Chapter 69: Harder, Better, Faster, Stronger

Background color
Font
Font size
Line height

Tôi lần đầu gặp em vào năm sáu tuổi.

Em có nước da trắng sáng, một mái tóc vàng óng mượt mà,

Em cười tươi rất đẹp,

Em nổi loạn, bốc đồng,

Em sợ độ cao,

Và quan trọng hơn hết...

Tên của em bắt đầu bằng chữ C. Chúng ta đã làm quen với nhau bằng ký tự đầu tiên trong tên gọi. Em không biết tên đầy đủ của tôi và em cũng không cho tôi biết tên đầy đủ của mình.

Với chừng đó thông tin làm sao để có thể tìm lại em giữa bảy tỉ người trên thế gian này đây?

Tôi tình cờ gặp em, một cách đầy bất ngờ và không hề dự tính trước. Em đẩy xe mua hàng trong siêu thị. Mái tóc của em nay đã được nhuộm thành một màu bạch kim bắt mắt, nhưng điều đó cũng không thể che giấu được đường chân tóc đã từng là màu vàng rực rỡ. Em xinh đẹp mĩ miều, càng trưởng thành, trông em lại càng đẹp xinh. Tôi đã bị đánh bật ngay lập tức bởi nụ cười tươi rói dịu dàng như nắng ban mai ấy. Tôi nhìn xuống xe đẩy hàng của em, toàn là những thứ đồ đóng hộp. Em có biết ăn thứ đó nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe không?

Tôi cứ thế theo dõi em từ xa, lặng lẽ. Em dường như chỉ mải mê chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Em lướt ngang qua tôi, không một ánh nhìn, không một nụ cười, không hề ngoảnh lại. Em cứ thế bước đi...

Thế nhưng cảm tính của tôi lúc ấy chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy.

Em nổi loạn, cá tính. Duyệt.

Em đã từng có mái tóc màu vàng óng. Chuẩn rồi.

Những chi tiết lặt vặt còn lại tôi có thể dễ dãi bỏ qua. Chỉ còn một điều duy nhất mà tôi cần phải kiểm chứng...

Tên em có phải bắt đầu bằng chữ C không?

Tôi bỏ vội vài hộp kem đánh răng vào giỏ hàng cho có thứ để tính tiền khi nhận thấy em đã đi đến quầy thu ngân. Tôi đứng ngay sau lưng em, nhưng có vẻ như em vẫn mải mê nghịch điện thoại chờ đến lượt mình thanh toán đến nỗi thẻ tín dụng của mình rơi ra khỏi túi quần lúc nào mà em chẳng hay. Tôi cúi xuống đất nhặt nó lên, tranh thủ lướt mắt qua bờ mông gợi cảm của em trong chiếc quần jean ngắn bó sát, rồi sau đó mới dịch chuyển tầm mắt nhìn xuống dòng chữ in trên tấm thẻ.

Capricorn. Capricorn Miller.

Chính là em.

Tôi đặt tay lên vai em vỗ nhẹ vài cái, em xoay người lại, không hề rời mắt khỏi chiếc điện thoại trên tay. Tôi trả lại tấm thẻ tín dụng cho em, trong lòng cứ đinh ninh rằng sẽ có một màn cảm động sướt mướt đến từ phía em khi nhìn thấy tôi. Nhưng không, em chỉ lẩm bẩm một câu 'cảm ơn' đơn điệu, cũng chẳng hề đoái hoài gì đến tôi, em vẫn dán chặt đôi mắt vào chiếc điện thoại chết tiệt ấy, rồi lặng lẽ xoay người lại, đẩy tấm thẻ lên bàn cho nhân viên tính tiền.

Về sau, không khó để tôi tìm ra được những thông tin cơ bản về em. Tôi cũng đã từng rất nhiều lần theo chân em về đến tận nhà mà em không hề hay biết.

Em công khai là người đồng tính...Thậm chí còn vượt sức tưởng tượng của tôi khi bắt gặp em ôm hôn và sờ soạng một cô gái trong tiệc sinh nhật lần thứ 17 của chính mình.

Và quan trọng hơn hết...em chẳng còn nhận ra tôi là ai nữa rồi.

Em chưa từng để ý đến tôi. Tôi biết rằng em là người đồng tính nhưng lại như con thiêu thân cứ thích đâm đầu vào.

Em gần như sống độc lập, không có một gia đình hòa thuận êm ấm. Mẹ em không quan tâm đến em, bố em cũng đã từng như vậy cho đến khi đổi ý đón em về lại với gia đình. Tôi cũng đã từng muốn làm điều gì đó cho em nhưng lại không thể tiếp cận em ở một cự ly quá gần. Bởi vì...

Tôi phát giác ra được mình bị bệnh. Có khoảng thời gian dài trông tôi như người rừng từ trên trời rơi xuống, râu ria mọc lổm chổm và bốc mùi hôi thối kinh khủng vì phải tự cách ly một mình, đồng thời phải giấu nhẹm không cho ai biết mỗi khi chứng bệnh lạ thường ấy bộc phát. Em không biết được rằng sẽ khó khăn đến thế nào nếu một người trong Hoàng tộc bị phát hiện mắc bệnh đâu. Hoàng quyền sẽ bị tước bỏ hoàn toàn nếu như tôi không chứng minh được năng lực tự điều khiển hành vi của mình. Nhưng đấy là chuyện của tương lai...

Trước đó, mọi chuyện lại bị đảo lộn trật tự một cách phũ phàng, tôi cứ ngỡ em chính là cô bé mà mình đã tương tư trong suốt thời gian dài, cho đến một ngày em sơ sẩy thú nhận.

Và...em yêu của tôi, em mãi mãi không phải là người mà tôi tìm kiếm.

oOo

-Anh đang làm gì vậy?

Sagittarius tiến tới cánh cửa sổ nơi Scorpio đang đứng nhìn ra bên ngoài. Vẫn như mọi khi, vừa mới bước được vài bước, anh đã trông thấy Scorpio bỗng nhiên thả tấm rèm cửa xuống che khuất mất tầm nhìn của mình.

-Không có gì. - Scorpio đáp, quay mặt lại về hướng Sagittarius.

-Có chuyện này tôi cần phải hỏi anh.

Nói rồi, Sagittarius ném một cái ví tiền màu đen lên trên bàn. Chiếc ví, vì sức nặng liền bật ra để lộ những thứ bên trong.

-Giải thích cho tôi nghe... - Sagittarius khom lưng xuống, tựa hai khuỷu tay lên trên cái bàn gỗ gần đó đối diện với cái nhướng mày của Scorpio - Tại sao trong ví của anh không có nhiều tiền nhưng lại dày cộm thẻ tín dụng như thế?

Thấy Scorpio vẫn đứng yên tại chỗ chưa có ý định trả lời, Sagittarius lại tiếp tục chất vấn:

-Đếm sơ qua thì có tới hơn chục cái, nào là thẻ tín dụng nội địa, thẻ Visa, Mastercard,...của hàng chục ngân hàng lớn nhỏ khác nhau. - Sagittarius xoay xoay cái ví trên mặt bàn một lúc rồi mới lôi trong đó ra một đống thẻ tín dụng đủ màu sắc. Đoạn, anh kẹp tấm Apple card bằng titan nguyên chất giữa hai đầu ngón tay rồi vân vê nó để thu hút sự chú ý từ phía Scorpio - Thậm chí hơn nửa trong số đó không phải đề tên của anh, mà lại đề tên của người khác?

-Sao em lại táy máy đồ của anh như vậy?

Scorpio tiến tới giật phăng tấm thẻ nặng trịch từ tay Sagittarius, xếp hết những tấm thẻ trên bàn vào ví, cất gọn cái thẻ Apple card vào trong túi áo.

-Nói tôi nghe thử xem... - Sagittarius thẳng thóm đứng dậy, cau mày nhìn Scorpio - Giờ thì anh định khởi nghiệp bằng cách làm giả thẻ tín dụng để đi lừa đảo à?

-Không phải. - Scorpio thản nhiên lắc đầu, ra lệnh - Lần sau không được có táy máy đồ của anh nữa, cảnh cáo lần cuối đấy!

-Tại sao lại không? - Sagittarius cau mày - Như thể tôi đang chất chứa một quả bom phát nổ trong nhà vậy...

-Phải rồi, vấn đề nằm ở chỗ em sẽ không biết khi nào thì nó phát nổ đâu. Vì vậy đừng cố kích hoạt nó. - Nói rồi, Scorpio mau chóng tiến tới phía cánh cửa chính, mở khóa cửa rồi bước ra bên ngoài - Anh ra ngoài có chút việc...

Sau đó hắn ta đóng sầm cánh cửa, để lại Sagittarius trong nhà đầu óc vẫn đang quay mòng mòng vì mớ câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Tiến tới chiếc xe hơi của mình đang để trong sân vườn, Scorpio bỗng nhiên nằm sụp xuống quan sát tỉ mỉ bên dưới gầm xe, hắn vươn tay ra gỡ lấy một thiết bị màu đen gắn ở góc khuất phía trong gầm xe, xong xuôi, liền đứng dậy phủi hết lớp bụi bẩn dính trên người.

Ngay lập tức, một chấm tròn màu đỏ từ đâu xuất hiện chính giữa vầng trán của Scorpio, men thèo từng đường nét trên khuôn mặt hắn lần xuống lồng ngực bên trái, chính xác không lệch đi một centimet nào trên thân thể cường tráng kia.

Scorpio theo phản xạ đưa một tay đang cầm thiết bị kia lên chắn ngang trước lồng ngực khi phát hiện ra chấm tròn màu đỏ đang lượn lờ trên người mình, tay còn lại giơ cao lên trời theo kiểu đầu hàng. Song, hắn quay mặt đi tứ phía lần theo hướng chạy của tia laze màu đỏ phía trước lồng ngực.

Ở hướng 2 giờ, bên trên nóc nhà cao ngất cách đây cả chục mét, xuất hiện một bóng đen cao lớn đang đứng nấp đằng sau vách tường, chĩa họng súng thẳng về phía hắn.

Chiếc điện thoại trong túi quần bỗng rung lên một hồi chuông dài, Scorpio ngay lập tức rút ra không cần nhìn số mà nhấn nút bắt máy. Chất giọng ồm ồm của một gã đàn ông nào đó, qua máy nghe, dứt khoát phát ra một mệnh lệnh:

-Đặt lại cái máy về chỗ cũ!

-Còn muốn theo dõi tôi đến bao giờ đây hả Gabriel? - Scorpio đáp, vẫn cầm chắc thiết bị kia ở trong tay.

-Trả nó về chỗ cũ hay là ăn đạn? Cậu biết tôi mà, khoảng cách này không làm khó được tôi đâu...

Scorpio nghiến chặt hai hàm răng. Gabriel tuy là một gã tính tình nóng nảy và bộp chộp, nhưng lại từng là lính bắn tỉa số một phục vụ trong quân đội, thế nên thật khó để có thể thoát khỏi tầm ngắm của Gabriel nếu như Scorpio làm trái ý gã. Hắn không còn cách nào khác ngoài việc nằm thụp xuống mặt đất, hệt như lúc ban đầu, tự tay lắp lại thiết bị theo dõi vào bên dưới gầm xe của mình.

-Giờ thì anh chuyển nơi ở luôn rồi đấy à? - Scorpio chống tay đứng dậy, gằn giọng vào chiếc điện thoại.

Một tràng cười khùng khục vang lên, kéo theo đó là những tiếng ho sặc sụa qua chiếc loa điện thoại, Scorpio nhíu mày, không rời mắt khỏi bóng đen đứng nấp trên nóc của tòa nhà đối diện, cho đến khi gã lên tiếng:

-Còn nhớ phi vụ thành công nhất của chúng ta chứ?

Scorpio không trực tiếp đáp lại, nhưng hắn thừa biết Gabriel đang muốn nhắc tới điều gì. Gã thường nhắc đến nó như một chiến công vang dội của họ.

-Là vụ đột nhập vào xưởng in tiền quốc gia... - Thấy Scorpio không có phản ứng, gã đành tiếp tục - Tôi đã nói với cậu rồi mà, chúng ta không hại ai cả, cũng chẳng cướp tiền của ai... - Rồi, gã hạ giọng xuống, nhấn mạnh từng chữ tiếp theo - Chúng.ta.tạo.ra.tiền. Và chúng ta sẽ còn tạo ra nhiều hơn như thế.

Nhận thấy Scorpio vẫn chưa có động tĩnh gì, hắn lại tiếp tục:

-Nghe này, chúng ta ai cũng biết là cậu đang nắm giữ trong tay hàng triệu đô từ những phi vụ trót lọt lần trước. Nhưng cậu vẫn chẳng thể làm được gì với số tiền khổng lồ đó.

-...

-Cậu vẫn đang ở nhà, thất nghiệp, và những người xung quanh cậu sẽ lờ mờ đoán ra được cậu ở không mà vẫn kiếm được tiền. Rồi họ sẽ đặt nghi vấn rằng tiền đó cậu lấy ở đâu mà ra? Và cuối cùng thì sớm muộn gì...cậu cũng bị tố giác mà thôi.

-...

-Cậu còn có thể làm được gì? Chỉ một phương án duy nhất là rửa tiền.

-...

-Nhưng rồi...nếu mọi chuyện bị phanh phui và bại lộ thì sao? Cậu sẽ bị đi tù, và người ta sẽ lần ra tất cả về quá khứ của cậu. Cậu biết điều đó có nghĩa là gì mà...

-...

-Tội chồng tội. 10 năm, 20 năm, thậm chí là chung thân...

-...

-Cậu có muốn điều đó xảy ra không? Tôi e là không, tất cả chúng ta đều như vậy. Có điều...cậu vẫn có thể xoay chuyển được tình thế.

-...

-Chỉ cần quay trở về với chúng tôi, một mình cậu hiển nhiên không thể tự xoay sở được. Nhưng nếu cần, chúng ta sẽ cung cấp cho cậu một luật sư nổi tiếng, giỏi tranh biện, đổi trắng thay đen, đủ để cậu có thể lách luật và bình yên sống tiếp trọn đời.

Gabriel luôn kết thúc câu nói của gã bằng một lời hứa hẹn cho tương lai. Scorpio đã quá rõi điều đó, rằng Gabriel đang cố lôi kéo hắn quay trở lại nhóm, gã cũng thừa biết rằng nếu như thiếu hắn, những phi vụ của bọn họ sẽ không thể nào diễn ra suôn sẻ như trước được nữa, nhưng đáp lại gã vẫn chỉ là một câu trả lời "Không!" gọn lỏn và dứt khoát từ phía Scorpio cùng ánh nhìn chòng chọc không dứt của hắn hướng về phía gã, rồi hắn lẳng lặng khóa cửa xe trở vào trong nhà.

.

.

-Sao anh lại quay lại rồi?

Sagittarius đặt ly nước đang uống dở xuống bàn khi thấy Scorpio mở cửa bước chân vào nhà. Vẻ mặt của hắn không mấy gì là vui vẻ, có lẽ Sagittarius sẽ tạm gác lại thái độ chất vấn vừa rồi vì anh biết thể nào Scorpio cũng chẳng buồn trả lời anh. Sagittarius nhíu mày tiến lại gần chỗ Scorpio đang cau có ném bật cái áo khoác xuống ghế sofa.

"Khỉ thật! Nghĩ đi...nghĩ đi..."

Scorpio ngồi xuống ghế, hắn ta đang vò đầu bứt óc để suy nghĩ thì bỗng dưng ngẩng mặt lên trông thấy Sagittarius từ xa tiến tới, ánh mắt lạ lẫm của hắn bắt đầu giương lên dò xét một lượt từ trên xuống dưới người anh, rồi buông ra một lời đề nghị như là mệnh lệnh chẳng thể nào chối cãi khiến Sagittarius không khỏi bất ngờ:

-Sagit, cho anh mượn tạm quần áo của em một lát nhé?

-Không đời nào... - Sagittarius mặc dù nghi ngờ nhưng cũng nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy - Chừng nào anh giải thích cho tôi nghe tất cả mọi chuyện. Không thì đến một cái quần lót cũng đừng có m...

Sagittarius chưa kịp nói hết câu thì Scorpio đã đứng bật dậy và đi thẳng một mạch vào trong phòng của anh. Sagittarius không định ngăn hắn lại mà quyết định chuyển hướng bám theo sau Scorpio để xem hắn ta định làm gì khi mở cửa tủ quần áo của mình.

Nhìn chung thì dáng người và phong cách của Sagittarius không khác Scorpio là mấy. Hai anh em họ gần như cao ngang nhau và đều chuộng màu tối, vậy nên Scorpio đã phải mất khá nhiều thời gian để lục tung tủ đồ của Sagittarius và tìm ra một cái áo hoodie màu xám trông trẻ trung nhất trong tủ đồ đầy ắp của em trai hắn.

-Vì em đã động vào đồ của anh. Giờ thì anh mượn tạm đồ của em... - Scorpio đáp lại tỉnh bơ khi thấy Sagittarius đứng khoanh tay tựa vào cánh cửa phòng theo dõi từng động thái của mình - Như thế là hòa rồi. Đừng cố chấp nữa.

-Thôi được rồi. Rốt cuộc thì thứ gì buộc anh phải làm như thế này?

-Sagit này, cứ coi như là... - Scorpio đáp dửng dưng - Cứ coi như là chúng ta hoán đổi vị trí cho nhau một ngày đi. Em thay anh ở nhà. Còn anh, anh phải ra ngoài có chút việc cần giải quyết.

-Không đời nào, anh đùa tôi đấy à? - Sagittarius hết lời nói nổi với tên anh trai gàn rở này, anh nhăn mặt - Đổi là đổi thế quái nào được? Mặt tôi và mặt anh đâu có giống nhau?

-Không cần phải lo chuyện đó. Điều duy nhất anh cần ngay lúc này là em hãy ở yên trong nhà, kéo tất cả các rèm cửa xuống và đừng bước chân ra khỏi nhà. Sẽ nhanh chóng thôi, khi anh xong việc quay trở về, em sẽ được trả tự do.

Nói rồi, Scorpio đứng dậy, xoay người lại và ngay lập tức cởi phăng cái áo đang mặc ra trước ánh nhìn hằn học lẫn hiếu kỳ của Sagittarius để tròng vào đầu cái áo hoodie màu xám trên tay. Sau đó thì tới chiếc quần âu bên dưới, hắn cũng cởi ra nốt rồi nhanh chóng mặc vào chiếc quần jean của Sagittarius, kéo khóa quần lên rồi luồn thắt lưng vào. Sagittarius trong lòng không khỏi trầm trồ trước diện mạo mới của Scorpio. Xem nào...khác hẳn hắn của thường ngày nhưng cũng không hẳn là giống anh hoàn toàn, mặc dù vậy, trông hắn cũng trẻ ra được tầm vài tuổi.

-Anh biết mình còn bỏ sót điều gì nữa không?

Sagittarius chỉ tay lên đầu mình, Scorpio lập tức hiểu ra.

Có lẽ mái tóc chính là thứ duy nhất giúp chúng có thể dễ dàng phân biệt giữa hai anh em nhà họ. Scorpio thì vẫn để tóc trong khi Sagittarius từ khi nào đã cạo sạch trơn mái tóc của mình chỉ còn lại đường chân tóc cứng cáp mới nhú.

-Giờ thì anh định làm sao? Cạo đầu để trông giống như tôi?

-Không... - Đáp lại cậu em trai, Scorpio với tay lên lấy cái mũ len màu xanh của Sagittarius rồi trùm hết lên mái tóc của mình, miệng lẩm bẩm - Anh không hợp với kiểu đầu đinh.

Sagittarius lắc đầu nhìn Scorpio chỉnh lại cái gọng kính râm màu đen to bản trên sống mũi rồi nhìn vào bản thân mình trước gương. Sagittarius thở dài, đến cái kính râm thằng cha này cũng mượn của anh.

-À, cho anh mượn tạm xe của em luôn nhé.

-Ơ kìa...?!

Sagittarius chưa kịp đáp trả thì Scorpio đã tự tiện tóm lấy chùm chìa khóa xe của anh treo ở trên kệ tủ. Scorpio cứ thế mở cửa bước ra, trong lúc đó tranh thủ trùm cái mũ hoodie bên ngoài xuống che đi nửa trên gương mặt của mình, để lại Sagittarius khoanh tay đứng nhìn đống bừa bãi mà gã anh trai thối nát bày ra trong phòng, khóe miệng chốc chốc kéo xệch xuống.

.

.

Scorpio chỉ vừa mới đi được chừng mười phút, bên ngoài vọng lại tiếng chuông gọi cửa.

Sagittarius đứng thất thần trong vài giây nhìn vào cánh cửa, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi ngờ. Chậm rãi tiến đến gần, Sagittarius đã nghĩ tới việc gọi điện hỏi thăm ý kiến của Scorpio vào ngay lúc này. Mà thôi bỏ đi, hắn ta hiển nhiên là sẽ không cho anh mở cửa. Nhưng nếu thế thì Sagittarius sẽ không bao giờ có thể vén được bức màn bí mật mà hắn đang cố gắng che đậy. Vậy nên sau một hồi suy xét kỹ lưỡng hàng loạt lựa chọn, Sagittarius quyết định sẽ vặn nắm mở cửa. Đây là nhà của anh, anh có quyền tự quyết mọi chuyện mà không cần phải hỏi ý kiến của một ai khác. Hơn nữa, Sagittarius cũng đang rất tò mò về người phía sau. Chỉ nhấn chuông một lần duy nhất và ba phút trôi qua vẫn không hề reo lên một hồi chuông kế tiếp. Chẳng biết là có còn ở đó không nữa...

Cạch.

Cánh cửa được đẩy ra, Sagittarius trừng mắt nhìn chòng chọc vào người lạ đứng đối diện anh, khóe miệng bất giác kéo cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp:

-Ồ...?!

.

.

-Cô đến đây tìm ai vậy?

Sagittarius khoanh hai tay ra trước ngực, nhoẻn miệng cười với cô gái tóc vàng hoe đang tỏ vẻ bối rối đứng đằng sau cánh cửa. Không thể phủ nhận một điều rằng trông cô ta rất xinh đẹp, thậm chí vẻ ngượng ngùng trên gương mặt kia lại càng khiến cô ta trở nên đẹp xinh bộn phần. Còn biểu cảm thì như thể cô ta vẫn chưa lường trước được người mà mình sẽ gặp đằng sau cánh cửa kia lại là anh vậy.

-Tôi là...bạn... - Một chút ngập ngừng trong giọng nói, cô gái khẽ ngước lên nhìn Sagittarius - Bạn của anh Scorpio.

-Theo trí nhớ của tôi thì anh ta không hề có bạn... - Sagittarius nghiêng đầu tựa vào thành cửa, nhìn cô gái đầy vẻ khôn lường - Hai người đang quen nhau đấy à?

-Phải... - Có vẻ như đã bị người khác nắm thóp, cô gái ấy chỉ còn biết nhanh chóng thú nhận - Còn cậu hẳn là em trai của anh ấy?

-Tôi là người thân của anh ta. Scorpio vừa mới ra khỏi nhà thôi. Cô có hẹn trước với anh ta không?

Cô gái lắc đầu, hướng ánh nhìn ra phía sau lưng Sagittarius.

-Tôi tưởng anh ấy thường xuyên có ở nhà nên không đã không báo trước.

-Được rồi, vậy cô cứ vào trong nhà ngồi chờ đi. Tôi sẽ gọi cho anh ta hỏi thử.

Cô gái gật đầu, cởi giày ra đặt ở trên thềm và lách người qua chỗ trống trước cửa, tiến vào bên trong phòng khách. Sagittarius sau đó liền đóng cửa lại, bước theo sau cô đến cuối gian phòng. Anh với tay lấy chiếc điện thoại trên kệ tủ và nhấn vào một dãy số, trong khi đó lại liếc mắt qua phía cô gái đang ngồi xuống ghế đệm, thăm dò từng cử chỉ nhỏ nhặt của cô ta đang mân mê cổ tay của cái áo khoác mà ban nãy, trong cơn tức giận, Scorpio đã quẳng nó rơi xuống sàn nhà không thương tiếc.

-Alo, Sagittarius đấy à? - Chất giọng trầm khàn của Scorpio qua điện thoại khiến Sagittarius không khỏi nghiến răng kiềm chế cơn giận.

-Tin sốt dẻo đây. Đoán thử xem...bạn gái của anh vừa mới tới nhà...

-Gì cơ? Cô ấy vừa mới tới sao?

-Mẹ kiếp! Biết vậy là đủ rồi, giờ thì mời cô ta về hay giữ cô ta ở lại đây? - Sagittarius nhỏ giọng xuống, quay mặt vào trong góc tường để không gây sự chú ý cho cô gái ngoài phòng khách - Mà anh sắp về chưa? Khi nào anh về?

-Giữ cô ấy ở lại... - Giọng nói bên kia trở nên gấp rút - Tạm thời hãy làm mọi cách giữ chân cô ấy ở lại và đừng để cô ấy bước ra ngoài nửa bước. Hai tiếng nữa anh mới về được đến nhà.

-Hai tiếng nữa? - Sagittarius nghiến răng - Tuyệt. Chừng một tiếng là đủ để cướp cô bồ của anh ra khỏi tay anh rồi.

-Không dễ thế đâu. - Scorpio cười khẩy.

-Sao? Tôi có gì thua kém một kẻ như anh ư?

-Sao cũng được. - Giọng hắn ta đanh lại - Nhưng em hãy làm mọi cách có thể để giữ chân cô ấy ở nhà. Hai tiếng nữa, không hơn không kém, anh sẽ có mặt.

-Anh bỏ cuộc rồi đấy à? Nghe này, tôi không có đùa đâu... - Sagittarius nhấn mạnh - Anh về mà trông cô bồ của anh ấy. Tôi.có.hẹn.rồi.

-Hủy đi. - Chất giọng của hắn trở nên nhẹ bẫng - Còn lại để anh lo...

-Mẹ kiếp nhà anh!

Sagittarius chửi thề khi vừa mới dứt ra khỏi cuộc gọi. Là tên khốn đó cúp máy điện thoại trước, anh nhìn trân trân vào màn hình điện thoại trống trơn, suy nghĩ một lát rồi mới mở khóa lên, tranh thủ gửi đi một tin nhắn rồi quay trở ra phòng khách.

-Có chuyện gì vậy...? - Cô nàng nhíu mày nhìn anh.

-Scorpio đang có một chút việc cần giải quyết. - Sagittarius viện đại một cái cớ, rồi nhún vai vẻ thản nhiên - Anh ta sẽ cố gắng về sớm, cô có thể ở lại đây và chờ thêm một lát

You are reading the story above: TeenFic.Net