21 --- 30

Background color
Font
Font size
Line height

21. Đại Tiêu lấy việc công làm việc tư

Lúc nghỉ giữa trưa, Chu Tiểu Tường tựa lưng vào ghế ngồi gặm táo rộp rộp. Khi đang gặm đến ngon lành, điện thoại đột ngột vang lên, cậu sửng sốt một chút rồi nhanh chóng nhoài người lên bàn nhìn số điện thoại hiển thị. Vừa nhìn thấy số máy nội bộ, thì mí mắt cậu liền giật giật, tim đập thình thịch, lật đật lấy chân kéo ghế lui về sau nửa thước rồi tiếp tục gặm táo, hai tròng mắt đánh liều nhìn chằm chằm điện thoại.

Lúc này chỉ có một mình cậu ở trong phòng làm việc, những người khác ai đi chơi đều đã đi chơi, ai muốn tản bộ đều đã đi tản bộ, ai đi toilet đều đã đi toilet, thanh tĩnh hiếm thấy, nếu không thì cậu thật sự không biết nên đối phó như thế nào mới tốt, nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong.

"Ô? Sao cậu không nghe điện thoại?" Vương "mập" đi tới kỳ quái nhìn cậu.

Chu Tiểu Tường ngừng ăn, vừa lúc điện thoại ngừng reo, liền vội vàng cười rộ lên: "Không kịp."

Vương "mập" "Ồ" một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, đi tới ngồi vào ghế than vãn, cầm bút đánh dấu vòng tròn trên quyển lịch rồi đếm ngược ngày du lịch: "Còn mấy ngày nữa mới có thể đi chơi a... Thật nhàm chán..."

"Ừ." Chu Tiểu Tường thờ ơ đáp lời, tiện tay cầm lõi táo ném vào giỏ rác, vừa nhấc mắt đã thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, mở ra nhìn liền thấy tin nhắn Tiêu Bùi Trạch gửi tới, chỉ có ba chữ: Nghe điện thoại.

Chu Tiểu Tường sợ đến run tay, còn chưa kịp phải ứng, điện thoại đã bị gọi tới, nhìn màn hình lóe lóe, cậu cắn răng cầm máy ném lên bàn.

Tiêu Bùi Trạch đợi một hồi lâu không ai bắt máy, trên mặt quả thực như phủ một lớp băng lạnh, tức giận đến ngứa răng.

Chu Tiểu Tường đã trốn hắn gần mười ngày, trốn mà trốn tới mười ngày! Mặc dù nói cậu làm việc ở công ty mình, nhưng dẫu sao cơ hội gặp mặt ở công ty càng ít hơn, hắn cũng không thích để mấy chuyện không liên quan đến công việc quấy rầy tới cậu, cho nên mới chọn lúc nghỉ trưa để gọi điện thoại, không ngờ lại không có ai nghe máy.

Chính là lúc đang cầm bút cau mày suy nghĩ có nên trực tiếp đến bắt người hay không thì điện thoại đột nhiên rung lên, Tiêu Bùi Trạch tinh thần kích động, nhưng vừa mới thấy số hiển thị thì khựng lại, đáy mắt lạnh lẽo, suy nghĩ một chút rồi ấn nút nghe.

Bên trong điện thoại truyền đến một giọng nam thuần hậu, trầm thấp cam chịu đè nén cơn giận: "A Trạch, con định cả đời không về nhà sao?"

Tiêu Bùi Trạch đứng lên đi tới bên cửa sổ, đường cong sống mũi thẳng tắp đôi môi cương ngạnh dưới ánh mặt trời lộ ra mười phần lạnh lùng, nhìn tấm băng rôn quảng cáo treo ở trên tòa nhà lớn đối diện, trầm mặc thật lâu mới mở miệng: "Tiêu tiên sinh, tôi nhớ rõ tôi với ông đã không còn quan hệ gì, ông có phải đã quá dài tay không?"

Đầu dây bên kia cũng yên lặng hồi lâu, hiển nhiên là bị chọc giận, sau đó truyền đến tiếng quát tháo: "Đừng quên! Mày cả đời đều mang họ Tiêu!"

"Tôi họ Bùi." Tiêu Bùi Trạch nhướng mày, giọng nói không nóng không lạnh: "Bất quá cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ cân nhắc đi tới sở cảnh sát đổi họ."

"A Trạch..." Giọng nói đầu dây bên kia trầm xuống, lộ ra sự thấy vọng sâu sắc.

"Còn có việc gì sao? Không còn gì tôi cúp máy."

"A Trạch!" Đầu dây bên kia gọi hắn lại, rồi trầm mặc hồi lâu, trước khi hắn không nhịn được muốn ngắt máy một giây thì mở miệng: "Hiện tại chỉ còn một mình cha, cuối năm nay, cha hy vọng có thể thấy con trở về nhà."

Trong trí nhớ, Tiêu Bùi Trạch chưa từng thấy ông nhượng bộ bao giờ, sửng sốt một chút, liền lập tức cong môi cười nhạt : "Sao lại chỉ còn một mình ông? Những người đàn bà khác đâu rồi?"

"Cha để bọn họ đi rồi."

"Không cần thế, tôi cũng không xông vào giết bọn họ."

"Cha già rồi..."

"Thì ra là chơi không nổi."

"Mất dạy!" Đầu dây bên kia lần thứ hai bị chọc giận.

"Tiêu tiên sinh, ông làm điều này cho ai nhìn? Tỉnh lại đi, không ai muốn nhìn cả." Trong mắt Tiêu Bùi Trạch hoàn toàn không có hứng thú, đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống: "Tôi bề bộn nhiều việc, không còn chuyện gì thì thôi."

Cúp điện thoại, vẻ lạnh lùng trên mặt xuất hiện vết rách, Tiêu Bùi Trạch nhíu mày nhìn đống tài liệu không có sự sống trên bàn, trong mắt từ từ tràn ra nỗi buồn đau xót, đậm đến nỗi tưởng chừng không thể nào tan hết.

Khi lúc Chu Tiểu Tường đang vùi đầu vào làm việc, điện thoại trên bàn một lần nữa vang lên, vừa nhìn thấy số máy nội bộ của Quý Nguyệt, do dự nửa giây rồi bắt máy. Tuy rằng Quý Nguyệt gọi tới chắc chắn là theo lệnh của Tiêu Bùi Trạch, nhưng chắc là việc công, việc tư thì không thể nào gọi bây giờ.

Quý Nguyệt ở đầu dây bên kia nói: "Chu Tiểu Tường, Tiêu tổng cho cậu mười phút đồng hồ để lên đây."

"Được, ách... Tôi có cần chuẩn bị gì không?"

"Tiêu tổng không nói rõ, chắc là hỏi thăm tình huống việc tiến triển dự án của cậu."

"Vâng, cảm ơn!" Chu Tiểu Tường cười cười, cúp điện thoại, đôi mắt nhìn thẳng rồi nuốt nước miếng một cái, nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc trong tay, nắm chặt một phần văn kiện đã được in ở trong tay trấn định tinh thần, rồi mới vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Lên đến tầng 26 đi tới cửa Chu Tiểu Tường sửng sốt một chút, sau cửa kính không có ai, cậu nghi hoặc nhìn sang phía Quý Nguyệt: "Tiêu tổng không có ở đó sao?"

Tầm nhìn của Quý Nguyệt không rời khỏi bàn, gật đầu một cái nói: "Có chứ!"

Chu Tiểu Tường khó hiểu mà gõ cửa một cái.

"Vào đi."

Hả? Có đó? Chu Tiểu Tường mở cửa đi vào, rồi tiện tay đóng cửa lại, quét mắt một vòng rồi rơi vào trên tấm bình phong trang nhã, chớp mắt mấy cái, nửa ngày chưa bước được một bước.

Thanh âm trầm thấp của Tiêu Bùi Trạch lần thứ hai từ bên trong truyền ra: "Lại đây."

Chu Tiểu Tường "Oh~" một tiếng đi tới, vòng quanh tấm bình phong rồi đi vào bên trong, thấy Tiêu Bùi Trạch đang đứng trước của sổ hút thuốc, sườn mặt lạnh lùng hiện lên một nỗi buồn không thể nói rõ, cảm thấy trong ngực mình mơ màng đánh thịch một cái, cậu sửng sốt nửa ngày mới lên tiếng: "Tiêu tổng."

Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu một chút rồi gật đầu vươn một tay ra.

Chu Tiểu Tường đi tới, đem tập văn kiện trong tay trình ra rồi nhanh chóng rút lại, lúng túng đem nếp nhăn do mình nắm chặt gây ra vuốt phẳng rồi mới trình ra một lần nữa.

Tiêu Bùi Trạch đưa mắt nhìn nếp nhăn lưu lại trên giấy, rồi giương mắt nhìn cậu, đường cong cứng rắn nơi khóe mắt nhu hòa vào phần, khóe miệng cong cong: "Khẩn trương?"

Chu Tiểu Tường nhanh chóng lắc đầu: "Không!"

Trong mắt Tiêu Bùi Trạch hiện lên ý cười, không nhận lấy văn kiện mà nắm lấy cổ tay cậu kéo cậu đến trước mặt.

Chu Tiểu Tường sợ đến trợn cả mắt, vội vã giơ tay lên che trước mặt, giọng nói run run: "Đừng đừng đừng! Đại ca à, em có việc cần thương lượng! Bây giờ còn đang trong thời gian làm việc..."

"Không phải thời gian làm việc thì sao?"

"Hả?" Chu Tiểu Tường ngẩng đầu nhìn hắn.

Tiêu Bùi Trạch cười cười, ôm cậu vào lòng, thấp giọng nói: "Để tôi ôm một lúc."

Mùi thuốc là nhàn nhạt chớp mắt bao phủ toàn thân, quanh quẩn bên chóp mũi, hô hấp của Chu Tiểu Tường chậm lại, chớp mắt mấy cái, có chút không hiểu tại sao.

Tiêu Bùi Trạch thấy cậu không giãy dụa, ý cười trong mắt càng đậm, nỗi phiền muộn tan thành mây khói, cúi đầu đem mẩu thuốc còn dư dụi vào cái gạt tàn trên thành cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Em không ghét tôi, tại sao muốn trốn tôi?"

Chu Tiểu Tường nhanh chóng phủ nhận: "Làm gì có, tôi trốn anh làm gì?"

"Điện thoại không nghe, ngày nào tan ca cũng chạy nhanh hơn thỏ."

"Trùng... trùng hợp thôi..." Chu Tiểu Tường vẻ mặt vô tội "A? Anh có gọi điện thoại cho tôi sao?"

Tiêu Bùi Trạch khẽ cười: "Nếu không trốn tôi, chiều nay tan việc tôi đưa em về."

"Vì sao chứ?" Chu Tiểu Tường lại nhức đầu.

Tiêu Bùi Trạch buông cậu ra, đôi mắt âm trầm: "Em còn muốn tôi lặp lại nữa sao? Em thích nghe tôi sẽ..."

"Thôi đừng đừng!" Chu Tiểu Tường lùi một bước, ngẩng đầu buồn bực nhìn hắn: "Đại ca à, anh rốt cuộc vừa ý tôi chỗ nào?" Còn nửa câu nữa không dám nói: Để tôi sửa được không?

Tiêu Bùi Trạch một lần nữa kéo cậu lại gần: "Không biết, muốn cho em luôn ở trong tầm mắt tôi, thấy em lòng tôi rất vui vẻ."

"Hả?" Chu Tiểu Tường kinh ngạc, ngẩng đầu sửng sốt nhìn hắn: "Tôi còn có công dụng này? Tôi cũng không phải diễn kịch hài! Đại ca anh đừng như vậy mà, tôi chắc chắn anh không cảm thấy được, cái này có thể là một trong những sở thích mới phát hiện của anh, nó không phải là cái loại anh nghĩ, cái loại sở thích này á hả, sau khi hết thấy mới mẻ thì sẽ ổn, giống như nghiện thuốc lá vậy, anh cứ nhịn một chút là được, không bao lâu..."

Tiêu Bùi Trạch thấy cậu lải nhải, nhịn không được cong khóe miệng, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, trong mắt tràn đầy ý cười.

Chu Tiểu Tường trong nháy mắt từ người nói nhiều biến thành người câm, sau mấy giây choáng váng mới phục hồi lại được, một lần nữa nói lời thành khẩn: "Anh không thể cứ thấy hiệu quả trị liệu của tôi tốt thì liền xem như không có chuyện gì mà cắn một cái như thế, như vậy trị không khỏi tận gốc được!"

"Hệ thống dây thần kinh của em được bố trí như thế nào vậy?"

"Hả?" Chu Tiểu Tường vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu.

Tiêu Bùi Trạch nén cười nhìn cậu: "Em nói nhiều như vậy mà không biết mình đang nói gì, có phải là em đang khẩn trương không?"

"Đùa... Đùa cái kiểu gì thế?" Chu Tiểu Tường kéo khóe miệng cười cười: "Tôi là đang đảm đương vai trò bác sĩ tâm lý, tôi đã nói với anh thực ra..."

Tiêu Bùi Trạch nhanh chóng lấp môi của cậu lại, lúc rời đi thì thấp giọng nói: "Chính là thích em, em khẩn trương làm gì?"

"Thích?" Chu Tiểu Tường lần thứ hai mờ mịt, sửng sốt một hồi mới phát hiện mình lại bị hôn, luống cuống chân tay lùi lại hai bước: "Tôi... tôi không thích đàn ông!"

Tiêu Bùi Trạch yên lặng nhìn cậu, nửa cười nửa không.

Chu Tiểu Tường hoảng loạn nhìn sang hướng khác, vừa thấy tập tài liệu trong tay nhất thời như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vã đưa tới trước mặt hắn: "Tiêu tổng, anh tìm tôi có phải để hỏi chuyện này không?"

"Không phải."

"..."

"Chính là muốn gặp em."

Chu Tiểu Tường vẻ mặt oán giận: "Anh công tư bất phân!"

"Ừ."

"..."

"Được rồi, em đi đi." Tiêu Bùi Trạch lần thứ hai đi tới ôm cậu rồi nhanh chóng buông ra, cười cười: "Tan tầm không được cho tôi leo cây, nếu không trừ em một điểm."

Chu Tiểu Tường nghe được, nhất thời khuôn mặt trở nên vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi trừng hắn: "Tôi đã là nhân viên chính thức, anh cứ tùy tiện trừ điểm như vậy thì nói với bộ nhân sự thế nào? Nói tôi cho anh leo cây?"

"Nói em làm việc không tốt."

Chu Tiểu Tường khóc không ra nước mắt: "Đại ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ không cho anh leo cây..."

"Ừ." Tiêu Bùi Trạch thỏa mãn gật đầu: "Đi đi."

Chu Tiểu Tường vẻ mặt thống khổ mà xoay người, vừa muốn đi thì cánh tay đột nhiên bị kéo lại, sau tai truyền tới tiếng cười nói : "Em vừa mới nói em không thích đàn ông, chưa nói em không thích tôi."

"Đại ca à, anh bị rớt môn Văn sao!" Chu Tiểu Tường xoay người lại nhìn hắn : "Đó cũng như nhau thôi, được chứ?!"

Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa, khóe môi hiện lên độ cong rõ ràng: "Em nói vậy thì cứ cho là như vậy." Nói xong liền buông tay ra.

Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái: "Tôi đi thật đây! Đừng cản tôi nữa đó?"

"Không đi nữa thì xem như không còn gì để nói."

"Tôi đi! Đi liền đây..." Chu Tiểu Tường cấp tốc xoay người chạy ra ngoài.

...

22. Tiểu Tường tử cáu kỉnh

Chu Tiểu Tường tự nhắc nhở bản thân, làm một nhân viên quèn cực khổ giãy dụa ở tầng lớp thấp nhất, khi đang đối mặt với tên đại Boss cố tình gây sự thể hiện dâm uy, phải là đại trượng phu co được dãn được. Cho nên, để chứng minh mình là một đại trượng phu, cậu cố gắng anh dũng mà khuất phục.

Lại một lần nữa ngồi vào trong xe của Tiêu Bùi Trạch, đột nhiên (kí ức) về lần cướp đoạt vô cùng mang tính xâm lược ở góc tối dưới lầu lúc trước kia, từ chỗ sâu trong đầu hiện ra vô cùng rõ nét, làm đầu óc rung động ong ong, đau như muốn nứt ra. Chu Tiểu Tường thật vất vả lắm mới trấn định tinh thần lần thứ hai hỗn loạn, len lén liếc mắt về phía bên cạnh, thấy người nọ chăm chú lái xe, liền vội vàng móc điện thoại ra.

"Nhạc Nhạc, tối nay có nhà không? Lúc tớ về tớ gọi điện cho cậu, cậu ngắt máy rồi chạy ra đón tớ nha! Nhanh lên! Phải tránh bằng mọi cách!

Không bao lâu, Từ Nhạc trả lời tin nhắn: "Cậu đang đùa cái gì vậy?"

Chu Tiểu Tường khóc không ra nước mắt, trả lời: "Hôm nay hắn lại đưa tớ về nhà, cậu nhớ ra đứng ở cửa tiểu khu, hắn sẽ không làm bậy nữa!"

Từ Nhạc đang chơi trò chơi, miễn cưỡng hỏi lại: "Hắn? Hắn là ai?"

Chu Tiểu Tường quả thực muốn khóc chết, hận không thể bay về đập vào đầu y một cái, ngón tay lia lịa bấm bàn phím: "Sếp của tớ đó!"

Từ Nhạc vừa nhìn thấy liền phấn chấn: "A? Sao cậu không gọi hắn là tên khốn?"

Chu Tiểu Tường: "..."

Từ Nhạc lại gửi tới một tin nhắn nữa: "Yên tâm! Gia có một biện pháp tốt nhất có thể an nhàn cả đời sau! Để tên khốn kia sau này không bao giờ... quấy rối cậu nữa!"

"Biện pháp gì?"

"Cậu đừng tò mò biện pháp gì, chỉ cần chuẩn bị cúng bái Nhạc gia gia của cậu cho tốt là được rồi! Nhìn xong chưa! Hahaha!"

Chu Tiểu Tường yên lặng đối mặt với màn hình (điện thoại) trong chốc lát rồi làm vẻ mặt bình tĩnh mà cất điện thoại đi.

Tiêu Bùi Trạch nhìn thoáng qua cậu: "Có việc sao?"

Chu Tiểu Tường hoảng hốt, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, lắc đầu làm bộ thích ý mà nhìn cảnh đêm rực rỡ của phố thị mới lên đèn: "Không có việc gì."

"Ừ." Tiêu Bùi Trạch gật đầu: "Vốn tưởng em nếu có việc, tôi sẽ không chiếm dụng thời gian của em, nhưng nếu không có chuyện gì vậy thì cùng tôi ăn một bữa cơm đi. Em muốn ăn cái gì?"

Chu Tiểu Tường: "..." Ông đây bây giờ nói có việc thì còn kịp không?

Tiêu Bùi Trạch nhìn thẳng một đường, thật kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Em muốn ăn cái gì?"

"Tùy, tôi không kén." Chu Tiểu Tường không dám cào kính, buồn lực lén lút cào lên chân mình một cái.

"Ừ, thật dễ nuôi."

Chu Tiểu Tường: "..."

Chỗ Tiêu Bùi Trạch dẫn cậu tới ăn cơm khá hóc, là một quán cơm nông gia gần ngoại ô, quán này buôn bán rất đắt đỏ, nhưng bởi bị vị trí rất hóc, nên không có chỗ đỗ xe, xe chỉ có thể đỗ ở quảng trường bên ngoài, sau đó xuống xe đi qua một cái ngõ nhỏ mới đến cửa tiệm.

Chu Tiểu Tường nghĩ nếu không phải tên họ Tiêu kia không thiếu tiền, thì cậu nhất định sẽ hoài nghi hắn là muốn đem cậu lừa tới chỗ bọn buôn người để lén bán Tiểu Vũ đi, rồi biến thái mà ép buộc anh nó kiếm tiền cho hắn.

Sau khi trong đầu hiện lên các loại tình cảnh, Chu Tiểu Tường vuốt mặt mình hoàn hồn, hiếu kỳ hỏi: "Tiêu tổng, làm sao anh biết được một quán cơm hẻo lánh như thế này?"

Tiêu Bùi Trạch nâng Tiểu Vũ đang dính ở trên người mình lên, thấy thằng bé xoay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mình cười híp mắt, cũng nhịn không được nở nụ cười nhàn nhạt: "Trước đây trong lúc Cao Dục chụp ngoại cảnh thì vô ý phát hiện, dẫn tôi đến một lần."

"Oh!" Chu Tiểu Tường nhìn khung cảnh xung quanh một chút, hơi cảm thán : "Không biết ăn ngon đến thế nào!"

"Cũng được, cũng không tính là đặc biệt ngon"

Chu Tiểu Tường quay sang nghi ngờ nhìn hắn.

"Cứ nghĩ nơi này xa, đi về một chuyến có thể ở cạnh em lâu như thế này."

Chu Tiểu Tường dừng chân, ngây ngốc nhìn hắn, rồi vội vã quay đầu nhìn sang hướng khác, không hiểu tại sao mà hô hấp có chút loạn, ngực hoảng hốt rồi xoay đầu lại rống to với Tiểu Vũ: "Ai là anh của em hả? Có cho bế hay không?"

Tiểu Vũ vốn đang vui vẻ, nghe được tiếng gào thét của cậu không bị giật mình chút nào mà quay đầu nhe răng nhếch miệng giang hai tay ra về phía cậu: "Anh hai ôm!"

Chu Tiểu Tường bế thằng bé rồi quay đầu bước đi nhanh hơn, liền bị Tiêu Bùi Trạch kéo lại.

"Chạy nhanh như vậy làm gì?"

"...Tiểu Vũ đói bụng."

Mặc dù Tiểu Vũ đã ở trên xe ăn không ít thứ, nhưng vẫn là thuận thế gật đầu: "Bụng bụng đói ~!"

Chu Tiểu Tường rất là vui vẻ, nghĩ thằng em này không uổng công nuôi, hài lòng sờ sờ đầu nó.

Cơm nước xong thì đã không còn sớm, Chu Tiểu Tường đi tới phòng vệ sinh rửa mặt , cậu nhìn gương ngây ngốc hồi lâu. Cảm thấy mình để Tiêu Bùi Trạch mời cơm hoài như thế này thì hơi bất lịch sự, giống như đang lợi dụng, nếu mình mới đáp lễ thì sẽ mời qua mời lại hoài, nếu tặng đồ thì lại có điểm mờ ám, cuối cùng nghĩ đến đau đầu, không thể làm gì khác hơn là đem mấy ý nghĩ ngổn ngang kia vứt ra xa, xoa xoa tay một chút rồi trưng vẻ mặt bình thản đi ra ngoài.

Thanh toán hóa đơn rồi đi ra ngoài, bất chợt bên ngoài đổ mưa, Chu Tiểu Tường nhìn mái hiên liên tục chảy mưa xuống mà há hốc mồm, liền vội vàng hỏi chủ quán có thể cho mượn ô không.

Chủ quán xin lỗi cười cười: "Thật ngại, các cậu đi ăn trễ, trong quán vốn có ô dự phòng nhưng đã cho khách trước mượn đi rồi."

Tiêu Bùi Trạch kéo cậu đến chỗ sô pha nghỉ ngơi: " Em với Tiểu Vũ trước hãy ở đây chờ, trong xe có ô, tôi đi lấy."

Chu Tiểu Tường bị hắn ấn ngồi xuống, nghe như thế liền phản ứng, vội vàng đứng lên: "Không được! Anh giúp tôi bế Tiểu Vũ, tôi đi lấy!"

"Em lo lắng cho tôi?"

"Hở?" Chu Tiểu Tường gật đầu nhìn ý cười mơ hồ trong mắt hắn, há há mồm, nhất thời nổi giận: "Đại ca à! Sao lúc nào anh cũng như tự kỷ thế hả? Anh mời tôi ăn tôi đã rất áy náy rồi được không? Muốn lấy ô thì cũng là tôi nên lấy!" nói xong liền đưa Tiểu Vũ cho hắn.

Tiêu Bùi Trạch một lần nữa nhấn cậu ngồi xuống ghế sa lông, khóe miệng cong cong: "Em đi thì có ích gì? Chìa khóa không đưa cho em."

Chu Tiểu Tường đơ mặt, lặng lẽ trừng hắn một hồi rồi cào cào tóc, cuối cùng không có biện pháp gì đành ngồi bên trong cửa kính nhìn hắn cởi áo khoác phủ lên đầu chạy vào màn mưa đen kịt.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Chu Tiểu Tường lấy ra nhìn, là tin nhắn ngắn Từ Nhạc gửi tới: "Tiểu Tường Tử, khi nào cậu về? Trời mưa rồi, Tiểu Mai nói em ấy đi nghe giảng không mang dù, tớ phải mang ô cho em ấy."

Tiểu Mai là học muội của cậu và Từ Nhạc, lúc này đang học đại học năm ba, hai người bọn họ đang ở trong giai đoạn lơ lửng, Từ Nhạc rất thích cô ấy, biết cô ấy không mang dù chắc chắn là rất lo lắng. Chu Tiểu Tường khó thấy y nghiêm túc như vậy, đương nhiên không thể vì chuyện nhỏ của mình mà bỏ lỡ chung thân đại sự của y, cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Tớ còn một lúc lâu nữa, cậu mau mang dù cho cô ấy đi, đừng trông tớ."

"Được! Bạn tốt! Hôm nay cậu cứ tự mình gánh chịu, ngày mai Nhạc gia gia sẽ thực thi chiến lược, đem tên khốn kiếp kia cưỡng chế di dời khỏi cậu!"

Khóe miệng Chu Tiểu Tường giật giật, cậu rất hiểu Từ Nhạc, không cần nghĩ cũng biết chắc là chiến lược kia không đáng tin cậy, im lặng cầm điện thoại bỏ vào trong túi, ôm chặt Tiểu Vũ đã ăn no mệt lả vào lòng, ngẩng đầu nhìn đêm mưa đen kịt bên ngoài.

Đêm ngoại ô và khu vực thành thị bất đồng, không có nhiều ánh đèn cao tầng, không có âm thanh ầm ĩ, tiệm này với con đường lớn cách một khoảng, càng lộ vẻ yên ắng. Xa xa dưới đèn đường hạt mưa li ti rơi xéo dưới ánh đèn mờ nhạt, trong tai chỉ nghe thấy tiếng mưa va vào cửa thủy tinh rất nhỏ, càng tôn thêm sự tĩnh lặng, ánh mắt Chu Tiểu Tường đăm đăm, đột nhiên trong ngực buồn bực khó hiểu.

Không bao lâu, trong ánh sáng mờ ảo xuất hiện một bóng dáng, người dưới ô bước vội vã. Chu Tiểu Tường trong lòng rộn ràng, mau chóng từ trên ghế salong bật dậy, vội vội vàng vàng vọt đến cửa.

Tiêu Bùi Trạch đi tới, giũ giũ nước đọng trên áo khoác treo trên cánh tay, hiển nhiên kết quả cũng không tốt mấy, một phát ướt nhẹp, trên mặt dính nước mưa chưa kịp lau, áo sơ mi trắng cũng bị thấm ướt dán chặt vào người, ống quần càng không phải nói, từ đầu đến chân đều bị mắc mưa.

"Anh chờ chút!" Chu Tiểu Tường nói xong liền mau chóng xoay người chạy trở vào, chốc lát sau cầm một xấp giấy ăn thật dày

You are reading the story above: TeenFic.Net