Chương 181 - Hoàng đế nan vi (19)

Background color
Font
Font size
Line height
của hắn!." Mã Duy tự nhận là mình chu toàn thỏa đáng, vì vậy không nói toạc ra quan hệ của tiểu mũm mĩm và huynh đệ nhà hắn.

Đầu tiên Minh Trạm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc rồi dần dần trở nên hóa thạch của Nguyễn Hồng Phi, nhịn không được mà nhếch môi, mang theo vài phần đắc ý. Tướng mạo của Minh Trạm chỉ là bình thường, hiện tại lặn lội đường xa, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng nụ cười kia lại làm cho Nguyễn Hồng Phi cảm thấy cho dù hết thảy bảo vật của thiên hạ đặt trước mặt hắn thì hắn cũng không chịu đánh đổi. Minh Trạm khập khiễng chạy đến, nắm chặt tay của Nguyễn Hồng Phi.

Nguyễn Hồng Phi há mồm thở dốc, nhận thấy độ mềm ấm trong tay thì mới hoàn hồn, liên mồm hỏi, "Sao ngươi lại đến đây? Chẳng phải đến Tây Bắc hay sao? Chân ngươi bị sao vậy? Có phải bị thương hay không?"

Minh Trạm ôm lấy Nguyễn Hồng Phi, đầu chui vào hốc cổ của người ta, ngửi ngửi mùi thơm thản nhiên trên thân của Nguyễn Hồng Phi, lại cọ tới cọ lui một lúc lâu, suýt nữa đã cọ tróc da cổ của Nguyễn Hồng Phi, sau đó mới nâng mặt lên rồi nói, "Ta mệt muốn chết, cưỡi ngựa đến đau cả mông, đi tắm trước đã."

"Như vậy, về phủ tướng quân trước đi, nơi đó kín đáo..." Thần trí của Nguyễn Hồng Phi giống như vẫn còn lang thang trên trời, nói chuyện cũng không lanh lợi như xưa, đứng lên lại ngồi xuống, nói với Minh Trạm, "Đầu tiên là phái người mang thêm mấy chậu than sưởi ấm phòng, giảm bớt giá rét. Thôi thôi, nơi đó thật sự không dành cho người ở, đến nhà của ta đi."

Mã Duy thầm mắng trong bụng: Cái gì mà không dành cho người ở? Ta không phải là người hay sao? Hay là ngươi không phải là người? Xí, có nhi tử đúng là khác biệt! Đúng là thiên vị! Hắn cũng không biết Nguyễn Hồng Phi còn có nhà ở đây!

Minh Trạm ngồi xuống liền cảm thấy xương cốt trên người giống như đang tan rã, tươi cười mệt mỏi, "Cứ đến phủ tướng quân đi, đến nhà của ngươi thì sẽ khiến người ta sinh nghi." Nguyễn Hồng Phi có nhà riêng ở Hải Ninh là chuyện đương nhiên, nhưng Minh Trạm không muốn làm bại lộ thân phận của Nguyễn Hồng Phi khiến Nguyễn Hồng Phi rước thêm phiền phức.

"Bên trong có giường, vào trong ngủ một lúc đi. Chờ đến tối chúng ta sẽ về phủ tướng quân để ngươi đi tắm, cũng đỡ phải rét lạnh." Nguyễn Hồng Phi bế Minh Trạm vào bên trong, thấy Mã Duy cũng tiến vào, hắn liền cau mày, "Không có chuyện của ngươi, đi ra ngoài đi. Nhân tiện gọi tiểu Quang vào đây."

Mã Duy đứng ở cửa, thấy Minh Trạm trừng mắt nhìn hắn, hắn cười cười, "Biết rồi, như vậy tối nay ta bảo người làm đồ ăn ngon đem đến đây để đón tiếp đại điệt tử nha." Sau đó xoay người đi ra ngoài, Mã Duy là người luyện võ, tai thính mắt tinh, vừa ra đến ngoài thì chợt nghe giọng nói thấp thoáng của tiểu mũm mĩm ở trong phòng, "Hắn thật là ngốc, một vạn quân ở trong tay hắn có an toàn hay không? Bỗng nhiên khiến ta thật lo lắng mà."

Mã Duy mơ hồ cảm thấy không đúng cho lắm, nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào, đành lắc đầu rời đi.

Minh Trạm rất mệt, vừa thoát xiêm y, đặt đầu xuống gối liền ngủ. Nguyễn Hồng Phi nghiêng người, lẳng lặng quan sát Minh Trạm, sắc mặt có chút tiều tụy, mặt mày giãn ra, khóe môi mang theo ý cười. Người khác không biết nhưng Nguyễn Hồng Phi xem như nhìn Minh Trạm lớn lên, xưa nay tiểu tử này lười biếng, có thể nằm thì tuyệt đối sẽ không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không đứng, thế nhưng lại không ngại cực khổ mà bôn ba ngàn dặm chạy đến đây....

You are reading the story above: TeenFic.Net