Chapter 76: Every man for himself

Background color
Font
Font size
Line height

-Em có thai rồi. Nhưng không phải là với anh...

Pisces bàng hoàng, bỏ hai tay ra khỏi người Leo. Ngày hôm nay chưa đủ tồi tệ hay sao mà Leo lại còn xuất hiện và tạt thêm một gáo nước lạnh xuống người anh như vậy? Pisces vò đầu bứt óc, nhưng thứ khiến anh đau lòng nhất không phải là câu nói có thai của Leo, mà ở lời thú nhận tiếp sau của cô.

Không phải là với anh...

-Vậy thì với ai?!? - Pisces cố gắng giữ bình tĩnh, thế nhưng chất giọng run run của anh không hề cho thấy điều đó một chút nào.

-Với...

Leo ngắt quãng một hồi, cúi đầu xuống để không phải chạm phải ánh mắt dò xét của Pisces. Cảm giác tội lỗi trong cô dâng tràn. Đáng lẽ ra cô đã không nên thổ lộ ra điều đó.

-Em cũng không biết nữa...

-Em không biết? - Pisces cau mày, ngay lập tức vặn ngược lại - Vậy thì tại sao lại biết là không phải với anh?

-Bởi vì...rõ ràng là em đã sử dụng biện pháp phòng ngừa chắc chắn, nên sẽ không thể là của anh được đâu, nhỉ? - Leo ngước mặt lên nhìn Pisces, chẳng hiểu vì sao một giọt nước mắt lại lăn xuống gò má cô, như thể một điều xảy ra nằm ngoài dự kiến.

Pisces thả tay ra khỏi người Leo, lùi ra đằng sau hai bước, đôi mắt lam sẫm vẫn chú ý vào vẻ bối rối trên gương mặt xinh đẹp mỹ miều của cô.

-Vậy thì em còn làm chuyện đó với ai, ngoài anh?

-Không ai cả... - Leo lắc đầu, một lần nữa mê hoặc tâm trí của Pisces bằng cử chỉ nhẹ nhàng kéo anh lại gần - Không ai ngoài anh cả.

-Vậy thì...là của anh rồi. - Pisces luồn tay vào mái tóc dài mềm mượt xõa ngang vai của Leo, nhẹ nhàng nâng cao gáy cô lên, trấn an cô bằng cử chỉ dịu dàng - Không phải là ai khác ngoài anh đâu...

-Có thể là một lúc nào đó, em đã quên uống thuốc rồi, đúng không?

Leo chơm chớp mắt nhìn Pisces, lúc sau lại cúi đầu xuống nấp người vào lồng ngực anh, khẽ thút thít.

-Bây giờ em phải làm sao hả Pisces? Ông ấy sẽ giết em mất...

-Leo...bình tĩnh...để anh thử suy nghĩ...

Nói rồi, Pisces đưa tay xuống, luồn vào bên trong vạt áo của Leo rồi đặt lên trên vùng bụng của cô và xoa nhẹ. Leo còn không kịp phản ứng trước động thái bất ngờ của Pisces, hai bàn tay giơ lên không trung định cản anh lại nhưng đã quá muộn, đành đan vào những đầu ngón tay của anh một cách máy móc, rồi thuận theo từng động tác vuốt ve lên xuống nhịp nhàng của anh trên bụng mình.

-Đã bốn tuần tuổi rồi phải không, kể từ hôm đám cưới của bố em ấy?

-Vâng. Có lẽ là vậy...

-Vậy thì tại sao bụng em lại phẳng lì thế kia?

Pisces rút tay ra khỏi vạt áo của Leo, đặt lên trên bờ vai của cô và vỗ nhẹ.

-Em nên biết mẹ anh từng là y tá hộ sinh. Thế nên em không qua mắt được con trai của bà ấy đâu.

Leo bỗng nhiên gạt phăng bàn tay của Pisces ra khỏi bờ vai của mình, xoay người lại đứng đối diện với anh.

-Đúng là em đã cố tình lừa anh đấy. Cho chừa cái tội dẫn gái lạ về nhà nhé!

-Cô ấy là bạn của anh mà...không phải như em nghĩ đâu. Lừa anh như thế để làm gì không biết!

Leo ngước mặt lên nhìn Pisces, tròng mắt vẫn còn rưng rưng đẫm lệ. Có quá nhiều cảm xúc dư thừa khiến đầu óc cô trở nên mộng mị và Leo còn chẳng hiểu nổi tại sao cô lại có thể thuận theo nó một cách tự nhiên đến thế. Pisces đã không hề hay biết rằng ngay từ lúc đầu, Leo chỉ định diễn kịch để hù dọa anh một chút mà thôi. Thế mà cuối cùng, anh lại đẩy câu chuyện đi xa thêm một đoạn, khiến cho Leo nhập tâm vào vai diễn của mình và suýt chút nữa thì đã hoàn thành nó một cách xuất sắc. Leo phủi vai, cúi xuống xách đôi giày lên và đỏng đảnh bước đi ngay trước mặt Pisces.

-Thế mà xém tí nữa anh cũng bị cho vào tròng đấy.

.

.

Tít..tít...

"16h30. Căn cứ không quân Hoa Kỳ."


Pisces vuốt mặt, nhận lấy thông báo từ chiếc điện thoại. Chưa đầy một ngày trôi qua mà đã có đến hai thông báo quan trọng nhảy vào màn hình. Pisces tắt điện thoại, tự hỏi tên điên nào lại làm cái quái gì ở nơi "khỉ ho cò gáy" đó chứ?

Ngoại trừ "gã anh trai từ trên trời rơi xuống" ra, thì chỉ còn lại Libra, Aries và hai anh em người Anh đó.

Nghĩ rồi, Pisces dừng xe và tấp vào một bên vệ đường. Trong lòng tự dưng lại dâng lên dòng cảm xúc không mấy nhẹ nhõm vì bản thân khi không lại gánh vác thêm cái trách nhiệm trông coi "đàn trẻ đi lạc" như vậy?!? Còn "đàn trẻ" ấy thì lại cứ tiếp tục "đi lạc" và không ngừng khiến cho anh rối trí vào những thời điểm quan trọng như thế này.

-Pis, anh sao vậy?

Pisces quay sang phía Leo đang ngồi bên cạnh mình trong chiếc xe. Không biết phải giải thích với cô thế nào cho phải, bèn buộc miệng lên tiếng:

-Leo...em xuống xe rồi tự bắt taxi về có được không?

Leo nhíu chặt hàng chân mày, xoay phắt người nhìn sang phía Pisces khi nghe thấy lời đề nghị phũ phàng từ anh. Không một chút hài lòng, cô đè tông giọng của mình xuống và chấn chỉnh:

-Anh...đuổi em xuống xe của mình?

Thấy Pisces im lặng và không buồn đáp lại, nỗi thất vọng trong Leo ngày càng dâng cao và bỗng chốc lên tới đỉnh điểm, cô vòng hai tay lên trước ngực, thái độ cố chấp, xoay người sang chỗ khác để tránh nhìn thẳng vào gương mặt anh.

-Anh có biết là em đã phải hủy một buổi hẹn tối nay để được ở bên cạnh anh đấy không? Có chuyện gì mà anh đột nhiên phải làm như vậy, kể cho em nghe không được sao?

-Anh xin lỗi, Leo... - Pisces quay sang, đặt bàn tay phải lên bờ vai của Leo để xoa dịu phần nào nỗi tức giận bộc trực trong cô. Nhưng câu tiếp theo của Pisces lại không hề khiến cho cô cảm thấy được an ủi - Em càng ít biết về chuyện này thì càng tốt cho em.

-Vậy thì anh sẽ đi đâu? - Leo cất giọng đối đáp lạnh tanh.

-Anh không thể giải thích với em lúc này được. - Pisces thở dài, khẽ liếc sang phía cô sau đó lại nhấn mạnh - Có người...cần anh đến kịp lúc...

-Vậy thì anh không cần phải giải thích nữa đâu... - Leo mở cửa, cúi đầu bước ra khỏi chiếc Porsche màu đỏ rượu của mình rồi đóng sầm cánh cửa lại - Sau này cũng vậy.

oOo

-Alo, Leo đấy ư?

-Can...cậu có đang rảnh chứ? Tớ mệt quá...cậu đi với tớ một chút có được không?

-À...ừ, tất nhiên rồi. Cậu đang ở đâu thế?

-Tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu đến đón tớ sau nhé?

Cancer quay sang nhìn Scorpio đang nằm trên giường của hắn. Những buổi chiều gần đây, cô đều tranh thủ dành thời gian rảnh rỗi đến nhà của Scorpio. Hắn ta vẫn chưa thể sinh hoạt bình thường trở lại được. Thế nên, cô và Sagittarius đã thống nhất với nhau để chia thời gian trong ngày ra và thay nhau chăm sóc cho hắn. Cứ mỗi lần Cancer tới nhà hai anh em họ, Sagittarius sẽ kiếm cớ ra ngoài để nhường lại sự riêng tư cho cặp tình nhân mặn nồng này.

-Em có chuyện cần phải đi ngay bây giờ... - Cancer đỡ Scorpio ngồi dậy và lót thêm gối sau lưng cho hắn.

-Em đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.

Nói là đến nhà để chăm sóc cho Scorpio nhưng thực ra Cancer cũng không cần phải động chân động tay gì nhiều cho lắm. Buổi sáng, đã có Sagittarius tháo vát nấu nướng và chuẩn bị đồ ăn cho cả ngày. Chỉ ngặt nỗi, anh chàng này đang sắp sửa cuốn gói trở về Anh quốc do bận việc gia đình. Từ cái hồi hình ảnh của Sagittarius xuất hiện nhan nhản trên mặt báo, Cancer có cảm giác cậu ta kín tiếng hơn hẳn, gương mặt lúc nào cũng phảng phất một nỗi buồn man mác.

Cancer xoay người lại, đặt một nụ hôn lên má phải của Scorpio và đứng dậy rời khỏi giường hắn.

Mỗi bước đi của cô, hắn đều không rời mắt nửa giây. Mặc dù không hiện rõ mồn một trong từng cử chỉ, mà chỉ mập mờ trong ánh mắt hắn ngắm nhìn cô, nhưng Cancer vẫn biết rằng Scorpio lúc nào cũng khao khát cô, một cách thầm lặng và ý tứ, cô cũng khao khát hắn.

-Scor...

-Hử?

Scorpio nhìn về phía Cancer đang thập thò ngoài cánh cửa, cô đưa mắt lên nhìn về phía hắn.

-Nếu anh có cần gì thì cứ nói với em nhé. Em sẽ cố gắng hết sức để...đáp ứng lại nguyện vọng...à, ý em là...để giúp được anh...thì em sẽ không ngần ngại gì đâu.

-Thật chứ? Vậy thì ngày mai em lại đến đây nhé?

Cancer gật đầu, mỉm cười đáp lại ánh nhìn nồng nàn của Scorpio.

- tật nguyền này sẽ nói cho em biết gã muốn em làm gì.

-Scor... - Cancer nhíu mày, nhỏ giọng xuống - Đừng gọi bản thân mình như thế nữa có được không? Em sẽ buồn thật đấy...

-Được rồi. - Scorpio gật đầu đáp lại - Việc này đòi hỏi một người có hai bàn tay lành lặn và một trái tim ấm nóng. Em có làm được chứ?

-Việc đơn giản như vậy thì Sagit làm cũng được mà... - Cancer chống hông, lại bước ra khỏi cánh cửa - Cần gì phải nhờ đến em?

-Không. Sagit thì không đủ tiêu chuẩn. - Scorpio cười khẩy - Phải là một cô gái thì mới được.

-Anh đúng là đồ lươn lẹo!

Tít tít...

Tin nhắn báo đến.

-Em đi đây nhé. - Cancer vội vàng cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn, xách túi xách bước ra khỏi cửa phòng.

Đợi cho đến khi Cancer rời khỏi nhà, Scorpio hơi chồm người dậy, lấy ra từ trong hộc tủ một mẩu giấy có ghi một dãy số, nhập nó vào trong điện thoại di động.

-Alo...

-Chào anh, tôi có thể giúp gì được cho anh?

-Vâng. - Scorpio trở lại cái gối tựa lưng, trầm ổn nói vào trong chiếc điện thoại - Tôi gọi đến để được tư vấn...

-Cách đây 10 ngày, tôi có...trải qua một cuộc phẫu thuật cắt cụt cánh tay.

-Nhưng thật không may là mức độ cụt chi của tôi cũng khá nghiêm trọng.

Scorpio nhấn mạnh hai từ 'nghiêm trọng', rồi ngừng lại một hồi để thăm dò phản ứng từ đầu dây bên kia.

-Nghiêm trọng đến mức nào?

-À... - Scorpio nhìn xuống bờ vai vẫn còn quấn băng trắng của mình, phải vài ba giây sau mới có thể cất tiếng - Tôi mất đi cánh tay từ phần bả vai trở xuống, không những mất đi các cơ mà còn cả cùi chỏ và bàn tay phải nữa.

Rồi hắn tự chỉnh sửa lại tư thế ngồi của mình, ngửa lưng ra cái gối đằng sau, một cách thư thái tiếp tục diễn giải:

-Trong khi cánh tay giả chức năng trên thị trường chỉ có mẫu thiết kế từ phần cùi chỏ trở xuống, còn cánh tay giả từ phần tháo khớp vai trở đi thì chẳng khác nào để trưng cho có thẩm mỹ...

-Vì vậy nên tôi mới phải tự thiết kế ra một cánh tay giả phù hợp với mình, bắt đầu từ bộ phận giả cơ điện đến những hệ thống mã phức tạp hơn để điều khiển được các chi máy.

Đưa tờ giấy chi chít những hình ảnh lẫn số liệu lên trước mặt, Scorpio khẽ tặc lưỡi.

-Tôi đã...thiết kế ra khá nhiều bản vẽ. Nhưng có vẻ như nó không được hợp lý cho lắm về mặt sinh học...

-Vậy nên tôi cần một chuyên gia chấn thương chỉnh hình, giúp tôi chỉnh sửa lại những lỗi sai để hoàn thiện mẫu thiết kế này. Anh đồng ý giúp tôi chứ? Đừng lo về chuyện tiền nong. Tôi sẽ trả cho anh đầy đủ.

Rất nhanh chóng, người ở đầu dây bên kia đã gật đầu cái rụp.

-Chà! Anh tìm đúng người rồi đấy. Tuy nhiên...sẽ phải mất kha khá thời gian để chỉnh sửa và khả năng thành công cũng không cao lắm.

-Vâng, tôi hiểu mà. - Scorpio nhoẻn miệng cười, đáp.

-Anh có thể mô tả rõ ràng hơn một chút về bản thiết kế của mình được không?

-Vâng. - Scorpio đặt bản vẽ lên đùi rồi nhìn xuống từng chi tiết một - Để mô tả về nó thì khá phức tạp, tôi sẽ cố gắng tóm lược một cách vắn tắt nhất.

-Nó là một cánh tay giả bằng hợp kim, hoạt động bằng cách lấy lực ở vai, ước tính có thể chịu đựng được sức nặng khoảng 50kg, mỗi ngón tay có một mô-tơ riêng nên có thể cử động độc lập với nhau, và quan trọng hơn hết là...

Nói đến đây, đồng tử Scorpio bỗng chốc giãn ra, như thể đang suy nghĩ về một lý do nào đó hết sức tinh tế và gợi hình.

-Nó có thể cảm nhận được mọi bề mặt tiếp xúc, và nhạy bén gần bằng với xúc giác thực sự của con người.

-Ái chà! Nghe đến đây là đủ hiểu rồi nhé!

Tông giọng của người kia tỏ ra hứng thú, anh ta sau đó lại phải ngừng thêm vài giây để suy nghĩ và liên kết những thông tin mà Scorpio vừa mới bổ sung. Scorpio mỉm cười thành tiếng, qua đầu dây điện thoại, hắng giọng một cái rồi quay trở về vấn đề chính.

-Nhưng điều tôi vẫn chưa thể làm được là việc kiểm soát cánh tay máy này. Nó cần một giao diện thần kinh để kết nối với hệ thống thần kinh trên não.

-Sáng kiến của anh nghe có vẻ hay đấy. Nếu được, anh có thể gửi file mềm của bản thiết kế qua cho tôi được chứ?

-Vâng. Chắc chắn rồi. - Scorpio nhanh chóng phản hồi - Tôi sẽ gửi nó qua địa chỉ email của anh vào tối nay nhé?

oOo

16h20. Căn cứ không quân Hoa Kỳ.

Pisces đã đến nơi vừa kịp lúc, thậm chí còn sớm hơn 10 phút trước thông báo. Anh nhanh chóng di chuyển vào bên trong cổng ra vào, tiến về phía hạm đội.

Một vài binh lính đang tập dợt đội hình đằng trước sân tập, Pisces âm thầm liếc nhìn xung quanh và đánh giá. Mọi người ở đây đều được trang bị đầy đủ từ đầu đến chân, từ quân phục chỉnh tề cho đến vũ khí đạn dược dắt đầy trên vai và thắt lưng.

-Cậu tìm ai?

Một người đàn ông vận quân phục với quân hàm cao từ bên trong hạm đội bước ra khi nhìn thấy Pisces ngơ ngác tiến vào bên trong.

-À, vâng, chào ngài. - Pisces đưa bàn tay ra định bắt lấy tay ông ta, nhưng không thấy người kia có phản ứng gì, bèn vội vàng bỏ xuống - Tôi cần tìm một người bạn đang ở đây, có việc gấp cần nói với cậu ấy.

-Tên gì? - Ông ta lớn tiếng hỏi lại.

-À...là... - Pisces ấp úng, nói đại ra cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu - Aries...?

-Ở đây không có ai tên là Aries cả. - Ông ta khoát tay.

-Vậy thì là Libra, hay là Sagittarius gì đó...

Người quân nhân đứng tuổi bắt đầu trở nên khó chịu và mất kiên nhẫn khi trông thấy chàng trai trẻ ấp a ấp úng bịa ra ba, bốn cái tên có liên quan nào đó, như thể một gã ất ơ đang cố tình làm hao tổn thì giờ quý báu của ông ta trong những đợt tập dợt quân sự quan trọng như thế này.

-Đủ rồi đấy. Ở đây không có người mà cậu cần tìm đâu. Không phận sự thì vui lòng rời khỏi nơi này ngay lập tức.

-Có mà... - Pisces vẫn ngoan cố bám theo ông ta, nhìn vào bên trong - Tôi cần phải vào trong đó để tìm một người bạn. Người đó đang thực sự gặp nguy hiểm ở đây!

-Pisces? Là Pisces đấy phải không?

Bỗng dưng nghe thấy tiếng ai đó gọi mình từ đằng xa, Pisces quắc mắt nhìn sang phải thì trông thấy một chàng trai vận quân phục, đầu đội mũ có trang bị đầy đủ kính mắt và thiết bị chuyên dụng chạy bộ đến.

-Thưa chỉ huy, đây là bạn của tôi. - Libra giơ tay ra hiệu xin giải lao - Có thể cho tôi năm phút nói chuyện với cậu ấy được chứ?

.

-Cậu làm gì ở đây thế?

Libra dẫn Pisces ra một góc khuất vắng người, liền lập tức quay sang hỏi anh.

-Libra...nghe tôi nói này, chúng ta...tất cả chúng ta đang gặp nguy hiểm!

-Nguy hiểm cái gì chứ?

Libra cười khẩy hỏi lại, chẳng hề gợi lên âm sắc tò mò hay e sợ trong tông giọng cợt nhả từ đầu đến cuối này. Ngay cả Pisces cũng đang mơ hồ trước khái niệm nguy hiểm mà anh ta luôn miệng đề cập đến.

-Vậy thì...cậu đang làm gì ở đây? - Pisces đưa tay lên, che đi ánh nắng mặt trời chiếu vào trong mắt.

-Gia nhập lực lượng không quân. - Libra đáp, trước thái độ bất ngờ của Pisces, anh ta chỉ cười cười, xua tay giải thích:

-À, nói cho oai vậy thôi chứ nếu như vượt qua bài sát hạch lần tới, tôi sẽ gia nhập vào quân đội, với tư cách là một phi công tập sự.

-Phi công cơ á?

-Ừ đấy... - Libra nhún vai - Cậu có muốn đi chung với tôi không?

-Đi đâu?

-Đi lái trực thăng.

Trước lời mời mọc ngon ngọt của Libra, Pisces chỉ biết im lặng nhìn xuống dưới đất, không thể trả lời. Điều đáng tiếc nhất là khi anh biết rằng mình sắp lọt xuống hố, nhưng lại không thể chắc chắn rằng cái hố ấy đang nằm ở phía trước hay đằng sau lưng mình.

-Thôi. Cám ơn cậu. Tôi không đi đâu.

-Nào... - Libra có đôi chút thất vọng trước lời từ chối thẳng thừng của Pisces, lại ra sức thuyết phục - Đã cất công đến tận đây để thông báo rằng tôi sắp gặp nguy hiểm thì phải đi cùng tôi một chuyến để biết nguy hiểm là như thế nào chứ...

Thấy Pisces ngẩng đầu lên, không mấy gì là vui vẻ trước thái độ cợt nhả thiếu nghiêm túc của mình, Libra bật cười khùng khục, đầy vẻ tự nhiên nhìn lên trên bầu trời:

-Đùa đấy! Thời tiết hôm nay cũng khá đẹp, sóng yên biển lặng, rất thích hợp để bay lượn trên không trung và ngắm cảnh hoàng hôn...

Có vẻ như Pisces đã bị lung lay được phân nửa, với bản tính thích phiêu lưu của anh chàng, Libra chỉ cần chêm thêm vài câu nữa là đủ sức thuyết phục được anh ta:

-Yên tâm đi mà, cậu đang ở trong khu vực an toàn nhất quả đất rồi đấy! Xung quanh cậu là vũ khí, đạn dược và quân đội bảo vệ. Nghĩ thử xem, ai mà dám động vào cậu cơ chứ?

Nói rồi, Libra bình thản bước đi, tiến tới cái balo màu xanh dựng ở trong góc, kéo khóa mở toang miệng ra, sau đó ném đến chỗ Pisces một bộ quân phục màu xanh thẫm đẹp đẽ và đáng mơ ước.

-Này. Thay đồ ra đi. Đừng để ai đấy phát hiện...

.

.

Libra ở ghế lái chính trong khi Pisces ngồi ngay bên cạnh ở ghế lái phụ. Pisces nhìn qua, nhận thấy nét nghiêm nghị và tập trung cao độ trên gương mặt của Libra khi anh ta đặt tay trái lên cần ga, chân phải yên vị ở bàn đạp và điều khiển chiếc trực thăng đi đúng theo quỹ đạo đã vạch sẵn.

-Fortis 4, báo cáo tình hình đi.

-Vâng, thưa chỉ huy. - Libra cầm bộ đàm lên, dõng dạc thông báo - Tôi đang ở véc tơ 137, độ cao 158 mét so với mực nước biển.

-Tốt. Nhớ để ý đồng hồ nhiên liệu để dành đủ quay về đấy.

-Đã rõ.

Xong xuôi, Libra đặt bộ đàm xuống thắt lưng của mình, quay sang phía Pisces, mỉm cười tự tin.

-Tuyệt quá, phải chứ?

-Ừ! Công nhận là rất tuyệt.

Pisces từ nãy đến giờ vẫn không bỏ lỡ quang cảnh hung vĩ nào khi anh nhìn xuống khung ảnh thu hẹp thông qua ba tấm kính trong suốt. Mặt nước xanh biếc nhấp nhô, gợn sóng và vồ lên nhau thành từng lớp đều đặn trắng xóa. Mùi biển tanh tanh, mằn mặn từ những cuồn cuộn vồng ngực xộc lên mũi. Phía xa hơn nữa, hoàng hôn phản chiếu xuống đại dương rộng lớn thứ ánh nắng màu mật ong nhàn nhạt, hắt vào đôi con ngươi trong suốt, thẩm thấu qua mọi giác quan nhạy bén của anh một xúc cảm hùng vĩ đầy chất thơ.

-Nếu có cơ hội, sau khi được nhận vào quân đội, tôi sẽ lái máy bay đưa cô ấy tới đây. - Libra bật cười tươi hơn, quay đầu nhìn sang làm bừng tỉnh tâm trạng của Pisces.

-Cô ấy là ai?

-Người thương của tôi. - Libra, một cách tự nhiên đáp lại.

Chiếc trực thăng vẫn đang lượn lờ giữa đại dương bao la, rộng lớn. Tưởng chừng giây phút bình yên này sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng không, Pisces đã sực tỉnh người trước diễn biến tiếp theo của chuyến thám hiểm vùng trời, sau khi nghe thấy một loạt những tiếng động liên hoàn xoẹt ngang qua bầu trời từ đằng sau.

-Đó là lá cờ của quân đội Israel.

Libra quay đầu lại, không kịp hoàn hồn khi nhìn thấy chiếc máy bay khổng lồ to gấp năm lần chiếc trực thăng của họ, thù lù xuất hiện và che khuất vùng trời đằng sau.

-Quân đội Israel thì làm quái gì ở đây?

Pisces dụi mắt nhìn vào tấm kính trong suốt, căng mắt ra nhìn vào vị trí điều khiển của Libra.

-Có lẽ là do mấy vụ không kích gần đây của quân đội chúng ta nhằm vào đất nước của họ, khiến cho căng thẳng giữa hai quốc gia ngày càng leo thang. Tôi không biết rõ nữa, nhưng cũng có thể là họ muốn trả đũa chính quyền của chúng ta...

Libra đáp, không còn nghi ngờ gì nữa khi chứng kiến cảnh máy bay phản lực đang tăng tốc và lao theo vận tốc chiếc trực thăng của họ.

-Vậy là cả tôi và cậu...chúng ta đã bay ra khỏi không phận của quốc gia rồi ư?

-Không chỉ có vậy... - Libra liếm môi, cảm giác khô khốc lan truyền từ sâu trong cổ họng - E rằng chúng ta, chúng ta sắp trở thành bia tập bắn cho bọn họ rồi...

.

.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Chiếc máy bay phản lực liên tục bắn đạn tấn công. Libra bẻ tay lái, cố gắng tránh khỏi lớp đạn dày đặc đang nhắm về phía họ. Đầu đạn bị ghim vào bên ngoài lớp vỏ trực

You are reading the story above: TeenFic.Net