KTKS - 90

Background color
Font
Font size
Line height


Chương 90: Bốn tháng

Edit: Tiêu Lan

Beta: Eugen

"Cô nói bậy!" Âu Dương Thần Tu chưa lên tiếng, ngược lại Âu Dương Ngoạt bên cạnh hắn đã hét lên.

"Tôi không nói bậy! Tiểu thiếu gia, cậu bị hắn lừa, còn có Âu Dương Sóc, lúc trước là hắn đưa tôi đến đây, nếu không làm sao tôi có cơ hội tiếp cận cậu!" Hầu nữ nhìn chằm chằm Âu Dương Ngoạt nói dối.

"Tiếp tục!" Âu Dương Thần Tu vừa trấn an Âu Dương Ngoạt vừa hạ lệnh.

"A —!!" Kìm sắt lại một lần nữa vói vào khoang miệng, tiếng kêu thảm thiết lại một lần nữa vang lên.

Âu Dương Thần Tu nhìn An Húc Nhiên sắc mặt trắng bệch đứng đó, một cử động cũng không dám. "An Húc Nhiên, ngươi đi lên trước đi, thuận tiện gọi điện thoại kêu Âu Dương Sóc tới đây!"

"Vâng!"

Chờ An Húc Nhiên đi rồi Âu Dương Ngoạt mới lôi kéo tay Âu Dương Thần Tu, nghiêm túc nói: "Không phải hắn!"

Âu Dương Thần Tu nhéo nhéo mặt cậu. "Ừ, ta biết!" An Húc Nhiên trước kia là trợ thủ đắc lực của Âu Dương Thần Tu, hắn sao lại không biết chuyện này không liên quan đến An Húc Nhiên.

Mùi máu càng ngày càng đậm, trong mắt Âu Dương Ngoạt lóe ra cái gì đó. Cậu từ từ trượt xe lăn đến gần hầu nữ, thủ hạ Âu Dương Thần Tu bởi vì cậu tới gần mà ngưng tra tấn, người nọ và Âu Dương Thần Tu cùng lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

"Tôi ghét nhất loại người hãm hại người khác!" Âu Dương Ngoạt lạnh lùng nói.

"Tôi không hãm hại ai hết, những gì tôi nói đều là sự thật!" Phun máu trong miệng, hầu nữ tiếp tục nói: "Chú của cậu tham dự! Tình nhân của chú cậu cũng tham dự! Không phải hôm đó chính Hà Tề gọi cậu ra ngoài sao? Không phải hôm đó chính Hà Tề mang cậu đến địa điểm chúng ta sắp đặt trước sao?"

"Tại sao đến bây giờ cô vẫn còn muốn hãm hại người khác? Tuy tôi không thích Âu Dương Sóc vì hắn thường xuyên đoạt đồ chơi của tôi, còn lừa tôi kêu hắn là chú, nhưng cô không nên hãm hại hắn!" Âu Dương Ngoạt quay đầu nhìn thoáng qua Âu Dương Thần Tu, sau đó cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi lại nói tiếp: "Tuy rằng hôm đó Hà Tề muốn giết tôi nhưng cuối cùng hắn cũng không có làm như vậy."

Những lời này tựa như một quả bom hạng nặng nổ tung trong tầng hầm, Âu Dương Thần Tu không thể tin nhìn Âu Dương Ngoạt, hắn quả thực không có cách nào diễn tả tâm tình hiện tại của mình!

"..." Hầu nữ không lên tiếng, cô nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt. Khâm phục cậu can đảm, khâm phục cậu có lòng bao dung. Biết rõ người bên cạnh muốn giết mình thế nhưng cậu không trả thù, đã vậy còn che chở đối phương.

Càng tới gần hầu nữ mùi máu càng nặng, Âu Dương Ngoạt dần dần hưng phấn. Tuy tâm trí cậu vẫn là trẻ con nhưng bản năng khắc sâu trong linh hồn vẫn tồn tại như cũ.

Khi Âu Dương Thần Tu phát hiện cảm xúc Âu Dương Ngoạt bất thường, hắn nhanh chóng đi qua kéo cậu về bên cạnh mình. Nhưng Âu Dương Thần Tu chưa kịp hành động thì Âu Dương Ngoạt đã bẻ gãy bàn tay hầu nữ.

Tiếng xương cốt gãy vang lên, mu bàn tay hầu nữ lập thành góc vuông chín mươi độ.

Hầu nữ đau đớn thét lên, Âu Dương Ngoạt xoay xe lăn lại nhìn Âu Dương Thần Tu: "Baba, con khát!" Khi Âu Dương Ngoạt xoay đầu lại, Âu Dương Thần Tu thấy rõ ràng, một tia quang mang thị huyết chưa kịp biến mất trong mắt cậu.

Cũng tốt, hiện tại Âu Dương Thần Tu có chuyện muốn hỏi cậu. "Lại đây!" Hắn khôi phục tinh thần hướng Âu Dương Ngoạt vẫy tay. Chờ Âu Dương Ngoạt đến, hắn ném lại cho thủ hạ một câu xử lý sạch sẽ liền đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Tại cửa tầng hầm, Âu Dương Thần Tu bế Âu Dương Ngoạt sau đó bước nhanh rời đi. An Húc Nhiên đứng trong phòng khách thấy lão gia nổi giận đùng đùng ôm tiểu thiếu gia đi vào, nói với hắn một câu rót nước liền đi thẳng lên lầu.

Đặt Âu Dương Ngoạt lên giường, Âu Dương Thần Tu ngữ khí không tốt nói: "Tại sao không nói cho ta biết?" Ý hắn chính là chuyện Hà Tề.

"... Con quên." Trong tiềm thức Âu Dương Ngoạt vốn muốn tự mình xử lý cho nên không nói ra.

"Thật?" Tuy không tin nhưng Âu Dương Thần Tu cảm thấy với tâm tính trẻ con hiện giờ của Âu Dương Ngoạt hắn cũng không hỏi được cái gì.

"Dạ." Âu Dương Ngoạt gật gật đầu. "Baba, con muốn uống nước!"

"Đợi một lát An Húc Nhiên sẽ mang lên!" Vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa, sau đó An Húc Nhiên bưng nước đẩy cửa đi vào. monganhlau.wordpress.com

Lúc An Húc Nhiên đưa nước cho Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu mặt âm trầm hỏi: "Âu Dương Sóc tới chưa?"

"Đang trên đường đến! Sóc thiếu gia và Tề tiên sinh cùng đến."

Nghe thế, Âu Dương Thần Tu nguy hiểm nheo mắt lại.

*

Khi Âu Dương Sóc và Hà Tề vào cửa thì thấy hai cha con Âu Dương Thần Tu ngồi ở phòng khách, Âu Dương Ngoạt nằm gối đầu lên chân Âu Dương Thần Tu xem phim hoạt hình.

"Lão ca, anh tìm em?" Âu Dương Sóc vừa đi qua vừa hỏi.

Âu Dương Thần Tu quay đầu, tầm mắt dừng trên người Âu Dương Sóc một lúc rồi sau đó chuyển sang Hà Tề bên cạnh, cuối cùng như không có chuyện gì thu hồi tầm mắt, ngữ khí đạm mạc phân phó An Húc Nhiên. "Dẫn hắn đi gặp cô ta."

Hôm nay nhìn Âu Dương Thần Tu không khác gì mọi ngày, nhưng trực giác nói cho Âu Dương Sóc biết, hôm nay không khí bất thường, tâm tình Âu Dương Thần Tu không tốt, thậm chí có chút hung ác. Không biết có phải hắn ảo giác hay không...

Dù có nghi vấn Âu Dương Sóc thủy chung vẫn duy trì im lặng, cái gì cũng không hỏi đi theo An Húc Nhiên đến tầng hầm. Âu Dương Sóc vốn yêu cầu Hà Tề ở lại phòng khách, nhưng Hà Tề dường như cũng cảm giác được cái gì đó, sợ hãi không dám đối mặt Âu Dương Thần Tu nên cố ý đi theo Âu Dương Sóc.

Chờ bọn họ đi rồi Âu Dương Ngoạt mới mở miệng. "Baba..."

"Chuyện này ngươi đừng quản, ta tự có chừng mực. An Húc Nhiên là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng, ta không hy vọng ngươi cầu tình cho người thứ hai!" Muốn hắn dễ dàng buông tha Hà Tề hắn làm không được. Hắn chỉ có thể nhìn mặt mũi phân gia mà hạ thủ lưu tình chút.

"..." Âu Dương Ngoạt không nói nữa. Tuy tâm trí cậu thay đổi nhưng tính cách vẫn không cách nào thay đổi. Cậu cầu tình cho An Húc Nhiên là bình thường, bởi vì cho dù là Âu Dương Ngoạt trước kia cũng sẽ làm như vậy. Nhưng muốn cậu cầu tình cho Hà Tề như An Húc Nhiên là không có khả năng, cậu không phải thánh nhân, cũng không phải người hiền lành. Sẽ không ai vì một người không mấy thân thiết mà đi 'xen vào việc của người khác'

Nói thực ra tinh thần Âu Dương Ngoạt hiện giờ không tốt lắm, bằng không Âu Dương Thần Tu cũng sẽ không để cậu nằm sofa. Thời gian gần đây Âu Dương Ngoạt bắt đầu xuất hiện triệu chứng hoa mắt, cậu luôn cảm thấy dây thần kinh thình thịch nhảy lên, bên trong cũng ẩn ẩn đau.

"Ta ôm ngươi lên lầu nghỉ ngơi được không?" Thanh âm ôn nhu Âu Dương Thần Tu lúc gần lúc xa khiến cậu càng thêm buồn ngủ. mon

ganhlau.wordpress.com

"Không đi! Ồn!"

"Không ai dám lên lầu làm ồn đâu, ta ôm ngươi đi ngủ được không, khi nào ngủ dậy ta sẽ kêu bọn họ làm thức ăn Ngoạt nhi thích?" Âu Dương Ngoạt tinh thần không tốt cần phải nghỉ ngơi nhiều. Âu Dương Thần Tu nghĩ tất cả biện pháp dỗ dành cậu.

"...Ưm...Ồn! Baba, có cái gì đó kêu ong ong trong lỗ tai con."

"..." Âu Dương Thần Tu còn chưa biết Âu Dương Ngoạt bắt đầu ù tai, đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện loại tình huống này cho nên Âu Dương Thần Tu không biết.

Lúc này Âu Dương Sóc quay lại. Nhưng khác vừa rồi, sắc mặt hắn không tốt lắm, Hà Tề bên cạnh mặt cũng trắng bệch, đôi mắt không có tiêu cự, hiển nhiên là khiếp sợ quá độ.

"Lão ca..."

Không đợi hắn nói hết lời Âu Dương Thần Tu đã mở miệng. "Cậu thấy thế nào?"

"...Em không biết..." Đúng vậy, hắn không biết. Trước kia hắn nghi ngờ, và bây giờ đủ loại chứng cớ chứng minh nghi ngờ của hắn. Hắn không biết đây rốt cuộc là thật hay giả, hắn không biết phải làm thế nào. Đầu óc hắn rất loạn, hắn không biết nếu đây là sự thật thì hắn phải đối mặt Hà Tề như thế nào? Hai người phải ăn nói với Âu Dương Thần Tu ra sao...

"Sóc, không phải em, thật sự không phải em. Em không nhớ gì cả, sao lại thế này? Sao lại thế này?" Hà Tề rất hoảng loạn, rất sợ hãi. Hiện giờ có đủ loại chứng cớ chứng minh hắn là đầu sỏ gây tội hại Ngoạt thiếu gia, nhưng trong đầu hắn một chút ấn tượng cũng không có. Không phải bọn họ mới quen một ngày thì Ngoạt thiếu gia xảy ra chuyện sao? Tại sao hắn không có ký ức về ngày hôm đó?

Thấy người yêu chân tay luống cuống Âu Dương Sóc đau lòng nắm chặt tay Hà Tề an ủi, mặc kệ Hà Tề làm gì bây giờ cũng không thể kết luận. Bởi vì hắn mất trí nhớ, hắn không nhớ mình đã làm gì, Âu Dương Sóc muốn nghe chính miệng Hà Tề nói ra tất cả. Âu Dương Sóc muốn hỏi Hà Tề tại sao làm như vậy! Âu Dương Sóc tin tưởng Hà Tề nhất định có nỗi khổ. Bất quá, vấn đề nên lo lắng bây giờ là làm thế nào ứng phó Âu Dương Thần Tu...

Âu Dương Thần Tu không có ý tứ mở miệng, hắn chỉ cúi đầu nhìn Âu Dương Ngoạt đang nằm gối lên chân mình, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu mềm mại của cậu.

Không phải Âu Dương Thần Tu chưa từng nghĩ đến việc xử lý Hà Tề như thế nào, nhưng chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng.

Xử lý Hà Tề không khác gì xử lý Âu Dương Sóc, cho dù là ai cũng không thể chấp nhận người yêu của mình bị thương tổn. Âu Dương Sóc không tham dự và cũng không hay biết gì về chuyện này cho nên Âu Dương Thần Tu sẽ không làm gì hắn. Hơn nữa cha Âu Dương Sóc và cha Âu Dương Thần Tu là anh em tối thân thiết, hắn không nhìn mặt tăng (hòa thượng, nhà sư) cũng phải nhìn mặt phật, cộng thêm quan hệ giữa Hà Tề và Âu Dương Sóc... Âu Dương Thần Tu không thể quá vô tình.

Hiện giờ thế lực phân gia khá cân đối, nếu vì Hà Tề mà phá hủy cân bằng đối với hắn mà nói cũng là một chuyện phiền phức. Nếu Âu Dương Sóc là địch Bổn gia thì chuyện này giải quyết quá dễ, Âu Dương Thần Tu mâu thuẫn tại điểm này, hắn không thể đối bọn họ quá mức tàn khốc và hắn cũng không thể dễ dàng buông tha cho Hà Tề.

"Cho em chút thời gian được không lão ca, em muốn tìm cách để Hà Tề nhớ lại, em muốn nghe chính miệng em ấy nói ra tất cả mọi chuyện!" Không thể thích ứng với sự im lặng Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Sóc quyết định mở miệng trước.

"Sau đó thế nào?"

"Em sẽ cho anh một công đạo!" Để ổn định Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Sóc chỉ có thể cho hắn một cái hứa hẹn.

Âu Dương Sóc biết chuyện này không dễ dàng gì mà qua được. Hắn biết quan hệ cấm kỵ của hai cha con, cũng biết Âu Dương Ngoạt có địa vị thế nào trong lòng Âu Dương Thần Tu. Nếu Hà Tề gặp phải loại chuyện này, hắn cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đừng nói chi người thủ đoạn tàn nhẫn như Âu Dương Thần Tu. Ngẫm lại thủ đoạn trước kia Âu Dương Thần Tu trả thù những phân gia đắc tội hắn...bây giờ người hắn xem như trân bảo bị thương tổn, Âu Dương Sóc chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.

Một giọt lại một giọt chất lỏng ấm áp tích trên quần, Âu Dương Thần Tu vừa cúi đầu liền thấy máu mũi Âu Dương Ngoạt không ngừng chảy ra. Âu Dương Thần Tu vội vàng lật cậu nằm thẳng lại, đồng thời phân phó An Húc Nhiên lấy khăn lấy nước. Chỉ trong nháy mắt, không khí áp lực vừa rồi biến mất không thấy.

Hiện giờ Âu Dương Ngoạt ù tai rất nghiêm trọng, cậu không nghe được Âu Dương Thần Tu nói gì cả, chỉ thấy môi hắn mấp máy mà thôi. mon

ganhlau.wordpress.com

"Baba? Ba nói cái gì?"

"Ngươi không nghe ta nói gì sao?" Giờ phút này Âu Dương Thần Tu mới phát hiện cậu không thích hợp. "Đừng ngủ bảo bối, đừng ngủ, ta gọi bác sĩ đến kiểm tra cho ngươi được không?" Âu Dương Thần Tu đã không còn bình tĩnh như vừa rồi, hắn sợ, sợ bệnh tình Âu Dương Ngoạt đột nhiên chuyển xấu.

Máu đỏ sậm từ lỗ mũi không ngừng chảy ra ngoài, Âu Dương Thần Tu cầm khăn ướt lau cho Âu Dương Ngoạt, An Húc Nhiên đã gọi điện thoại cho bác sĩ. Nhìn Âu Dương Ngoạt như vậy Âu Dương Sóc còn thấy vô cùng kinh hãi chớ nói chi Âu Dương Thần Tu. Mặc kệ Hà Tề có tham dự hay không hắn vẫn cầu nguyện Âu Dương Ngoạt bình an. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, như vậy tương lai sẽ thật đáng sợ.

Cứ nhìn Âu Dương Thần Tu bây giờ sẽ biết. Đôi mắt hắn nhìn Âu Dương Sóc hung ác như ma vương, gương mặt anh tuấn lạnh lùng khiến người ta kinh sợ. "Ta cho ngươi thời gian bốn tháng khôi phục ký ức cho hắn! Nếu không được ta sẽ không đợi nữa!" Âu Dương Thần Tu chưa bao giờ là quân tử, cho nên hắn không tin phục cái gì quân tử trả thù mười năm không muộn, hôm nay hắn có thể hạ quyết định này đã xem như nể mặt phân gia.

"...Em đã biết." Âu Dương Sóc cảm thấy mình lúc này cỡ nào nhỏ bé, cỡ nào bất lực. Thế lực khổng lồ Bổn gia đã ép hắn không thở nổi, bây giờ còn thêm Âu Dương Thần Tu... Cầu nguyện, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện, nếu chuyện này là thật, có lẽ Âu Dương Ngoạt chính là cứu chuộc duy nhất của bọn họ...

"Trước khi tôi thay đổi ý mang theo hắn" Nhìn Hà Tề. "Cút về phân gia cho tôi!" Với tình huống hiện giờ Âu Dương Ngoạt không thể nghi ngờ là kích thích cực đại với Âu Dương Thần Tu. Hắn không biết, nếu lại nhìn thấy Hà Tề hắn còn có thể đợi bốn tháng hay không...

You are reading the story above: TeenFic.Net