít súp và làm khoai tây hầm thịt bò cho bữa trưa. Chiều tôi dự định sẽ làm bánh táo.
Tôi ra gọi cậu Malfoy, mất vài phút cậu ấy mới phản ứng và thêm vài phút để cậu ấy theo tôi vào nhà.
Cậu ấy ăn một cách từ tốn và chậm rãi. Tôi cũng ăn chậm theo cậu.
Ăn xong, tôi hỏi cậu Malfoy rằng có muốn tôi làm bánh táo không. Tôi chờ cậu ấy trả lời, và khi mắt cậu ấy sáng lên, tôi biết cậu ấy muốn.
.
Trở về nhà, tôi không hề quá mệt mỏi mà trái lại, cảm thấy khá nhẹ nhàng khoan khoái.
Dù bệnh nhân có ngoài ý muốn, nhưng cậu ấy thật sự là một người yên tĩnh, ngoan ngoãn, làm tôi không thể nảy sinh ác cảm với cậu ấy.
Tôi không dám kể cho mẹ tôi bệnh nhân của tôi là ai, bà ấy vẫn còn rất bài xích Tử thần thực tử.
Tôi nghĩ rằng, tôi sẽ gắn bó lâu dài với quý ngài P và cậu Malfoy.
Không biết quý ngài P là ai nhỉ.

You are reading the story above: TeenFic.Net