Chapter 9: Dangerously

Background color
Font
Font size
Line height

Cancer mở cửa phòng, ném mạnh túi xách lên giường rồi nằm phịch xuống ngay bên cạnh, đưa tay dụi dụi đôi mắt mệt mỏi. Hôm nay, cô nàng vừa mới bị tên Aries đáng ghét đó cho leo cây trong buổi hẹn bàn luận thuyết trình về dự án "phòng chống xâm hại tình dục". Aries bảo hắn không có hứng thú với đề tài đó nên giao toàn quyền trách nhiệm làm bài thu hoạch cho Cancer còn mình thì ung dung đến thư viện đọc sách.

"Mẹ kiếp!"

Chưa bao giờ Cancer muốn chửi thề như lúc này. Khi còn ở trong lớp học, cô lúc nào cũng tỏ ra ngoan hiền mẫu mực, nhưng khi ở một mình trong phòng, cô lại bí mật làm những thứ được cho là không-phù-hợp-với-phong-cách-của-một-Good-Girl.

Chửi thề, hút thuốc lá, uống bia,... chưa việc gì là cô chưa dám thử trong bí mật và sang hôm sau, những thứ đó sẽ bị tiêu hủy, hoặc ít nhất là tự khắc chạy ra khỏi đầu óc của cô. Cancer có một khả năng đặc biệt, đó là chẳng bao giờ thích thú hay nghiện một thứ gì đó quá lâu. Ngoại trừ việc ca hát.

Cô mò lấy cái điện thoại smartphone trong túi xách, bấm vào ứng dụng instagram, Cancer bắt đầu đăng tải một hình ảnh mà cô đã chụp được trên đường đi bộ về nhà. Cô có sở thích chụp ảnh, thường là những bức ảnh nghệ thuật hoặc được ghi lại từ cảnh quang xung quanh mình và chỉnh sửa lại độ sáng cùng tông màu cho phù hợp. Tuy vậy, Cancer cũng ít khi đăng tải ảnh chụp cận mặt cô lên mạng xã hội, mà thay vào đó là ảnh chụp với những bộ phận trên cơ thể mà cô yêu thích, từ mái tóc suôn dài óng mượt ngả màu vàng hoe tung bay dưới ánh nắng, đến bàn tay trắng trẻo thon gọn nâng một đóa cúc diễm lệ. Ấy vậy mà, số lượng follower của cô tăng lên đều đặn ngày qua ngày, thậm chí còn vượt mặt cả mấy em hotgirl xinh xinh nổi tiếng trong trường.

Tấm hình vừa mới được đăng tải. Đó là hình ảnh chụp bờ vai gầy của cô dưới ánh nắng màu vàng nhạt giữa hoàng hôn chiều tàn, xương quai xanh sâu hún hút, nhấp nhô đầy khiêu gợi trong chiếc váy áo quây hở vai. Một tấm ảnh tập trung hoàn toàn vào nét đẹp gợi cảm trên cơ thể của người thiếu nữ nhưng không quá lộ liễu mà lại phảng phất một chút nên thơ trong trắng, hút mắt người nhìn.

Cancer mỉm cười ngọt ngào, ngồi trên giường nhìn ngắm tấm ảnh một chút rồi mới chịu tắt điện thoại đi vào phòng tắm.

...

Thay bộ đồ ngủ thoải mái nhất với chiếc váy ngắn màu trắng đơn giản, Cancer nhảy lên giường và ngồi phịch xuống, với tay lấy chiếc điện thoại và bật màn hình lên, bấm vào story của mình trên instagram để theo dõi tấm hình đã đăng tải.

458 lượt xem.

Người theo dõi mới: SS_22

Tin nhắn mới từ SS_22

"Gì đây?" - Cancer trố mắt. Cô ngay lập tức nhận ra tài khoản này khi vừa mới lướt xem thông báo. Đây là tài khoản thường xuyên theo dõi những tấm hình chụp mà cô đăng tải. Tuy không phải lúc nào cũng thả tim vào story hay bài đăng của cô nhưng có lẽ, Cancer nhẩm chắc rằng, người này là một kẻ stalker chính hiệu chuyên đi rình rập người khác, dựa vào profile không một chút thông tin, cũng như bảng tin trống trơn không có lấy một bài đăng còn hình đại diện thì chỉ có một màu đen thui như chuột chũi.

À không, không hẳn là trống trơn, mà có một video người này đã đăng tải cách đây hai năm trước, ghi lại một bàn tay nhảy múa điêu luyện trên những phím đàn piano tạo ra một bản nhạc không tên lạ lẫm nhưng lại cuốn người nghe vào những giai điệu chìm đắm sâu thẳm. Thực sự quá sâu sắc! Cancer đã ngay lập tức đứng hình xúc cảm, bàn tay liên tục bấm nút replay để xem đi xem lại video đó đến khoảng bảy, tám lần. Video chỉ dài khoảng hai mươi giây ấy xứng đáng nhận được nhiều sự chú ý hơn thay vì chỉ đạt vỏn vẹn có hai lượt thích. Cancer sực nhớ là chính cô đã góp một lượt thích vào một trong hai lượt thích đó. Có lẽ cũng vì vậy mà người này chú ý đến tài khoản của cô và những bức ảnh nghệ thuật mà cô đã đăng tải chăng?

Hơi run tay khi chạm vào phần hiển thị thông báo, Cancer thầm mong cho cái điện thoại cùi bắp chạy nhanh hơn một chút để đọc được tin nhắn này. Sẽ là gì đây? Lời khen ngợi hay là phê bình? Hay là một lời chào sáo rỗng?

Tuy nhiên, đời không như là mơ, khi đọc được nội dung tin nhắn, cô chỉ muốn quẳng ngay chiếc điện thoại vào tường và thầm ước bản thân không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào một điều gì đó.

SS_22: Chat XXX không em?

"Đích thị là thành phần fuckboy- cặn bã của xã hội".

"Bỏ đi, không quan tâm"-Cancer thầm nhủ.

Nhưng với bản tính tò mò có thừa cùng thái độ kì thị với những thành phần đáng bị khinh bỉ đó, Cancer lại quyết định cầm chiếc điện thoại lên và chăm chú gõ.

Cancer_Vincent: Biến đi! Đồ khốn!

Quẳng lại cái smartphone tội nghiệp sang một bên, chiếc điện thoại nảy lên vài lần rồi nằm im lìm trong góc.

"Chúa thật công bằng, ngài không ban cho bất cứ một ai quá hoàn hảo, tốt cái này thì sẽ xấu cái kia. Một nhân cách tồi tàn ẩn sau một tài năng quyến rũ đầy mê hoặc"-Cancer nằm trên giường và bắt đầu suy nghĩ mông lung, chợt nhận thấy mình đang thầm khen ngợi kẻ này nhiều hơn là phê bình hắn.

Liếc nhìn chiếc điện thoại một lần nữa, cô nàng hiểu rằng không nên quá kì vọng vào một thứ gì đó nhưng ánh mắt thì cứ chăm chăm vào nó. Một lúc sau, khi không thể chịu đựng được nổi sự tò mò cứ quanh quẩn trong đầu óc, cô nàng lại cầm chiếc smartphone trên tay và mở khóa.

Tin nhắn mới từ SS_22

Cancer chủ động tắt màn hình. Mẹ kiếp, tại sao cô lại cứ để ý đến chuyện cỏn con này chứ. Mặc xác cái tài khoản đó và tiếp tục với công việc học thuật của mình, thế mới là phong cách của cô chứ. Việc quái gì phải quan tâm đến nó.

Sau một hồi đấu tranh tinh thần dai dẳng, cô nàng vẫn không thể chiến thắng được nỗi tò mò có thừa trong bản thân mình. Cancer lại mở màn hình lên và nhấn vào thông báo.

SS_22: Làm gì phải nổi nóng như vậy? Đùa thôi mà!

"Đùa cái con khỉ!"-Đó là suy nghĩ hiện giờ của Cancer. Cô lại nhấn chữ vào màn hình. Sau một hồi xóa đi xóa lại từng chữ, Cancer mới viết được một câu hoàn chỉnh.

Cancer_Vincent: Đây không có hứng thú!

Lần này Cancer quyết định cứ nhắn tin và tiếp tục chờ đợi. Việc quái gì phải sợ, chỉ là nhắn tin thôi mà. Cô sẽ dừng nếu đi quá giới hạn cho phép. Còn bây giờ phải trừng trị tên khốn xấu xa này cái đã.

Tin nhắn mới từ SS_22.

SS_22: Nói chuyện chút nhé. Em tên gì?

Cancer_Vincent: Nhìn vào tên nick rồi tự hiểu đi.

SS_22: Em ở đâu?

Cancer tiếp tục trả lời cộc lốc.

Cancer_Vincent: Không cần biết!

SS_22: Tôn trọng tôi chút đi :) . Tôi cá là mình lớn hơn em đó!

Chỉ chờ có thế, cô nàng nhanh chóng đáp trả.

Cancer_Vincent: Việc quái gì tôi phải tôn trọng anh? Anh vừa bảo tôi CHAT SEX với anh kìa? Anh nghĩ là anh tôn trọng tôi chắc?

Cancer cảm thấy hả hê đôi chút khi dằn mặt được tên khốn đó. Có vẻ như hắn đang câm nín trước sự dứt khoát của cô rồi. Cancer nhếch mép.

SS_22: Tôi đã nói là đùa rồi mà. Em làm tôi thấy có lỗi quá! Xin lỗi nhé!

Cancer_Vincent: :)

Thật ra thì cô chẳng biết nhắn gì nữa, cứ im lặng cầm điện thoại và chờ đợi xem hắn ta đang giở trò gì.

SS_22: Giờ thì nói cho tôi biết, em ở đâu nào?!

Cancer_Vincent: Để làm gì?

SS_22: Để tìm hiểu xem khoảng cách giữa chúng ta.

Cancer im lặng suy nghĩ, cô không biết là có nên cho hắn ta biết không? Có ảnh hưởng gì không nhỉ? Mà thôi kệ, hắn làm quái gì tìm được chỗ ở của cô chứ. Chỉ biết tên thành phố thì chẳng phải là vấn đề gì quá to tát. Cả cái thành phố rộng lớn này thì hắn có mò cả đời cũng chưa chắc tìm thấy cô được.

Cancer_Vincent: Phố X

SS_22: Cũng không xa lắm. Em đang làm gì đó?

Cancer_Vincent: Hít thở!

SS_22: Trùng hợp quá, tôi cũng vậy.

Cancer vẫn đang cầm chiếc điện thoại và dán mắt vào màn hình.

SS_22: Tôi có việc rồi. Ngủ ngon nhé!

"Việc quái gì mình phải chúc lại cơ chứ!"-Cancer thầm nghĩ, cô thoát ứng dụng và chuẩn bị tắt máy.

Tin nhắn mới từ SS_22.

SS_22: Tôi rất thích những hình ảnh mà em đã đăng tải. Tôi đã lưu hết chúng vào điện thoại rồi này. Tôi nghĩ em có tài năng và đôi mắt thơ mộng thật đấy. Giờ thì tạm biệt nhé. Tôi có việc phải đi rồi. Gặp lại em sau!

Cancer vô thức mỉm cười. Sau khi ý thức được hành động của mình, cô nhanh chóng thu hồi lại nụ cười đó.

Playboy gạ tình, Fuckboy gạ ch*ch. Đó là câu nói mà Cancer tình cờ nghe được từ cuộc nói chuyện của Leo. Còn gã này có phải Fuckboy hay không, cô vẫn chưa thể kết luận được. Và nếu hắn ta đưa ra lời đề nghị gì đại loại như chat sex hay show hàng hoặc gặp gỡ thì cô sẽ dặn lòng mình là block tài khoản đó, mãi mãi.

oOo

Aries nhảy lên chiếc moto phân khối lớn và chạy như bay về nhà sau khi ngồi hàng giờ liền quên cả thời gian trong thư viện. Bỗng chốc, chiếc điện thoại từ trong túi đổ một hồi chuông lớn, Aries lơ đi và tiếp tục chạy. Thế nhưng, chiếc điện thoại cứng đầu vẫn kiên trì reo vang sau mỗi giây tắt ngúm. Cậu chàng đành cẩn thận lái xe vào lề, mở khóa nón bảo hiểm ra và bắt máy.

-LÀM CÁI QUÁI GÌ MÀ CHƯA CHỊU VỀ?

Tiếng hét thất thanh của mẹ khiến cho Aries cảm tưởng như màng nhĩ của mình sắp bị rách ra đến nơi rồi. Cậu nhẹ nhàng xoa dịu cơn tức giận của bà:

-Mẹ à, con đang trên đường về, cố đợi con thêm tí xíu nữa nhé!-Ngừng một lát, cậu bắt chước giọng nài nỉ ỉ ôi của con nít-Mẹ ơi, làm ơn đừng khóa cửa!

Giọng nói ở đầu dây bên kia có phần dịu đi đôi chút.

-Mua cho mẹ cái túi chườm nước đá. Mẹ vừa bị trượt té sưng đầu gối rồi đây!

-Vâng, con biết rồi!

Aries định tắt máy thì lại phải nghe thêm một tiếng hét nữa.

-NÀY, ĐỪNG CÓ LÔI CÁI THỨ QUÁI QUỈ GÌ VỀ NHÀ MÀ NÓ KHÔNG PHẢI LÀ CÁI TÚI CHƯỜM ĐÁ NGHE RÕ CHƯA!...

Aries không muốn màng nhĩ của mình bị rung rinh thêm một lần nữa, cậu vội tắt máy đi.

...

Gemini nhìn đồng hồ treo tường và thở dài. Hơn mười giờ ba mươi phút rồi, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi thì sẽ được về.

Gắng gượng xoa bóp cái chân tê buốt vì phải đứng quá nhiều của mình, cô vẫn phải tiếp tục hoàn thành công việc của một nhân viên tính tiền trong cửa hàng tiện lợi.

Aries dừng xe ở phía trước cửa hàng, cậu mở nón bảo hiểm ra, móc lên xe và đẩy cửa kính bước vào.

Đi tới quầy bán đồ dùng y tế, cậu chăm chú quan sát kỹ lưỡng từng thứ một.

Hơn năm phút nhưng không tìm thấy bất kỳ cái túi chườm đá nào, cậu đành phải hỏi một nhân viên gần đó.

-Có bán túi chườm đá không ạ?

Bác nhân viên đứng tuổi liếc nhìn Aries rồi lại tìm kiếm đồ vật đó một lần nữa. Aries thở dài, đến cậu còn không thành công thì làm sao bác ấy có thể thành công tìm thấy cái túi quái quỷ đó được chứ! Cơ bản là chẳng ai cẩn thận và tỉ mỉ hơn Aries đâu.

-Hình như là hết rồi đấy cháu!-bác nhân viên lắc đầu bất lực nói.

Aries lại thở dài một lần nữa. Đây là cửa hàng duy nhất trong suốt quãng đường từ trường về đến nhà cậu. Sẽ ra sao nếu cậu về nhà với hai bàn tay trắng và lại bị tra tấn màng nhĩ một lần nữa. "Không thể như thế được, phải tìm một cách khác để chữa cháy"-Aries lắc đầu xua đi cơn buồn ngủ.

Cậu chàng bắt đầu suy nghĩ về cấu trúc của túi chườm đá, một vật dụng không thấm nước và không bị thủng khi cho đá vào, đương nhiên là vậy rồi. Để xem có cái gì thay thế được không!

Và Aries đã tìm ra một câu trả lời thích hợp nhất, vật dụng có thể thay thế được chỉ có thể là...bao-cao-su!

Phải rồi, dùng bao cao su là biện pháp hữu hiệu nhất trong việc quan hệ tình dục và cả việc bỏ đá vào để...chườm. Mặc dù chả có ai làm như vậy, nhưng Aries thì có.

Thích thú mỉm cười với cái suy nghĩ độc đáo đó, cậu thầm cảm ơn cha mẹ vì đã ban tặng cho mình một bộ óc nhanh nhạy trong việc xử lý tình huống. Bà ắt hẳn sẽ khen ngợi cậu vì cái ý tưởng độc đáo hết sức thông minh này cho mà xem.

Xếp hàng chờ đến lượt tính tiền, Aries thở dài thườn thượt, chốc chốc lại liếc cái đồng hồ đeo tay, mười một giờ kém mười lăm. Cậu quá may mắn khi là một trong những vị khách mua hàng cuối cùng. Nghĩ vậy, Aries lại vui vẻ huýt sáo và hí hửng nhìn xung quanh chờ tới lượt mình. Trong lúc chờ đợi, cậu quay đầu lại và ngọ nguậy, liếc nhìn những vị khách ở phía sau. Một người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang kín mặt đang cúi xuống, ba người phụ nữ sau cùng.

Gemini ngửa đầu lên nhìn vào những vị khách xếp hàng chờ tính tiền. Người ở vị trí thứ ba từ trên đếm xuống, chẳng phải là cậu bạn cùng lớp của cô sao? Hình như cậu ta tên là...Aries.

Gemini ít khi nào để ý đến những đứa bạn trong lớp vì hầu như toàn bộ thời gian của cô chỉ là gục đầu xuống bàn và ngủ. À mà họ có phải là bạn của cô đâu nhỉ! Thế nhưng khuôn mặt của cậu ta thì cô không thể nào nhầm lẫn được. Sơ mi trắng, kính cận tri thức, đầu tóc gọn gàng, cả những sáng kiến quái gở được suy luận bằng "tư duy logic" của cậu ta nữa. Không-thể-nào-nhầm-lẫn-được.

Gemini không hề muốn cho mọi người biết quá nhiều về hoàn cảnh của mình. Họ sẽ không bao giờ có thể buông tha cho sự tự do của cô đâu, cả sự tò mò lẫn cái nhìn khinh bỉ mà họ dành cho cô nữa. Cuộc sống của Gemini sẽ bị đảo lộn trật tự và bị người ta chú ý đến. Lòng tự trọng của cô không cho phép xảy ra điều đó.

Nghĩ vậy, Gemini liền kéo chiếc mũ lưỡi trai của nhân viên bán hàng xuống, chỉ chừa lại một nửa khuôn mặt dưới cùng chiếc cằm thon gọn. Tuy nhiên, có một thứ mà cô không thể che dấu được, đó chính là mái tóc nâu đỏ nổi bật. Cô phải làm sao?

-Thanh toán nhanh lên đi cô ơi!

Một vị khách thúc giục, Gemini đành rời khỏi suy nghĩ rối bời và chuyên tâm vào công việc tính tiền. Mặc kệ, biết bao nhiêu người có mái tóc đỏ, làm sao có thể dễ dàng nhận ra được chứ! Đó là chưa kể đến việc cậu ta có từng chú ý đến sự có mặt của cô không, Gemini cá là không.

Đến lượt của Aries, cậu chàng bước vội lên thế chỗ cho vị khách vừa mới đẩy cửa bước ra, thảy chiếc hộp giấy lên bàn. Gemini nhanh chóng bắt lấy, gập sát đầu vào cổ và xem xét.

Aries lười biếng di chuyển ánh mắt về phía trang phục của cô, rồi từ từ di chuyển lên chạm vào mái tóc ngắn màu nâu đỏ lòa xòa dưới chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp.

-Khoan đã, trông cậu quen lắm!

Aries cúi người xuống, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào một nửa gương mặt ẩn sau lớp mũ lưỡi trai.

-Hình như cậu là...

Gemini nhắm tịt mắt lại.

-...Gemini có phải không?

Như chợt nhớ ra điều gì, Aries vội chuyển ánh mắt về "cái thứ" mà Gemini đang cầm, "cái thứ" mà cậu vừa mới đưa cho cô, Aries đỏ mặt vội chỉ tay vào nó:

-À... à... cái đó...không phải của tớ!

"Mày bị điên rồi Aries, không phải của mày thì của ai? Chính mày đã đưa cho cậu ấy! Giờ thì hay rồi, mua bao cao su vào ban đêm, ngoại trừ để sex thì còn để làm cái gì nữa đây?". Aries lắc đầu suy nghĩ.

-Thật ra, tớ mua cho mẹ tớ...

"Mày bị thiểu năng à? Làm gì có chuyện mẹ nhờ con đi mua bao cao su vào giờ này chứ!" Aries chỉ muốn tự tay tát vào mặt mình, ngay lúc này.

Gemini vẫn chuyên tâm nhập mã số vào máy.

Nghĩ ngợi một lúc, Aries liền cúi đầu và tiến sát đến gần Gemini, cô cố nép người sang một bên để tránh bị đụng chạm cơ thể:

-Thực ra mẹ tớ bị đau chân, mà hết túi chườm đá rồi nên...-Aries thỉ thỏ vào lỗ tai của Gemini, rồi đưa mắt liếc qua đám khách đang chờ thanh toán ở đằng sau.

-Nhanh lên!

Người đàn ông đeo khẩu trang kín mít thúc giục khi chạm phải ánh mắt dò xét của Aries. Gemini gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, cô ngập ngừng đẩy cái đầu của Aries ra rồi cho chiếc hộp vào bịch giấy.

-Của quý khách là mười lăm đô.

Aries bèn nhanh chóng lôi chiếc ví da trong túi ra, rút một tấm thẻ và đưa cho Gemini.

-Nè!

Gemini cầm lấy rồi quẹt vào máy. Đoạn, cô lắc đầu trả lại:

-Thẻ của quý khách đã bị khóa!

-Hả?!

Aries trố mắt nhận lại tấm thẻ tín dụng. Cậu bèn kiểm tra lại ví với hi vọng mong manh.

-Xin lỗi, có nhầm lẫn gì không? Cậu kiểm tra lại dùm tớ với! Tớ...không mang theo tiền.

Aries chẳng bao giờ mang tiền trong người cả. Cậu thường sử dụng thẻ tín dụng trong những lần mua sắm hiếm hoi của mình.

Gemini lại quẹt vào máy lần nữa rồi lại lắc đầu đẩy chiếc thẻ về phía Aries.

"Làm thế nào đây? Bây giờ thì dù có thông minh cách nào cũng không thể kiếm được mười lăm đô trong từng nấy phút được, cửa hàng sắp đóng cửa rồi. Nếu trả bao cao su lại thì tối nay phải ngủ ngoài đường mất!". Aries lại nhắm mắt suy nghĩ, lông mày rậm co giật.

-Nhanh lên!

Người đàn ông đeo khẩu trang kín mít lại hối thúc. Aries đành mở mắt ra và cúi xuống thỉ thỏ vào tai của Gemini.

-Hay là... cậu cho tớ mượn tiền nhé, ngày mai tới lớp tớ sẽ trả lại cho, làm ơn giúp tớ lần này, được chứ?

Trước thái độ khẩn trương của Aries, Gemini chẳng còn cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý. Nhưng khi chưa kịp đưa lại cho Aries món hàng là chiếc hộp đựng bao cao su mới toanh đó thì tiếng quát giận dữ của người đàn ông phía sau vang lên.

-MẸ KIẾP, LÂU QUÁ! CHÚNG MÀY MAU QUỲ XUỐNG VÀ ĐƯA HẾT TÚI XÁCH CHO TAO!

Gã đó lấy ra trong người một khẩu súng lục đen ngòm, giơ lên ngang vai và chĩa một vòng xung quanh khách hàng lẫn nhân viên trong cửa hàng. Những vị khách còn lại hét lên.

-CÂM MỒM, ĐỨA NÀO LÉN GỌI CẢNH SÁT THÌ TAO SẼ CHO ĐỨA ĐÓ ĂN KẸO BẠC!

Tất cả nhân viên lẫn khách hàng im thin thít, ngồi xổm xuống dưới đất và ôm đầu. Một vài người quăng túi xách lên sàn. Tên trộm nhanh chóng bắt lấy.

-Thằng kia, mày bị thiểu năng à? Mau quỳ xuống!

Aries giật mình sau vài giây đứng hình, cậu đành ngồi thụp xuống dưới đất và lấy hai tay ôm đầu, nhưng ánh mắt vẫn đang quan sát tên trộm. Cậu không phải là siêu nhân mà có thể bẻ tay cướp súng của hắn trong phút chốc, hay trở thành anh hùng hi sinh thân mình vì nhân loại, nên đành ngậm ngùi ngồi xuống chờ thời cơ đến.

Như nhớ ra được điều gì, Aries liền quay đầu ngước nhìn Gemini, hình như cô vẫn đứng đó, bình tĩnh đến lạ thường..."Gemini, cậu không định trở thành siêu anh hùng đấy chứ?!"

Hoặc là cô nàng này định trở thành Black Widow. Đừng đùa, gương măt này, mái tóc này trông cũng có triển vọng lắm.

-MAU NHÉT HẾT TIỀN VÀO TÚI RỒI ĐƯA CHO TAO!

Gemini vẫn đứng im đó, giương ánh mắt sắc lẹm chòng chọc vào tên cướp.

-MÀY ĐIẾC À? MAU NHÉT HẾT TIỀN RỒI ĐƯA CHO TAO. KHÔNG TAO BẮN BÂY GIỜ!

-Bắn đi.

Gemini với thái độ lạnh lùng buông một câu nói cũng lạnh lùng không kém. Tên cướp hơi cau mày, hắn nắm chặt khẩu súng rồi chĩa vào người Gemini, tay run run.

-MÀY MUỐN CHẾT À?!

-Tôi cũng đang muốn chết đây, bắn vào tim tôi đi, xin ông đó.

Aries há hốc mồm khi nghe câu nói của Gemini, và không chỉ có cậu, tất cả mọi người ai cũng có cái biểu cảm tương tự như vậy. Cô ta không bị điên đấy chứ? Dám thách thức cả tên cướp mang súng mặc dù chẳng hề có một vũ khí phòng vệ nào trên người. Tuy nhiên, giọng nói của cô ta dường như muốn cầu xin cái chết hơn là ra vẻ thách thức.

Chưa kịp định thần lại thì Aries càng bất ngờ hơn khi chứng kiến cảnh tượng chưa từng xuất hiện trên bất kì bộ phim hành động nào. Tên cướp bỏ chạy xồng xộc về phía cửa chính.

-BẮT HẮN LẠI! KHẨU SÚNG ĐÓ LÀ GIẢ!

Gemini hét lên làm cho Aries giật bắn mình. Cậu đứng phắt dậy và chạy như bay đến chỗ tên cướp đang mắc kẹt ở cửa ra vào, đè hắn vào tường rồi nắm chặt hai tay của hắn lại. Một vài người đã gọi cảnh sát, một vài người chạy đến chỗ Aries và đưa cho cậu sợi dây thừng. Nhanh chóng và dứt khoát, cậu buộc thật chặt hai tay lại để khống chế tên cướp.

Tên cướp đã bị trói chặt ở một chỗ. Lúc này, Aries mới sực nhớ, cậu bước đến quần thu ngân, nơi mà Gemini vẫn đang đứng, lướt nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cậu lắp bắp:

-Làm sao? Làm thế nào mà cậu...

-Hắn ở gần nhà của tôi. Tôi hay thấy hắn cầm khẩu súng giả đó để hù dọa mọi người. Hắn không nhận ra tôi.

Aries gật đầu. Đoạn, cậu ngước lên và chạm vào đôi mắt nâu của Gemini.

-Nhà cậu có vẻ không an toàn nhỉ? Rất có thể đồng bọn của hắn còn lởn vởn quanh đây. Hay là...tôi đưa cậu về!

Đó là điều mà cô lo lắng nhất.

-Tôi không cần. Về đi!

End chap 9

A/N:

-Lên sàn đủ rồi nhé :3. Chắc các cậu đã có cp cho

You are reading the story above: TeenFic.Net