KTKS - 58

Background color
Font
Font size
Line height


Chương 58

Edit: Tiêu Lan

Beta: Eugen

"Thật vui khi bà không làm trái ước định của chúng ta." Trong điện thoại truyền đến giọng nói đã qua máy biến âm, hoàn toàn không nghe ra là nam hay nữ.

"Hừ! Ước định? Cho dù tôi nói ra sự thật thì bọn họ cũng sẽ tin sao? Tin tưởng một người mà ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy, hơn nữa còn không biết là nam hay nữ sao?" Lúc nói những lời này, trong giọng nói Trần Hải Đường mang theo trào phúng rõ ràng.

"A! Bà biết vậy thì tốt. Nhưng mà bà yên tâm đi, hiện giờ không phải cổ đại, Âu Dương Thần Tu không phải Hoàng đế, hắn sẽ không giết bà ."

"Không sao cả." Đúng vậy, tất cả đều không sao cả. Cô ‒ Trần Hải Đường, sở dĩ làm tất cả những việc này đều xuất phát từ tư tâm một người mẹ, bất quá cũng có một chút chiếm hữu đối với Âu Dương Thần Tu.

Cô thừa nhận dã tâm của cô rất lớn, cô muốn leo lên vị trí nữ gia chủ nhà Âu Dương, nhưng mà bây giờ tất cả đã xong rồi. Thật sự không sao cả, cô hủy đi tương lai con trai cô, đồng thời cũng hủy đi hy vọng của chính cô...

"Ha hả, đừng nản lòng như vậy." Sau khi cười một cái dối trá để khuyên nhủ, kẻ thần bí đầu dây bên kia điện thoại lại nói: "Đúng rồi, để thưởng cho bà tuân thủ ước định của chúng ta, tôi có thể thỏa mãn bà một nguyện vọng, bà nói đi chỉ cần tôi có thể làm được."

Nghe người nọ nói vậy, Trần Hải Đường đôi mắt lập tức sáng ngời. "Cậu...cậu nói thật?" Trần Hải Đường mừng như điên hỏi.

"Đúng vậy, bà nên cảm tạ bản thân vì đã biết giữ mồm giữ miệng." Nếu không bà chỉ có con đường chết, mà ngay cả con bà tôi cũng sẽ không bỏ qua.

"Tôi...tôi muốn cậu bảo hộ con tôi, hơn nữa còn phải làm cho nó trở nên xuất sắc." Cô đã không còn hy vọng xa vời, kể từ ngày hôm qua khi nhìn thấy một Âu Dương Ngoạt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ cô đã tỉnh ngộ, cô không có khả năng đối phó Âu Dương Ngoạt. Dù không cam lòng nhưng mà hiện giờ cái cô lo lắng chính là tương lai Trần Lỗi, chỉ cần có thể lấy lại tương lai con cô, mặc kệ trả giá bao nhiêu cô cũng nguyện ý.

"Có thể. Nhưng mà bà cũng biết năng lực Âu Dương Thần Tu rồi đó, yêu cầu này có chút khó khăn. Bất quá cũng không phải không được, tôi còn phải xem hành động của bà như thế nào mà quyết định."

"Chỉ cần cậu có thể lấy lại tương lai con tôi, bồi dưỡng nó trở thành một người mạnh mẽ ngang tầm Âu Dương Ngoạt, cho dù làm gì tôi cũng nguyện ý." Trần Hải Đường kích động nói.

"Thật không? Nếu tôi nói lấy tính mạng của bà đổi lấy tương lai con bà thì sao? Bà nguyện ý không?" Kẻ thần bí nhẹ nhàng bâng quơ nói, giống như cái người nọ muốn lấy là một cái khăn giấy chứ không phải là tính mạng.

"A ~ ha ha ~ ha ha ha." Nghe người nọ nói thế Trần Hải Đường không nhịn được cười. "Hóa ra cậu cũng sợ Âu Dương Thần Tu! Ngươi sợ tôi khai ra cậu , nên muốn giết người diệt khẩu sao? Ha ha! Cậu thật là một người đầy lòng hoài nghi, tôi thật sự rất tò mò cậu rốt cuộc là ai? Nhưng mà tôi đáp ứng cậu, chỉ cần cậu có thể hảo hảo đối đãi với con tôi, thì cậu muốn đánh muốn giết gì cũng được."

Trần Hải Đường kỳ thật là một người vô vùng thông minh, chỉ cần nhìn việc cô có thể ở bên cạnh Âu Dương Thần Tu đến khi sinh được Trần Lỗi đã nói lên tất cả. Cô thất bại duy nhất chính là lần này, là ý trời, ý trời khiến cho Âu Dương Ngoạt thay đổi linh hồn, ý trời khiến cho một đứa con vốn bị Âu Dương Thần Tu xem thường chỉ trong một đêm lại biến thành báu vật của hắn.

Cô hối hận vì đã ra tay quá muộn! Nếu cô ra tay lúc Âu Dương Thần Tu chán ghét Âu Dương Ngoạt thì tất cả sẽ không trở thành cục diện ngày hôm nay. Nhưng mà ai có thể biết được chữ ngờ? Cô vẫn nghĩ lấy việc Âu Dương Thần Tu chán ghét Âu Dương Ngoạt, không sớm thì muộn con cô sẽ trở thành người thừa kế Âu Dương gia. Cho dù hiện giờ không được lão gia tử nhà Âu Dương tán thành, cũng không mang họ Âu Dương nhưng cô vẫn rất có lòng tin.

Nhưng mà thế sự khó lường, kế hoạch nhanh chóng xảy ra biến hóa. Âu Dương Ngoạt tự sát không thành công, ngược lại giống như thay đổi thành một người khác, dần dần hấp dẫn sự chú ý của Âu Dương Thần Tu. Lúc đầu, chẳng những bắt đầu không quan tâm Trần Lỗi, thậm chí vì để đến Nhật Bản với Âu Dương Ngoạt mà tăng ca làm thêm giờ. Lúc đó, cô bắt đầu hoảng sợ, bắt đầu nóng nảy, cô sợ sẽ mất đi tất cả, cô sợ giấc mộng bao nhiêu năm qua trong phút chốc tan thành mây khói.

Ý trời! Chẳng lẽ thật sự là ý trời?

"Ha hả, bà cũng là người thông minh cũng biết như thế nào là đoạn trừ hậu hoạn, thế nào là phòng ngừa vạn nhất. Hơn nữa, Âu Dương Thần Tu cũng không có ý muốn bà chết, nếu bà lấy cái chết chuộc tội, biết đâu hắn sẽ đối xử tử tế với con bà. Mà cho dù hắn không đối xử tốt thì cũng sẽ không làm gì con bà nữa, tôi cũng dễ dàng trợ giúp và bồi dưỡng con bà. Hơn nữa tôi sẽ không giết bà mà là tự bà động thủ."

"Hừ! Cậu thật là xảo quyệt, bất quá tôi cũng không hối hận vì lúc trước đã hợp tác với cậu. Tôi sẽ nhận tất cả mọi chuyện, đương nhiên cậu cũng phải nhớ rõ và hảo hảo thực hiện những gì mà cậu đã hứa hẹn." Ngẫm nghĩ lời người nọ, Trần Hải Đường không thể không thừa nhận bản thân đã bị thuyết phục. yu

urj.wordpress.com

"Bà yên tâm, tôi sẽ thực hiện lời hứa. A! Đúng rồi đúng rồi, bà nhớ viết di thư nha, phải viết chân thành tha thiết một chút, như vậy mới hoàn mỹ ~ ~"

"...Tôi đã biết."

"Cứ như vậy đi, tạm biệt. A! Thật có lỗi, phải là vĩnh biệt." Trong lời nói kẻ thần bí kia mang theo nụ cười thản nhiên.

Lúc người kia chuẩn bị cúp điện thoại, Trần Hải Đường vội vàng giữ lại, hỏi ra nghi vấn trong lòng. "Từ từ! Trước khi tôi chết tôi muốn biết tại sao lúc trước cậu lại hợp tác với tôi? Hoặc là nói tại sao cậu muốn giúp tôi đối phó Âu Dương Ngoạt?"

Nghe vấn đề của Trần Hải Đường đầu bên kia im lặng một hồi mới hỏi lại: "Bà cảm thấy cái này rất quan trọng sao? Thật sự muốn biết?"

"Đúng vậy! Tôi muốn biết." Trần Hải Đường nghiêm túc trả lời, cô không muốn chết không nhắm mắt.

"Hừ! Bà đã muốn biết thì tôi đây sẽ nói cho bà biết, xem như lễ vật đưa tiễn bà vậy. Kỳ thật tôi giúp bà là vì chúng ta có chung mục đích, tôi không muốn Âu Dương Ngoạt tồn tại." Nói đến đây, trong giọng nói kẻ thần bí mang theo ghen tị và hận ý sâu sắc.

"Được rồi, nghi vấn của bà tôi đã hồi đáp, tiếp theo xem biểu hiện của bà." Nói xong kẻ thần bí kia liền cúp điện thoại.

*********

Nhật Bản

Sau khi Trần Hải Đường quay về Trung Quốc một ngày, An Húc Nhiên nhận được tin tức Trần Hải Đường tự sát.

Còn về chuyện Âu Dương Ngoạt bị bắt cóc rồi bị thương bên phía học viện đã nhận được thông báo, nên Âu Dương Thần Tu xin phép cho cậu nghỉ học nửa tháng ở nhà dưỡng thương. Vì thế khi nghe tin Trần Hải Đường tự sát, Âu Dương Thần Tu liền mang theo cậu bay về Trung Quốc.

Thấy Âu Dương Thần Tu dẫn Âu Dương Ngoạt về Vương quản gia vui vẻ ra mặt. Sau khi chờ Âu Dương Ngoạt ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát ông liền đứng bên cạnh quan tâm hỏi cái này cái kia.

Trưa hôm đó, Âu Dương Thần Tu nghe thư ký báo cáo là Trần Hải Đường mở khí gas tự sát, cảnh sát cũng tìm thấy hai phong di thư bân cạnh thi thể, một phong là cho Trần Lỗi một phong cho Âu Dương Ngoạt. Nội dung phong gửi cho Trần Lỗi là áy náy cùng khích lệ, còn phong của Âu Dương Ngoạt là ân hận vì đã thương tổn cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ.

"Muốn xem không?" Cầm thư Trần Hải Đường gửi cho Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu hỏi cậu có muốn xem không.

"Không cần thiết." Trong từ điển của cậu, chỉ có buông tha và nợ máu phải trả bằng máu, không có chuyện tha thứ hay không tha thứ.

Thấy Âu Dương Thần Tu trưng cầu ý kiến Âu Dương Ngoạt, Vương quản gia đứng bên cạnh kinh ngạc mở to mắt, bộ dáng khoa trương đến nỗi hai mắt như muốn rơi xuống đất.

Đương nhiên không chỉ riêng Vương quản gia như thế, tất cả người hầu trong biệt thự đều cảm thấy chấn động.

"Mệt không? Có muốn lên lầu nghỉ ngơi hay không? Khi nào ăn cơm ta gọi ngươi." Âu Dương Thần Tu nhìn Âu Dương Ngoạt hôm nay đặc biệt ít nói hỏi.

"Không cần, ta ở đây luôn." Lấy ra máy chơi game mang theo trên người, Âu Dương Ngoạt trả lời.

"Ha hả, vậy được rồi, ta đi ra ngoài một lát sẽ về." Xoa xoa mặt cậu, Âu Dương Thần Tu sủng nịch nói.

"Ừ."

Bởi vì Trần Hải Đường là một nghệ sĩ, cho nên lễ tang sẽ có rất nhiều nghệ sĩ và phóng viên xuất hiện.

Âu Dương Thần Tu không có dẫn Âu Dương Ngoạt đến lễ tang, lúc an táng hắn cũng không đến mà cho thư ký đại diện đến thay.

Trần Lỗi cũng không biết nguyên nhân thật sự Trần Hải Đường tự sát, bởi vì sau khi lễ tang kết thúc Âu Dương Thần Tu liền phái người làm thủ tục chuyển Trần Lỗi ra nước ngoài học.

Bởi vì Âu Dương Ngoạt đã nói không muốn thấy Trần Lỗi xuất hiện trong tầm mắt của cậu, Âu Dương Thần Tu vốn định làm theo ý cậu, xóa bỏ tư cách con riêng của Trần Lỗi. Như vậy từ nay về sau, Trần Lỗi và Âu Dương gia không còn bất cứ quan hệ nào hết. Dưới tình huống như vậy, vô tình đem Trần Lỗi dựa vào thân phận con riêng Âu Dương Thần Tu mà hưởng không ít lợiích từ Âu Dương gia, hoàn toàn đẩy xuống vực sâu không đáy.

Nhưng mà bởi vì Trần Hải Đường tự sát, hoặc nhiều hoặc ít nổi lên chút tác dụng. Vả lại Trần Lỗi không biết gì về chuyện này, Âu Dương Ngoạt cũng không muốn xuống tay quá tàn nhẫn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là Trần Lỗi đừng nên giống như mẹ của mình đến trêu chọc cậu.

Ở lại Trung Quốc vài ngày Âu Dương Thần Tu và Âu Dương Ngoạt liền quay lại Nhật Bản.

Hôm nay, sau khi ăn cơm trưa xong, Âu Dương Ngoạt vẫn như cũ không có chuyện gì làm chạy vào thư phòng chơi game giết thời gian.

Nhưng mà không được bao lâu thì An Húc Nhiên đến gõ cửa gọi cậu. "Tiểu thiếu gia."

Rất ít khi An Húc Nhiên đến thư phòng quấy rầy cậu, Âu Dương Ngoạt tạm dừng trò chơi ngẩng đầu nhìn ra cửa. "Có Chuyện gì?"

"Tiểu thiếu gia, bạn học người đến thăm."

Âu Dương Ngoạt nghi hoặc. Bạn học? Trong lớp cậu chỉ khá thân thiết với một mình Thuần Dã, nhưng Thuần Dã cũng chỉ biết số điện thoại của cậu. Hơn nữa lần trước bị bắt cóc, bọn họ vì phòng ngừa Âu Dương Thần Tu dùng hệ thống định vị truy ra căn cứ của bọn họ, nên dọc đường đã ném điện thoại của cậu rồi. yuurj

.wordpress.com

Như vậy ai tìm được chỗ này? Ở trường cậu cũng không lưu địa chỉ thật.

Tuy rằng nghi hoặc nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn đứng lên đi theo An Húc Nhiên ra phòng khách.

Lại nói ngày hôm đó, sau khi Âu Dương Ngoạt mất tích, Thuần Dã vẫn luôn rất lo lắng, liên tục gọi vào số Âu Dương Ngoạt hy vọng có thể nghe thấy tiếng của cậu (lời Tg: đừng hiểu lầm, này chỉ là bạn bè quan tâm nhau thôi), nhưng mà lại không như mong muốn, thẳng đến khi nghe tin người nhà của cậu đã tìm được cậu thì hắn mới yên tâm thở ra một hơi.

Vốn định gọi điện thoại hỏi thăm, kết quả số điện thoại Âu Dương Ngoạt vẫn không liên lạc được. Cũng may không lâu sau đó Thuần Dã vô tình gặp người đàn ông lần trước đến học viện lấy túi sách cho Âu Dương Ngoạt (chính là An Húc Nhiên). Hắn nghĩ nếu người này đến lấy túi sách như vậy chắc chắn là người nhà Âu Dương Ngoạt. Cho nên Thuần Dã liền lễ phép giữ chân An Húc Nhiên, hỏi thăm tình huống và địa chỉ nhà Âu Dương Ngoạt. An Húc Nhiên sau khi xin ý kiến Âu Dương Thần Tu xong thì mới nói địa chỉ cho Thuần Dã.

Vừa ra phòng khách Âu Dương Ngoạt liền thấy Thuần Dã đang ngồi trên sofa. Sau khi người hầu bưng lên một ly nước thì mỉm cười cảm ơn.

"Thuần Dã! Sao cậu lại ở đây?" Hoặc là nói, sao cậu biết nhà của tôi? Thấy Thuần Dã bộ dáng thản nhiên tuyệt không sợ người lạ ngồi đó, Âu Dương Ngoạt có chút ngoài ý muốn hỏi.

Nghe thấy câu hỏi, Thuần Dã ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. "A! Ngoạt cậu tới...Ngoạt...Ngoạt?" Nhìn người trước mặt thay đổi khá rõ rệt khiến Thuần Dã có phần hoài nghi có phải mình nhận sai người hay không.

Thấy Thuần Dã vẻ mặt nghi vấn cộng thêm biểu tình sợ hãi làm Âu Dương Ngoạt chẳng hiểu ra sao, không tức giận hỏi: "Thế nào? Hôm nay đi ra ngoài mà chưa uống thuốc nên phát bệnh?"

"...Ngoạt...Ngoạt, cậu...mắt của cậu...tại sao...tại sao...tại sao lại thành màu xanh?" Không để ý cậu ác miệng, Thuần Dã kinh ngạc đến lắp bắp, thật vất vả mới đem vấn đề hỏi ra miệng.

"..." Thì ra là thế. Nghe đến đó Âu Dương Ngoạt mới nhớ ở nhà cậu không có mang kính sát tròng, nhún nhún vai. "Đây mới là màu mắt thật của tôi." Đối với Thuần Dã Âu Dương Ngoạt cảm thấy không cần phải giấu diếm cái này.

Từ trước tới giờ ở nhà Âu Dương Ngoạt không mang kính sát tròng. Thứ nhất là vì mắt cậu rất dễ bị nhiễm trùng, không thích hợp mang kính sát tròng. Thứ hai là vì bản thân cậu cũng không thích mang kính sát tròng, mang vào phiền toái không nói, cậu còn không thể nào quen được. Cho dù đã sử dụng được hai tháng nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn không hoàn toàn quen, nếu không phải vì sợ rước lấy phiền toái không cần thiết, cậu căn bản sẽ không động vào mấy thứ thường xuyên làm cho mắt mình khó chịu.

"A?? Lúc cậu đến học viện thật sự là mắt màu đen nha, làm sao làm được?" Không thể không nói, có đôi khi Thuần Dã ngu ngốc đến đáng thương.

"Cậu hôm nay đến đây để hỏi cái này?" Âu Dương Ngoạt nhướng mày nhìn Thuần Dã ngồi ở ghế đối diện, không muốn trả lời vấn đề ngu ngốc này của hắn.

"Đương nhiên không phải rồi! Mình tới thăm cậu và muốn nói một tiếng xin lỗi với ngươi...Nếu lúc đó mình quay lại mua đồ thì cậu sẽ không bị bắt cóc." Thuần Dã cho rằng nếu lúc đó hắn không đồng ý cho Âu Dương Ngoạt đi thì sẽ không xảy ra chuyện này. Cho nên Thuần Dã luôn cảm thấy áy náy mỗi lần hồi tưởng lại.

Chương sau:

..."Ta muốn ngươi đi theo ta! Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta thì ngươi có điều kiện gì cứ việc nói ra. Muốn tiền ta có thể cho ngươi, còn nếu ngươi muốn những thứ khác, chỉ cần ta có thể làm được ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi, thế nào?"

"Nếu ta muốn mạng của ngươi thì sao?"

"Ngoạt, ta thật nghi ngờ ngươi có phải là sát thủ mà ta đã thấy nhiều trong phim hay không, ngay cả lời thoại cũng giống như vậy."...

You are reading the story above: TeenFic.Net