Chapter 78: Light at the end of the tunnel

Background color
Font
Font size
Line height

Libra đi bộ dọc con đường mòn vắng người qua lại. Cái nắng chết tiệt hắt vào da thịt ửng đỏ, anh cởi mũ lưỡi trai xuống, dùng tay quệt nhẹ vệt mồ hôi trên trán rồi lại đội mũ lưỡi trai trở lại trên đầu, sải bước đi tiếp.

Đã hơn một ngày dài trôi qua và Libra vẫn đang khoác balo trên vai, lang thang trên những nẻo đường lạ hoắc rải đầy sỏi đá, cố tìm cho ra con đường ngắn nhất để trở về nhà. Không điện thoại, không tiền bạc, không được tắm rửa, bộ quần áo đang mặc tạm trên người cũng đã bám bụi bẩn đi đường và dính sát vào da thịt làm anh ngứa ngáy không thể chịu thêm được nữa.

Libra đi xuyên qua một lùm cây um tùm, tia hi vọng duy nhất của anh lúc này bỗng dưng lại xuất hiện. Đó là một chiếc mustang đời cũ, được dựng cẩu thả ở một xó, trông như thể bị chủ nhân bỏ đi vì vô tình tông vào gốc cây bên đường vậy.

Anh dừng chân lại, nhìn ngắm xung quanh để đảm bảo không một ai ở gần đó. Sau liền cúi xuống nhặt một viên đá dưới chân, ném thật mạnh vào làm vỡ lớp kính dày rồi thò tay vào vặn mở cửa xe.

Bước vào bên trong chiếc xe, phải mất một lúc để Libra xem xét và phân loại những sợi dây điện trong buồng máy. Dây đỏ là nhiên liệu, dây trắng nối đất. Anh chập lại với nhau, theo kinh nghiệm từ người bố truyền lại, cho đến khi bật lên tia lửa là có thể chạy được.

Libra thở phào, chỉnh lại gương chiếu hậu rồi khởi động máy. Chiếc xe chạy vụt ra khỏi đoạn đường dốc và lao thẳng về phía trước.

.

.

Đã đi được hơn hai mươi dặm đường trở về nhà, Libra lúi húi căn chỉnh thiết bị định vị. Khi quay sang, nhìn ra lại gương chiếc hậu bên ngoài xe, anh bỗng dưng phát hiện một chiếc xe cảnh sát đang bám đuôi ở đằng sau.

-Khốn kiếp!

Libra lầm bầm chửi rủa, tự nhủ với lòng mình rằng không nên làm liều vào lúc này, trên con đường cao tốc đông đúc xe cộ qua lại. Chiếc xe cảnh sát thừa cơ chạy vụt lên, vừa lúc Libra nghiêng đầu sang bên trái quan sát tình hình.

-Dừng xe lại. - Vị cảnh sát trong xe nói vọng về phía Libra.

-Có chuyện gì vậy? - Libra bèn giảm tốc độ cho đến khi xe dừng hẳn, thò đầu ra khỏi cửa kính, giả vờ hỏi lại.

-Anh biết tại sao tôi yêu cầu anh dừng xe không? - Viên cảnh sát đã bước xuống xe, anh ta đến bên chiếc xe của Libra và nghiêng đầu nhòm vào bên trong.

-Lái xe ngược chiều. Xin lỗi, tôi không để ý... - Libra lúc này mới nhận ra điều đó, anh vò đầu, làm ra vẻ hối tiếc.

Viên cảnh sát liếm mép, anh ta chìa bàn tay ra, ngay trước mặt Libra và đáp ngắn gọn.

-Vui lòng cho xem bằng lái và đăng ký xe của anh.

-À... - Dừng lại mấy giây để suy nghĩ, Libra mới lên tiếng đáp trả - Tôi để quên ví ở nhà mất rồi...

-Vậy giấy đăng ký xe cũng được. - Anh ta hắng giọng, chỉnh lại gọng kính râm trên mắt.

Libra bắt đầu tỏ ra lúng túng, anh quay đầu nhìn vào bên trong, lục mở tất cả các ngăn chứa đồ. Đến cuối cùng thì cũng được thở phào vì người chủ tốt bụng này vẫn còn giữ nguyên vẹn giấy tờ xe bên trong.

-Đây... - Libra chìa tờ giấy ra cho cảnh sát.

-Vậy...đây là xe của anh? - Viên cảnh sát lại ra vẻ nghi ngờ, anh ta ngước mặt lên nhìn Libra sau khi nhận lấy giấy tờ xe từ tay anh - Anh Sophie Clarke?

-À... - Libra cười trừ - Sophie Clarke là vợ của tôi.

-Thật sao? - Viên cảnh sát nhíu mày - Bà ấy đã 72 tuổi rồi.

-Thì sao? - Libra bĩu môi, nhún vai thản nhiên.

-Dù sao thì...giấy đăng ký xe cũng hết hạn từ lâu rồi. Đợi một chút...

Viên cảnh sát ra hiệu cho Libra ở yên trong xe. Libra lại ngoái đầu nhìn ra ngoài, qua tấm gương chiếu hậu, anh thấy anh ta đang rút trong thắt lưng ra một bộ đàm, bấm nút liên tục, rồi đưa lên nghe máy.

-Vâng. Là chiếc mustang 2000, màu đen, biển số xe trắng. Đúng rồi...

Viên cảnh sát sau khi kết thúc cuộc gọi liền cẩn trọng đặt lại bộ đàm vào thắt lưng. Anh ta quay người lại, rút ra một cây gậy sắt và một chiếc còng tay bằng kim loại, xoay người bước đến bên chiếc xe dựng ngoài lề đường của Libra.

-Anh Clarke... - Anh ta gọi to trong khi đang thận trọng bước tới - Yêu cầu anh đưa hai tay ra ngoài cửa kính và bước ra khỏi xe. Chiếc xe mà anh đã ăn trộm...

.

.

Tiếng còng chân bằng sắt lại va vào nhau vang lên lẻng kẻng mỗi khi chiếc xe cảnh sát rẽ hướng, Libra thở dài, sai lầm nối tiếp sai lầm khi bỗng dưng anh lại bị vướng vào một rắc rối không đáng có. Libra nhìn vào gương chiếu hậu trên xe, cố gắng nhẹ giọng nhất có thể:

-Nghe này, tôi có thể giải thích... - Vừa nói, Libra vừa chú ý vào nét mặt khó ưa của tên cảnh sát - Tôi không cố ý ăn trộm, ý tôi là, chiếc xe ấy bỗng dưng dựng ở giữa đường vắng, chẳng ai qua lại cả nên tôi mới lấy đi...

Thế nhưng, đáp lại những lời khẩn khoản của Libra chỉ là giọng nói lạnh tanh không mảy may lay động của tên cảnh sát sau khi chiếc xe rẽ hướng vào một quãng đường vắng:

-Về đồn mà giải thích nhé.

RẦM!

Tiếng động quá lớn át lấy tâm trí. Cơ thể bị hất tung ra, Libra không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì, cảm giác màng nhĩ như một tấm thảm mỏng tang bị xé toạc ra hàng triệu mảnh. Cửa kính va đập, tiếng ong ong trong đầu, mảnh vỡ ghim vào da thịt, tạp âm tứ phía,...mọi thứ như một bức họa hỗn độn xoáy cuộn lấy nhau. Chỉ biết rằng, trước khi tiềm thức bị mất đi, thứ duy nhất còn sót lại, là một vật gì đó chói lọi chiếu sáng vào tròng mắt anh...

.

.

Libra nhăn mặt trong đau đớn, hai tay đang bị khóa chặt đưa lên xoa đầu. Anh đảo mắt nhìn xung quanh. Mọi thứ đang bị lật ngược, theo nghĩa đen, sau vụ tai nạn đó. Chiếc xe cảnh sát đã bị một chiếc xe khác đâm vào. Nó đảo lộn vài vòng, móp méo, lật sấp và bốc khói đen nghi ngút trên mặt đất. Libra cố gắng đẩy cánh cửa, gần nửa thân dưới không thể cử động vì bị kẹt cứng trong khoang xe chật hẹp.

-Anh có bị làm sao không?! - Libra nhìn về phía trước khi nghe thấy tiếng rên rỉ của tên cảnh sát.

-Tôi bị kẹt rồi! - Anh ta đáp, nhìn xuống cẳng chân đầm đìa máu như muốn đứt ra làm đôi của mình.

-Mau đưa tay đây cho tôi! - Libra thấy vậy liền chồm người ra đằng trước - Tôi sẽ cố đẩy cánh cửa này ra...

Nói rồi, dùng sức đạp vài nhịp thật mạnh vào cánh cửa xe.

-Không được...

Ngồi xuống lại hàng ghế, Libra thở hổn hển không ra hơi. Chiếc xe dường như đã vấp phải một vật ngáng đường bên ngoài nên không cách nào có thể xê dịch được nữa. Chỉ có tác động từ bên ngoài mới có thể giúp anh thoát ra được.

-Chờ đã... - Libra nhìn ra ngoài cánh cửa kính trong suốt, ngay sau khi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó bên ngoài - Có người đang đi tới...

Libra kéo gạc, đẩy cửa kính xuống, anh liền thò đầu ra ngoài và la to:

-Giúp! Giúp với! Chúng tôi bị mắc kẹt ở trong xe!

Người đó nghe thấy tiếng gọi liền bước đến một cách nhanh hơn. Mười mét, rồi đến năm mét, khoảng cách giữa họ dần dần được thu hẹp. Trong bóng tối, Libra không thể nhận diện được khuôn mặt của người đó, chỉ để ý đến vóc dáng cao to vạm vỡ và những bước chân gấp gáp tiến lại gần. Người đó dừng lại một lúc như để quan sát tình hình, rồi tiếp tục tiến đến, mở cánh cửa xe đằng trước, nơi anh chàng cảnh sát tội nghiệp đang bị mắc kẹt, sau đó trao cái nhìn sang phía Libra.

Libra chớp mắt, mồ hôi mồ kê dính đầy trên trán, tất cả mọi thứ trên người của gã này đều là một màu đen huyền bí, ngay cả ánh mắt của gã cũng quá đỗi lạ thường. Libra không thể nghĩ thêm được điều gì nữa, anh trỏ tay vào người cảnh sát đang nhăn nhó, liền lập tức lên tiếng:

-Tạ ơn Chúa! Anh ta đang bị thương nặng. Hãy đưa anh ta ra ngoài trước...

ĐOÀNG!

Libra giật thót người, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Mọi chuyện phía trước chuyển biến quá nhanh. Libra không còn tin vào mắt mình nữa, anh choáng váng, trợn tròn mắt trước khung cảnh bê bết lúc này. Điểm xuyến trên làn da tái mét nhợt nhạt của anh là những giọt máu đỏ thẫm, chúng loang lổ chảy xuống từ hốc mắt, đến khuôn miệng đang há to vì kinh hoàng, rồi xuống cần cổ trộn lẫn với mồ hôi và cáu bẩn của anh.

Một viên đạm ghim thẳng vào thái dương của tên cảnh sát đằng trước.

Libra quay sang kẻ lạ mặt vừa mới ra tay kia, gã lau đi khẩu súng trên tay, một cách lạnh lùng và tàn nhẫn, gã tiến thẳng một mạch ra hàng ghế phía sau, nơi Libra đang bị còng tay, còng chân và mắc kẹt lại trong buồng ghế. Gã xê dịch chướng ngại vật bên ngoài rồi thảnh thơi mở cánh cửa.

Libra biết mình đang ở thế bị động, không cách nào có thể chống đối được những hành động sắp tới của kẻ điên loạn đằng trước. Anh chỉ có thể nhắm tịt mắt lại khi gã ta chạm nòng súng giảm thanh lạnh cóng và cứng ngắt lên vầng thái dương của mình. Hơi thở hồng hộc tỏa mùi tanh tưởi của máu và mùi thuốc súng, Libra dường như đã chấp nhận số phận sắp đặt và cầu mong phút giây này trôi qua thật nhanh.

ĐOÀNG!

.

.

Pisces bừng tỉnh, bắp chân bắp tay căng cứng không thể nhấc lên nổi. Phần gáy đằng sau đau nhói dữ dội. Anh định thần lại, nhìn ngó xung quanh thì phát hiện ra mình đang nằm trong một phòng ngủ, bên trên chiếc giường êm ái ngập tràn hương hoa lưu ly thanh khiết.

"Đã có chuyện gì xảy ra?" - Pisces tập trung lại tư tưởng, cố gắng xâu chuỗi toàn bộ sự kiện xảy ra trước đó, nhưng lại nhanh chóng đầu hàng vì cơn đau như búa bổ mạnh vào gáy.

Tuy vậy, Pisces đã không cần phải chờ đợi lâu thêm nữa. Cánh cửa đối diện anh mở "cạch" một tiếng, người mang câu trả lời đang đứng bình lặng nhìn về phía anh.

-Anh thấy thế nào rồi? Anh đã hôn mê suốt hai ngày nay đấy...

Leo bước vào, thản nhiên nhìn Pisces cởi trần nằm trên giường mình. Pisces cũng vội vàng dựng người ngồi dậy, một cách đầy cố gắng, với tay lấy cái áo của mình vắt ở trên thành ghế để mặc vào và dứt khoát đứng dậy.

-Anh tìm Libra? - Leo liếc thấy biểu hiện của Pisces, lên giọng hỏi.

-Làm sao mà em biết?!?

-Vì...em chính là người đã cứu anh ta lên tàu mà... - Vừa nói, Leo vừa đặt tách trà gừng nóng hổi xuống đầu giường cho Pisces.

-Sao có thể?! - Pisces vẫn nghi ngờ, lặp lại câu hỏi.

-Anh ta hẳn đã nói dối với anh là mình tự leo lên tàu phải không? - Leo cười khẩy, nhìn vào gương mặt bối rối chưa hiểu chuyện gì xảy ra của Pisces - Chẳng ai có thể tự leo lên được thành tàu nếu không có người giúp sức cả. Chính em đã giúp anh ta lên được đây đấy.

-Còn mọi chuyện diễn ra trong khoang nhiên liệu của tàu chỉ là để đánh lừa anh mà thôi. - Leo khoanh hai tay ra đằng trước ngực, tựa lưng vào vách tường, cô khẽ bĩu môi - Em đã biết anh ở trên con tàu này ngay từ đầu rồi.

-Thế thì tại sao em phải làm như vậy? - Pisces tiến tới, nhìn sâu vào tròng mắt xanh lục của Leo để tìm kiếm một lời khẳng định - Đánh lừa anh?

Leo quay mặt đi, chớp mắt liên tục, một chốc sau cô mới hắng giọng lại, đối diện với gương mặt đầy vẻ căng thẳng của Pisces. Leo vốn không cam lòng trước những sự hoài nghi trong ánh mắt mà anh liên tục dùng để dòm ngó cô. Leo khẽ đặt tay lên ngực trái của Pisces, ngước đôi mắt trong suốt tĩnh lặng như mặt hồ lên nhìn Pisces.

-Anh rõ ràng là không muốn em phát hiện mình ở trên tàu. Em chỉ thuận theo ý muốn của anh mà hành động thôi. Anh đâu có muốn gặp em...

-Không phải như vậy đâu Leo, nghe anh hỏi... - Pisces đặt hai tay lên vai Leo, lay người cô đứng thẳng dậy rời lưng khỏi vách tường - Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

-Có...khá nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian mà anh bất tỉnh. Nhưng em đã giải quyết ổn thỏa cả rồi. - Trái với kỳ vọng của Pisces, Leo chỉ đáp qua loa ngắn gọn.

-Giải quyết? Em đã giải quyết những chuyện gì? Leo, em đã biết được những chuyện gì rồi?! - Pisces liên tục đặt ra hàng tá những câu hỏi khiến Leo nhăn mặt khó chịu.

-Được rồi, Pisces, anh bình tĩnh lại đi... - Leo hất hai tay Pisces ra khỏi người mình, sau đó lên giọng, đáp - Đã có nhầm lẫn gì ở chiếc máy bay tuần tra lúc đó. Người họ muốn tìm không phải là anh. Anh có phải là lính đào ngũ đâu. Hơn nữa, bố em, ông ấy không dễ gì để người khác bước chân lên tàu của mình.

-Vậy...Libra hiện giờ đang ở đâu? - Pisces vò đầu, mọi thứ trong suy nghĩ của anh đang đảo điên lên sau lời tường thuật hỗn loạn của Leo.

-Anh ta đã rời khỏi đây từ lâu rồi. Anh ta đã nhờ em chăm sóc cho anh. - Một chút ấm ức còn sót lại trong giọng nói mà cô dành cho anh, Leo phẫn uất quay mặt đi nhìn về hướng khác - Libra, đã kể cho em nghe hết mọi chuyện rồi...

-Cậu ta đã kể cho em nghe những chuyện gì?

-Rằng Libra, anh ta đúng là đã đào ngũ, chứ không phải là anh. - Leo liến thoắng - Anh chỉ vì muốn giúp anh ta nên đã tình cờ bị lôi vào vụ này thôi, có phải như vậy không?

Pisces, sau khi nhận được lời chất vấn trở ngược lại của Leo, đã không biết phải đáp trả câu hỏi này như thế nào, anh chỉ còn biết gật đầu thừa nhận.

-Dù sao thì...Libra cũng đã được em giúp đỡ để trốn thoát trót lọt rồi. - Leo cắn chặt răng - Chẳng biết tại sao anh ta lại phải mạo hiểm tính mạng mà làm vậy nữa...

-Mà này Pisces... - Được một lúc sau, Leo xoay người lại, ngập ngừng lên giọng - Anh vẫn chưa giải thích lý do tại sao anh lại phải trốn tránh...khi nhìn thấy em đấy?

-Đừng bắt anh phải nói dối em... - Pisces thở phì phào, nhìn xuống thành giường - Xin lỗi em, vì mọi chuyện. Lẽ ra...chúng ta đã không ở đây. Bố em hẳn đã biết mọi chuyện.

Leo gật đầu, vòng tay trước ngực buông thõng. Cô bước đi, chầm chậm tiến về phía cánh cửa. Một chốc sau, như có điều gì trong lòng vẫn chưa được giãi bày, cô xoay người lại, nhìn Pisces đang đứng xoay mặt vào bức tường với vẻ mặt đầy tội lỗi.

-Ông ấy trông khá bất ngờ. Nhưng lại không nói gì khi thấy em đưa anh vào phòng. - Leo đột nhiên trầm giọng xuống - Xin lỗi...vì cú đánh ban nãy của em. Em rối quá, không biết làm gì hơn vào lúc đó...

-Không phải lỗi của em. - Pisces nghiêng mặt sang một bên, về phía ánh sáng - Anh thấy khá hơn nhiều rồi.

-Pisces này... - Pisces nghe thấy tiếng gọi của Leo liền "hử" một tiếng. Có lẽ là một tuyên bố quan trọng nào đó, Pisces đoán vậy vì anh chưa từng nghe thấy âm điệu lạ lẫm trong tông giọng này của cô bao giờ. Leo thấy vậy liền tiếp tục, chỉ tay về phía bên phải - Trên kệ tủ là y phục đã được chuẩn bị cho anh. Nếu anh thấy khỏe hẳn rồi thì tắm rửa sạch sẽ và thay nó vào đi nhé...

-Để làm gì? - Pisces nhướng mày, hỏi lại.

-Chốc nữa...bố em muốn nói chuyện với anh...về cái thai của chúng ta.

Sau đó là tiếng cánh cửa đóng sầm lại, vang vọng trong căn phòng giờ chỉ còn là câu hỏi độc thoại đầy sững sờ của chàng trai.

-Đó lại là một trò đùa của em nữa đúng không?!?

.

.

Libra mở mắt ra, bàng hoàng nhìn xuống chiếc còng chân bằng kim loại đã bị bắn nát. Gã ta đã không giết chết anh. Libra mở bừng mắt quay sang gã ở ngay bên cạnh, anh thấy gã đã cất khẩu súng đi. Gã đưa hai bàn tay to lớn ra, nắm lấy cổ áo Libra rồi lôi xộc xệch cả người anh ra khỏi buồng xe đang bốc khói.

Libra thở dốc, nằm lăn ra bãi cỏ. Những vết thương rỉ máu chi chít trên người cùng cú đập đầu sau tai nạn kinh hoàng kia đã ngăn cản anh vùng dậy, một cách mãnh liệt như mong muốn. Libra chống tay xuống mặt đất, định nâng người lên thì đột nhiên phát hiện gã ta từ đằng sau tiến tới, trên tay gã là một cái xi lanh cỡ lớn và...Libra nheo mắt, với một dòng chất lỏng màu vàng nhạt chứa trong đó. Gã ta ngồi sụp xuống đất, giữ chặt lấy cần cổ của Libra mặc cho anh ra sức phản khán. Libra bắt vội lấy cổ tay của gã, không để cho gã ta có cơ hội tiêm thứ chất lỏng trong ống xi lanh đó vào người anh.

-Này! Mọi chuyện ổn cả chứ? - Trận giằng co bất ngờ chững lại khi cả hai nghe thấy giọng nói của một người khác và tiếng động cơ ở đằng xa - Có cần gọi cứu thương không?

-Không cần đâu. - Gã ta nhanh chóng bịt miệng của Libra lại, ngăn không cho anh kịp lên tiếng - Chúng tôi vẫn ổn! - Gã đáp vọng lại, lấy thân mình che chắn người nằm dưới.

-Động cơ đang bốc khói khá nhiều. Trông có vẻ như sẽ bốc cháy bất kỳ lúc nào...

-Đã nói là không cần!

Gã ta gằn giọng đáp lại, Libra đã thấy gã chuẩn bị rút khẩu súng ra và có thể bắn vào người qua đường kia bất cứ lúc nào nếu như ông ta vẫn ngoan cố chưa chịu rời đi.

-Được rồi, nếu anh đã nói thế thì thôi vậy...

Chiếc xe ô tô sau đó chạy vụt đi. Gã ta vẫn ngoái đầu dõi theo quá trình của kẻ qua đường phiền phức kia rời khỏi. Lợi dụng sự xao nhãng của kẻ đang trên cơ mình, Libra nâng bắp chân lên đá thẳng vào đầu gã. Anh xô ngã gã ta sang một bên, lồm cồm bò dậy, tiến thẳng một mạch tới chiếc ô tô màu đen đang dựng trong góc khuất của gã.

Sau khi chật vật thoát khỏi sự kìm hãm của gã, Libra mở cửa xe, tranh thủ ngoái đầu nhìn lại chỗ gã ta khi đang cố gắng khởi động chiếc xe. Anh thấy gã đã ngồi dậy, nhưng trái với suy tưởng của anh, gã không hề bám theo anh ngay lúc đó. Libra nghĩ mình không còn thì giờ để suy tính nữa, chiếc xe ban đầu bị mất phương hướng, va đập liên tục vào vách đá, nhưng sau đó cũng đã nhanh chóng lao vụt ra khỏi quãng đường vắng.

.

.

-Phát hiện thi thể của một cảnh sát trong vụ tai nạn giao thông kinh hoàng. Nạn nhân bị bắn vào đầu bởi một viên đạn. Hung thủ đã chạy trốn. Lực lượng chức năng đang tiến hành phong tỏa để điều tra hiện trường.

Libra vặn nhỏ tiếng của đài phát thanh bên trong xe ô tô, lục lọi khay để đồ, lấy ra một đống tiền xu lẻ. Dừng xe trước một bốt điện thoại công cộng bên đường. Libra bấm vào một dãy số rồi tựa người chờ đợi.

Ring...ring...

Giọng nữ đầu dây bên kia vang lên, kèm theo đó là những tiếng thở gấp.

-Alo...

-Caprie đấy à?

-Chúa ơi, Libra?! - Tông giọng lúc này lại mang vẻ sửng sốt - Anh đang ở đâu vậy?

-Mẹ tôi đâu rồi?

Libra không trả lời, anh hỏi lại, Capricorn bèn đáp:

-Không có ở đây. Bà ấy đang đi tìm anh...

-Anh bỗng dưng mất tích mấy ngày nay, có rất nhiều lời đồn thổi về anh. Họ nói anh gặp tai nạn đã chết. - Capricorn bỗng nhiên thở dài, qua điện thoại còn nghe rõ thấy cái nghiến răng ken két của cô - Mẹ anh đang hoảng lắm đấy. Anh có biết không?

-Caprie nghe này... - Không một chút sinh lực nào nữa, lời nói của Libra như mắc nghẹn ở cổ họng. Anh tựa đầu vào buồng kính, nhìn lại một lượt xung quanh rồi hạ giọng xuống qua ống nghe - Có lẽ tôi sẽ tạm vắng nhà một thời gian...

Một khoảng lặng bao trùm, tiếng thở đều của cả hai tràn ngập bầu không khí tối tăm và lạnh lẽo.

-Anh sẽ đi đâu? - Capricorn e dè hỏi lại.

-Tôi không biết. Tôi không có nhiều lựa chọn.

-Được rồi. Nhưng ít nhất hãy cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra với anh chứ? - Capricorn ngập ngừng trong câu cuối cùng - Có thể tôi sẽ giúp được gì đó cho anh...

Libra luồn tay vào mái tóc nâu xơ rối, ngập ngừng không biết nên bắt đầu từ đâu. Phải gần một phút sau, anh mới lấy lại tâm trạng tiếp tục cuộc hội thoại.

-Tôi đã hơn hai ngày qua không ngủ, bị rơi máy bay, nhảy lên một con thuyền, trộm một chiếc xe, và có lẽ...

Nói đến đây, Libra bỗng dưng dừng lại, nghiến hai hàm răng vào nhau ken két, anh bất chợt cuộn tròn nắm tay, đấm thật mạnh vào buồng kính điện thoại.

-Có lẽ tôi sẽ bị truy lùng vì một tội danh khủng khiếp mà mình không hề gây ra...

Nói rồi ngước mặt nhìn lên, Libra nhận không ra hình ảnh phản chiếu thảm hại của bản thân trong buồng kính điện thoại, ngay sau khi anh đã kể ra gần hết mọi chuyện.

-Anh...anh đang nói cái quái gì vậy?! Những chuyện này...thật điên rồ!

Như đã lường trước được phản ứng bán tín bán nghi của Capricorn ở đầu dây bên kia, Libra nghĩ mình không nên tốn thời gian nữa, anh nắm chặt ống nghe điện thoại, áp sát vào tai.

-Tôi không tìm đến rắc rối, nó tự tìm đến tôi... - Gằn giọng, tiếng thở phì phào của Libra chi phối gần nửa lời nói - Làm ơn hãy thay tôi chăm sóc cho mẹ và Lucy nhé!

-Anh sẽ không sao chứ? Cảm giác...như thể anh đang nói lời tạm biệt mãi mãi vậy... - Capricorn nuốt nước bọt, nắm chặt điện thoại trong tay, lòng chùng xuống - Anh sẽ đi trong bao

You are reading the story above: TeenFic.Net