Chapter 81: Brains of the outfit

Background color
Font
Font size
Line height

Libra tỉnh dậy, vì quá mệt mỏi và kiệt sức sau một hành trình dài, anh đã không ngờ rằng mình đã đánh một giấc gần nửa ngày trời. Libra vươn tay ra, mò mẫm, định bụng ôm lấy những đường cong gợi cảm, nhấp nhô bên dưới tấm chăn bông mềm mại và tỏa hương thơm ngát của người tình đang nằm ở phía bên cạnh.

Đó không phải là cô. Libra lập tức nhận ra, thấy bên dưới tấm chăn kia chỉ là cái gối ôm mềm oặt.

-Virgo!

Libra gọi to tên cô, bước nhanh xuống giường, choàng vội chiếc áo khoác lên người, mau chóng mở cửa chạy ra khỏi phòng tìm cô.

-Virgo! Em đâu rồi?!?

'Cạch!'

Cánh cửa phòng tắm vừa lúc đó cũng mở ra. Virgo bước ra ngoài, chiếc khăn bông quấn tạm quanh người, mái tóc nâu ướt nhẹp rũ xuống bờ vai trắng trẻo mịn màng, trên tay cô là cái máy sấy tóc mới toanh còn chưa sử dụng, ngơ ngác nhìn anh.

-Có chuyện gì vậy? Em chỉ vừa mới tắm xong...

-À, không có gì...anh xin lỗi...anh không nghe thấy tiếng xả nước trong phòng tắm.

Virgo ngước mặt lên nhìn Libra. Quầng thâm dưới bọng mắt hiện rõ, chóp mũi đỏ ửng như vừa mới dứt khỏi một trận khóc, gương mặt cô tái nhợt, hơi hóp lại thiếu sức sống.

-Hôm qua em lại không ngủ được à?

Virgo gật đầu, làm cho mái tóc ướt nhẹp rũ xuống trước trán. Libra thấy vậy liền chìa tay ra.

-Lại đây. Anh sấy tóc cho.

Virgo thấy vậy liền tiến lại gần Libra, đưa máy sấy tóc cho anh cầm. Thân hình cân đối đang run rẩy kia lại khuấy động hạ bộ mềm rũ của anh. Mái tóc của cô ướt nhẹp, sạch sẽ, mang mùi oải hương quen thuộc, xõa tung lên theo từng động tác lên xuống của anh. Hai ngón tay anh ấn lên cột sống, miết nhẹ đến cần cổ, xuyên qua mái tóc ướt rồi khẽ khàng kéo. Da đầu của cô râm ran, cả cơ thể cũng thế. Virgo đang cố gắng thả lỏng người khi xoay lưng về phía anh, cô thở dài liên tục, và Libra không dễ gì lờ đi điệu bộ căng thẳng đến cứng nhắc ấy của cô.

-Em sao vậy?

-Libra, nói em nghe...

Cả hai dường như lên tiếng cùng một lúc, Libra bèn nhượng bộ bằng cách giữ yên lặng, để cho cô nói tiếp:

-Anh nghĩ mình có thích thú làm điều này không?

-Điều gì?

-Tẩu thoát, bỏ trốn, sợ hãi và nguy hiểm. Mọi điều đó...

Nói đến đây, Virgo lấp lửng, dừng lại, như thể đang suy tư về một điều lạ thường nào đó, cô nói tiếp:

-Với em nó giống như đang theo đuổi sự hưng phấn vậy...em hiểu rõ cảm giác đó. Thế nhưng...

-Em không thể hình dung nổi...chúng ta có thể bỏ trốn thực tại cả đời được sao?

Giương tròng mắt đỏ hoe ngấn lệ lên, Virgo lại một lần nữa thành công khiến cho Libra khó xử. Anh không biết mình nên giải thích cho cô những gì; về chặng đường sắp tới, chính anh cũng chẳng thể tiên đoán được tương lai của mình sẽ đi về đâu nữa là...

Sau cùng, Libra nhận thấy bản thân vẫn không còn cách giải thích nào khác ngoài việc trấn an cô.

-Em yên tâm đi. Sẽ không phải lúc nào cũng như thế này. - Libra kéo cô lại gần để ôm vào lòng, ân cần vuốt ve mái tóc mượt mà xõa bung trên vai cô - Họ chẳng thể truy đuổi chúng ta mãi được đâu.

-Biết đâu mọi chuyện đang dần tồi tệ hơn. Biết đâu... - Virgo nuốt nước bọt, chẳng thể nói nên lời.

-Em đừng suy nghĩ nhiều nữa. - Libra tựa đầu lên hõm vai cô, thúc giục - Quay trở về giường và ngủ một giấc cho tươi tỉnh đi.

-Em vẫn chưa thích nghi được với không khí ở đây.

Virgo chững lại, ngước nhìn Libra, anh gật đầu, có lẽ cũng không thể cưỡng chế cô được nữa, đáp:

-Vậy thì...đi làm quen với anh nhé. Chúng ta sẽ đi mua sắm một ít đồ.

Virgo gật đầu đồng ý. Vẫn cuộn tròn trong vòng tay rắn chắc của anh, cô dần dần dựa dẫm vào những cử chỉ ấm áp, những cú chạm thân mật; làm quen với sự ân cần chăm sóc và hơi ấm dạt dào tỏa ra từ anh. Tự hỏi lòng mình sẽ ra sao nếu thiếu chúng. Virgo khẽ nấc lên, nhưng cô đã kịp đè nén nó xuống cuống họng trước khi anh có thể nghe thấy. Virgo biết rằng sớm muộn gì mình cũng phải đưa ra sự lựa chọn, dù có đau lòng và tổn thương đến cách mấy. Tim cô quặn thắt lại khi đôi tay mềm mại, ấm nóng của anh giữ cho cô đứng yên, tựa vào người mình.

Gương mặt anh, đôi môi anh, ở gần đến mức khiến lòng cô khó chịu, nôn nao. Virgo thở dài, một cách máy móc, cô ôm anh, cứng ngắt, vì không dám đối mặt với ánh mắt lam biếc trong vắt như đại dương kia nữa. Cô sợ, mình sẽ không đủ can đảm. Cô sợ, kế hoạch ấy sẽ đổ vỡ. Và trên hết, cô sợ, mình sẽ không thể trả tự do cho những người mà mình yêu thương nhất. Sau một hồi đấu tranh với bản thân dữ dội, Virgo mới có thể cất tiếng, giọng nói thì thào:

-Cách đây khoảng ba cây số về phía hướng Bắc, em thấy có một trung tâm mua sắm lớn. Em nghĩ là chúng ta nên đến đó...

.

.

Dừng xe trước bãi đỗ, Libra quay sang phía Virgo, nhác thấy gương mặt đờ đẫn của cô, ngồi ở ghế xe đằng trước mà không hề phát ra một tiếng động, thậm chí chẳng có dấu hiệu gì là nhận ra mình đã đến nơi cần đến cả.

-Không phải là ba cây số như em nói, chỗ này cách chỗ ta ở những mười cây.

Vài giây trôi qua, khi đôi mắt xanh lam của anh tìm kiếm đôi mắt nâu trong trẻo của cô gái đang thả hồn đâu đó ngoài kia. Lúc ấy, Virgo mới sực tỉnh, cô quay đầu lại, ngỡ ra là mình đã đến nơi.

-Phải rồi. Xin lỗi. Chắc có lẽ là em nhìn nhầm. Chúng ta mau đi thôi. - Cô tháo thắt dây an toàn, đẩy cửa bước ra.

-Em ổn chứ?

Virgo gật đầu, bước theo sau Libra.

-Hôm qua anh có làm em đau không?

Libra dừng chân, hơi chau mày nhìn vào cái lắc đầu của cô.

-Đừng ngại, cứ nói đi, lần sau anh sẽ làm tốt hơn.

-Không. Em không sao. Ta vào thôi. - Virgo từ chối trao cho Libra ánh nhìn, cũng từ chối trả lời vấn đề đó. Cô kéo dây khóa áo khoác, nhanh chóng bước vào trong.

.

Trong suốt quãng đường đi, Libra không ngừng đặt ra những câu hỏi trong đầu trước sự gấp gáp bất thường của Virgo. Cô bước đi vượt qua mặt anh, như thể đang chạy, Libra ngước mặt lên, thấy cô chẳng mấy chốc đã tiến tới chỗ quầy hàng trưng bày đĩa CD và máy phát nhạc các loại, bỏ lại anh một quãng dài ở đằng xa.

-Em muốn mua gì à? - Libra bước tới gần chỗ cô, nhìn vào mớ đĩa CD được trưng bày trên kệ.

-Em muốn xem một vài thứ ở đây cái đã, anh qua đó trước đi.

Virgo chỉ tay vào cửa hàng tiện lợi cuối dãy, Libra hiểu ý, quay sang dặn dò cô:

-Được rồi. Xem nhanh rồi qua đây với anh nhé!

Virgo gật đầu. Libra mỉm cười, nhìn cô lần cuối để chắc chắn rồi mới chịu rời đi, để lại Virgo đứng trước cửa hàng đĩa CD một hồi. Không còn khẩn trương như lúc trước nữa, cô nàng như thể đang đăm chiêu nghĩ ngợi về một điều gì đó, giây lát sau mới dứt khoát tiến vào bên trong.

.

Libra đi dạo một vòng xung quanh quầy hàng tiện lợi, lấy xuống những món đồ mà Virgo thích, bỏ vào trong giỏ.

Bánh kếp vị dứa, mứt dâu tây, bột làm bánh, bơ lạt,...

Dạo quanh cửa hàng tiện lợi thêm một vòng nữa để đến quầy tính tiền, Libra nhìn vào đồng hồ, đã gần nửa tiếng trôi qua rồi mà Virgo vẫn chưa thấy quay trở lại. Libra bắt đầu trở nên sốt ruột khi đến lượt tính tiền của anh.

Libra bước lên, đặt hàng hóa vào quầy thanh toán, quay đầu lại lần nữa kiểm tra dòng người bước ra từ cửa hàng bán đĩa CD thì bỗng nhiên liếc thấy một toáng cảnh sát gồm năm, sáu người xuất hiện từ phía góc khuất, bất ngờ tiến về phía quầy hàng tiện lợi nơi anh đang đứng.

"Không xong rồi..." - Libra bồn chồn, luống cuống cúi người xuống thấp. Sau khi hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, anh nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh vốn có, cất nhanh hàng hóa vào lại giỏ đồ rồi rời khỏi dòng người đang tập trung xếp hàng ở đằng sau.

Chạy cắm đầu về hướng ngược lại, Libra nhanh chóng tiến vào bên trong quầy đĩa CD, cẩn trọng đi dọc từng dãy hàng để tìm kiếm Virgo.

"Cô ấy kia rồi!"

Libra vui mừng tóm lấy cánh tay của cô gái tóc nâu đang đứng gần máy phát nhạc, kéo cô về phía mình.

-Vir! Chúng ta phải đi thôi.

"Nhầm người rồi!" - Libra nhìn xuống cô gái lạ mặt bị anh ôm vào lòng, buông cô ta ra, luống cuống xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.

"Vir, Vir, em đâu rồi?!?"

Libra gấp gáp, chạy vội vào bên trong kiểm tra từng gian hàng lần hai.

"Vir, trả lời anh đi..."

Vẻ hớt hải bất thường của gã thanh niên chạy lòng vòng quanh dãy hàng đã thành công thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Libra phát giác được hành động dại dột đó, anh dừng lại, khom người xuống thở hồng hộc, nhận ra mình cần phải rời đi ngay, bởi nếu cứ tiếp tục thế này thì việc bị phát hiện chỉ còn là vấn đề về thời gian. Tuy vậy, thâm tâm Libra vẫn cố níu chân anh lại; anh không thể bỏ rơi cô một mình ở nơi này được.

-Vir, Vir, làm ơn đi...

Libra thở dốc khi nấp vào vách tường, ánh mắt vẫn dáo dác xung quanh không ngừng tìm kiếm Virgo.

Một tên cảnh sát phút chốc đã bước ra từ quầy hàng bên kia, Libra vội nép sát vào bước tường. "Virgo, em đang ở đâu?". Libra lau mồ hôi trên trán, miệng lẩm bẩm tên cô. Anh chần chừ, nhìn vào cánh cửa thoát hiểm chỉ cách mình đúng một bước chân. Bản thân anh đã có thể rời đi vào ngay lúc này bằng cách bước qua khỏi cánh cửa thoát hiểm kia, thế nhưng anh lại nghiến răng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, không thể làm được điều gì khác ngoại trừ việc tìm kiếm gương mặt của cô trong hi vọng.

Không lâu sau, Libra quyết định đánh liều, rời khỏi chỗ nấp rồi bước đi thật nhanh về phía cuối gian hàng, với niềm hi vọng cuối cùng rằng anh sẽ tìm thấy Virgo, trước khi cảnh sát tìm thấy anh. Libra luồn lách qua từng dãy, từng hàng người qua lại, cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi của đám cảnh sát chạy theo phía sau.

-Đứng lại! - Một tên ở phía sau la to - Báo cáo. Đã tìm thấy kẻ tình nghi!

Libra không còn nghĩ ngợi được điều gì thêm nữa, anh chạy thật nhanh về phía dòng người đông đúc chính giữa sảnh chính. Trong lúc cuống cuồng đã vô tình va đập vào rất nhiều người, anh quay lại nhìn họ, từng gương mặt một, nhưng mặc nhiên lại không hề tìm thấy cô. Dù chỉ là một bóng hình, mái tóc, dáng đi. Anh dừng lại giữa biển người, lạc lõng, vô vọng nhìn về phía trước.

-Bắt hắn lại! Kẻ tình nghi đang trà trộn vào đám đông đằng trước!

Dòng người nhìn thấy cảnh sát chạy tới liền trở nên náo loạn, nhanh chóng rẽ ra làm nhiều hướng. Cảnh sát lũ lượt tiến vào trong và ngay lập tức ra lệnh cho phong tỏa toàn bộ nơi này. Ai nấy khi quay đầu lại đều cảm thấy bất ngờ trước hình ảnh một gã thanh niên đang đứng trong tư thế bất động, không còn tiếp tục bỏ trốn, phản kháng hay chống đối nữa, anh ta chỉ chăm chăm hướng về phía bức tường đằng trước. Gân mắt nổi lên đỏ tía, chạy dọc tròng mắt xanh đục ngầu như đại dương gợn sóng; anh ta nhìn như thể đang xoáy sâu đến mức muốn bóp cho vỡ tung lớp gạch đá chất chồng lên nhau của bức tường kia.

-Đã bắt được kẻ tình nghi giống với mô tả. - Cảnh sát, sau khi lục soát hết người anh ta, liền thông báo vào bộ đàm.

-Đưa hai tay ra phía sau đầu... - Người đó ra lệnh, sau khi còng tay nghi phạm vào chiếc còng sắt số tám - Anh Libra Louis, anh có quyền được giữ im lặng và nói chuyện với luật sư trước khi thẩm vấn bởi cảnh sát...

-Bởi vì bất cứ điều gì anh nói ra lúc này cũng có thể được dùng làm bằng chứng chống lại anh trước tòa.

Tưởng chừng như gã thanh niên tội nghiệp kia chỉ biết đứng bất động để mặc cho cảnh sát muốn làm gì thì làm, thế nhưng trong những phút cuối cùng, anh ta lại cất tiếng, giọng nói nghiêm nghị và cứng rắn như sỏi thép vang vọng vào tám bức tường và đánh động đến tất cả mọi người xung quanh:

-Vir, anh biết là em vẫn còn ở đây. Và em đã làm việc đó...

Cả một đại sảnh yên lặng, như đang lắng nghe giọng cười não nề nhưng không kém phần quyến rũ của gã nghi phạm điển trai kia.

-Em đã gọi cảnh sát đến đây để phục kích và vây bắt lấy anh...

Mọi người xung quanh lời qua tiếng lại, kẻ thì xì xào, người thì bàn tán, nhưng tất cả đều tập trung vào kẻ nghi phạm trẻ tuổi sắp bị cảnh sát giải đi. Có điều gì đó trong ánh mắt của gã si tình này khiến người ta không kiềm lòng được mà thốt lên những lời xót xa.

-Dù cho nói ra điều này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng chỉ muốn em biết là...anh sẽ không trách em, cũng không thể xin em thêm một cơ hội khác...

-Nếu những gì ta có trước đây vẫn còn chút ý nghĩa gì với em, em sẽ tìm ra sự thật...

Không gian rộng lớn, căng thẳng bủa vây ngay sau đó liền trở nên lắng đọng. Cảnh sát đã hoàn thành xong nhiệm vụ của họ, chỉ còn lại việc áp giải tên phạm nhân rời khỏi trung tâm mua sắm đông đúc. Cuối cùng, trước khi bị giải đi, anh ta chỉ để lại những lời nhắn vỏn vẹn đầy đau thương:

-Anh sẽ viết thư cho em, Vir, nếu em vẫn còn đang lắng nghe, thì anh hi vọng em sẽ viết lại...rằng em đã trở về nhà an toàn.

.

.

.

Lewis đặt ly rượu xuống bàn, gã lấy ống nhòm ra, bình thản quan sát thứ gì đó khả nghi đang lấp ló bên ngoài cửa sổ, trên tay kia vẫn giữ nguyên chiếc điện thoại di động áp sát vào lỗ tai.

-Chẳng phải dạo gần đây có vài tên nhóc vặt vãnh khiến cậu đau đầu sao? Bọn chúng thế nào rồi?

-Chúng tôi vẫn đang tiếp tục theo dõi chúng, thưa ngài. - Gã đáp, một bản báo cáo hết sức ngắn gọn.

-Vậy là...có tổng cộng 5 kẻ đã biết được chuyện của chúng ta, ngoài tên phản bội mà cậu nói?

Chất giọng trầm ấm đầy nội lực của gã đàn ông kia vang vọng qua chiếc loa nhỏ xíu của điện thoại. Lewis hắng giọng, vẫn giữ cho mình thái độ điềm tĩnh đầy kính cẩn, gã nghiêng mình đáp:

-Vâng, ngài cứ yên tâm. Tôi đã điều tra kỹ càng về tất cả bọn chúng. Từ gia cảnh đến dấu vân tay đến cả mẫu xét nghiệm ADN để phòng ngừa.

-Được rồi, vắn tắt thôi, bắt đầu từ kẻ đầu tiên đi.

Nhìn vào những tệp hồ sơ chất chồng lên nhau để trước mặt, Lewis quan sát nhanh qua một hồi, sau đó mới cẩn trọng liệt kê từng chi tiết một:

-Kẻ thứ nhất, Aquarius Martin, kẻ đã đánh lén người của chúng ta, đang là một võ sỹ quyền anh nghiệp dư.

-Kẻ thứ hai, Pisces Prowse, kẻ đột nhiên xuất hiện vào đúng lúc chúng ta đang trừ khử tên Martin kia, không có nhiều thông tin về tên này lắm, có lẽ không đáng quan ngại.

-Kẻ thứ ba, Sagittarius Stones, em trai ruột của Scorpio, con trai nuôi của bá tước Charlie, thuộc dòng dõi Hoàng gia Anh quốc.

-Kẻ trên mặt báo?

Đang trình báo thì bỗng dưng nghe thấy tiếng cắt ngang, như đoán trước được điều đó kiểu gì cũng sẽ xảy ra, Lewis cúi đầu, nét bất mãn vụt qua, gã nhanh chóng thừa nhận.

-Vâng.

-Thật đáng thất vọng. Tại sao lại để mọi chuyện vỡ lở ra như thế?

Dẫu biết rằng mọi lời biện hộ lúc này đều trở nên vô ích, thế nhưng Lewis nghĩ rằng bản thân gã nên nhượng bộ kẻ này một chút, nhằm vớt vát lại những lỗ hổng không đáng có mà gã và đồng bọn đánh thuê đã vô tình để lại trên con đường dọn dẹp mớ hỗn độn đó.

-Chúng tôi vẫn đang bịt mọi đầu mối, thưa ngài.

-Cậu tốt hơn hết là nên lo liệu chuyện của mình. Không là tôi sẽ lo liệu luôn cậu đấy, Lewis ạ. Còn kẻ tiếp theo?

-Libra Louis, kẻ này tạm thời đang bị xét xử vì tội ngộ sát, có khả năng vào chung nhà tù với ngài, thưa ngài...

Gầm gừ, Lewis còn nghe thấy tiếng thở hắt ra. Gã vô thức nuốt nước bọt, không muốn đánh động thêm bất kỳ điều gì nữa đến từ phía kẻ nữa.

-Ngồi tù?!? Cậu biết thế có nghĩa là gì không, Lewis? Nghĩa là tên này sẽ được kiểm soát bởi chính phủ, hắn có thể sẽ khai ra tất cả mọi thứ. Cậu nghĩ đấy là ý hay à?

Giọng nói ồm ồm, đều đều, tốc độ không nhanh không chậm, không hẳn là xác minh lại sự việc, mà là để luận tội. Chẳng có gì hay ho cả khi nghe thấy tông giọng này, nhất là một khi nó xuất phát từ kẻ đang nắm giữ đầu dây bên kia.

-Ngài cứ yên tâm. Mọi bằng chứng hiện giờ đang chống lại hắn. Hắn đã sớm bị loại khỏi cuộc chơi rồi. Giờ thì hắn không phải là mối lo ngại lớn nhất của chúng ta nữa...

-Vậy mối lo ngại lớn nhất của ta là gì?

-Nằm ở kẻ cuối cùng, kẻ đã biết tất cả về ngài. Aries Thomas.

Nhận ra rằng mình đã thành công đánh được đúng vào trọng tâm, gã nhẹ lòng, thở hắt ra một quãng, tiếp tục giở thói nhử mồi quen thuộc:

-Hẳn ngài đã gặp qua hắn?

-Aries...Aries...Aries...tại sao cậu luôn khiến ta không ngừng phải nhắc đến tên cậu như vậy?

Lẩm bẩm, có lẽ là đang suy tính, một dấu hiệu tích cực hiếm hoi. Lewis như trút bỏ được một gánh nặng sau nỗ lực đọc vị kẻ có tính khí thất thường lẫn khó đoán đó. Ít nhất thì điều này không đến từ phía hắn và đồng bọn. Lewis thở phào, gã chưa bao giờ muốn kẻ này phiền lòng. VÀ CŨNG KHÔNG BAO GIỜ MUỐN THẾ.

-Thưa ngài, chúng ta vẫn sẽ xử lý từng tên một chứ?

-Chưa.

Lewis nhíu mày, thế có nghĩ là sao? Kẻ kia lại đang suy tính điều gì? Thất vọng tràn trề, gã lên tiếng hỏi lại ngay:

-Thưa ngài, như vậy có nghĩa là sao?

-Giữ bạn ở gần, và giữ kẻ thù ở gần hơn nữa. Cậu hiểu ý tôi chứ?

"Bố già" ư? Lewis nhếch mép. Dĩ nhiên là gã hiểu, thậm chí còn thuộc nằm lòng câu nói nổi tiếng của bộ phim này từ khi còn nhỏ. Thế nhưng Lewis chẳng rảnh rỗi để nghe lão ta giảng giải đạo lý vào ngay lúc này, trước tình thế muôn phần cấp bách kia.

-Thưa ngài, tôi e rằng...

-Bây giờ chưa được! Kế hoạch đã thay đổi rồi. - Kẻ ấy đột nhiên dứt khoát, trái ngược hoàn toàn thái độ hờ hững trước kia - Aries, kẻ này chính là người đang trực tiếp điều trị bệnh tình cho con gái của ta. Hắn ta là quân bài duy nhất mà chúng ta cần, hắn phải sống, để đảm bảo được sự an nguy của con bé cho đến khi ta mãn hạn tù, nghe rõ rồi chứ?

"À, thì ra là vì đứa con gái" - Lewis nhếch mép. Điểm yếu chí mạng của kẻ này chính là đứa con gái của hắn. Suy cho cùng, thì mục tiêu chung của những kẻ trước đây dù có gian ác đến mấy, cũng đều là vì gia đình. Scorpio cũng được coi là một ví dụ. Lewis bật cười, thật tiếc và cũng thật may vì gã không có thứ đó. Sau một phút suy tính đường đi nước bước, vẫn còn thấy lấn cấn ở một vài chi tiết nho nhỏ, gã hỏi lại ngay:

-Nếu không truy sát chúng thì phải để đến bao giờ, thưa ngài?

-Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đến khi ta thoát khỏi chốn tù ngục này, và đưa con gái ta rời khỏi đây an toàn, chúng ta sẽ lập tức hành động, xử lý từng tên một. Còn bây giờ, cứ thong thả ngồi chơi xơi nước đi...

-Vâng, tôi hiểu rồi, thưa ngài Fernandez.

.

.

Aquarius sực tỉnh khi nghe thấy tiếng reo của chuông cửa; liên hồi, và nghe có phần gấp gáp. Anh choàng người ngồi dậy, dụi mắt, ngước nhìn lên đồng hồ treo tường, đã gần một giờ khuya.

Cô gái nằm bên cạnh dường như cũng bị tiếng chuông cửa làm cho thức giấc, cô cựa người, nhưng không dậy ngay, như thể con mèo đang cố cuộn tròn vào tấm chăn lông mềm mại. Cô áp mặt xuống gối, dáng vẻ quyến rũ, nhưng quyến rũ theo một cách lười nhác, tùy tiện, mặc kệ sự đời.

Aquarius để cô nằm yên ở đó, còn mình thì đứng dậy, đi ra mở cửa.

-Ai vậy?

Cất tiếng hỏi ngay sau khi nhìn thấy cô nàng lạ mặt nào đó đang đứng trước cửa nhà mình, Aquarius nghiêng đầu, nhìn về phía vùng sáng trải dài trên đường nét sắc sảo của cô gái kia.

-Xin lỗi vì đã làm phiền vào giờ này... - Cô gái run rẩy - Nhưng tôi thực sự cần anh giúp...

Mái tóc nâu dài bết chặt trước trán, quần áo ướt nhẹp như vừa mới trải qua một cơn giông nặng hạt, đôi mắt nâu ánh lên một tia hoảng sợ, nhưng một giây sau tự nhiên tắt ngúm khi nhìn thấy điều gì đang đứng đằng sau lưng anh.

-Virgo?

End chap 81

You are reading the story above: TeenFic.Net