Chapter 65: Fragile

Background color
Font
Font size
Line height

*Cảnh báo: chương sau có chứa từ ngữ và hình ảnh nhạy cảm liên quan đến cưỡng hiếp và bạo lực, có thể sẽ gây khó chịu cho một vài độc giả, vậy nên hãy cân nhắc trước khi đọc nhé!

***

-Dù có đua xe giỏi đến nhường nào thì cũng đừng quên tao là ai nhé...!

Virgo quẹt vội nước mắt, cô nhảy xuống ghế sofa, bước chân loạng choạng tiến tới đứng đằng trước người Libra, che chắn cho anh khỏi họng súng đang chĩa thẳng vào người.

-Bố...bỏ súng xuống đi...

Virgo nhìn vào đống thuốc bừa bộn chính giữa căn phòng, trùng hợp thay bố dượng của cô cũng đang nhìn về hướng đó. Cô cắn mạnh môi dưới, quan sát biểu cảm không mấy gì là vui vẻ truyền tới từ đôi mắt trầm mặc của ông Phillip khi ông ta quay về phía cô.

-Không phải như bố nghĩ đâu! Bố hiểu lầm rồi! Con...

-Vir, con lại bị nó đưa đi đến đây để dùng thuốc nữa rồi à? Lần thứ hai rồi đấy... - Ông Phillip bỏ súng xuống khi trông thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô khi đối diện trực tiếp với họng súng của mình, lớn giọng - Con có biết là ta đã lo cho con lắm không?!

Virgo nuốt nước bọt, đôi mắt đảo quanh liên hồi, cố tìm lấy một lý do thuyết phục nhất.

-Anh ấy không có lỗi...lỗi là ở con...chỗ thuốc đó...là của con, không phải là của anh ấy. - Đoạn, cô quay đầu nhìn ra người ở đằng sau, lên giọng - Phải không, Libra?!

"Làm ơn hãy nói phải đi..."

Libra không đáp lại ánh nhìn của Virgo, từ nãy đến giờ đều không. Ánh mắt chẳng hề rung chuyển của anh đang bận dán lên người của gã đàn ông kia. Những sợi gân xanh tím lại một lần nữa nổi lên và chạy ngoằn ngoèo dọc cánh tay cho đến những đầu ngón tay của Libra khi anh thốt lên, chất giọng đanh lại đặc sệt một nỗi căm thù:

-Không. Chỗ thuốc đó là của tôi. Tôi đã dụ dỗ con gái ông đến đây, cho cô ta dùng thuốc lắc để phang cô ta cho dễ đấy, thì sao nào?

-Không...không...không...KHÔNG! Không phải như vậy!

Virgo lắc đầu, cô gào lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Libra như thể muốn lao vào tẩn cho anh ta một trận. Anh ta chính là người đã giúp cô nôn ra viên thuốc đó mà? Virgo mặc dù có đang say thuốc vẫn hoàn toàn có thể phân biệt được phải trái, trắng đen. Không những vậy, họ đã hôn, quấn lấy nhau và suýt chút nữa làm tình với nhau trên sàn nhà, tất cả đều là Virgo tự nguyện đến với anh ta như thế. Rốt cuộc thì anh ta bị cái quái gì mà tự dưng lại thay đổi thái độ xoành xoạch và nhận hết tội lỗi về mình một cách điên rồ như vậy? Anh ta có viết bố dượng của cô nguy hiểm đến mức nào không? Ông ấy sẽ nổi đóa lên và cho anh ta ăn đạn ngay tại đây mất...

"Anh đang nói cái quái gì vậy hả?" - Virgo gằn giọng xuống, cô bấu mạnh vào bàn tay đang nắm chặt lại của Libra. Thấy anh ta vẫn không có phản ứng gì liền quay lại đối diện với cha dượng của mình, cất giọng quả quyết:

-Bố! Anh ta nói dối!

-Vậy là đã rõ rồi đúng không Vir? Nó đã thú nhận tất cả như vậy mà con còn bao che cho nó ư?

Virgo lắc đầu ngoe nguẩy, cô lùi lại đằng sau một bước, cảm nhận hơi thở nóng rẫy đang chờn vờn trên đỉnh đầu mình, trái tim vô thức đập nhanh một nhịp. Rồi bỗng dưng, bờ vai của cô bị một lực đẩy mạnh mẽ từ phía sau khiến cô ngã dúi người nằm hẳn lên chiếc sofa bên cạnh.

-Tao sẽ bỏ tù mày, thằng khốn! - Ông Phillip tiến đến gần Libra, bàn tay cầm súng lại giơ lên, chĩa thẳng vào đỉnh đầu của anh - Rồi mày sẽ phải mục ruỗng trong tù và cầu xin được ân xá giống như thằng cha chết dẫm của mày mà thôi!

"Bố...bố của anh ta làm sao?!"

Virgo ngồi bật dậy, định lên tiếng thì đã bị Libra chặn họng, ánh mắt sắc bén vẫn không rời khỏi người đàn ông kia nửa giây. Anh quát lớn:

-Bỏ súng xuống...rồi giải quyết nhau tại đây cho công bằng.

-Ái chà...mạnh mồm đấy!

Lão cảnh sát trưởng đặt khẩu súng xuống dưới đất và đẩy ra xa chỗ lão ta đang đứng. Xông tới chỗ Libra, lão nắm lấy cổ áo của anh và đẩy người anh dính chặt vào bức tường đằng sau. Libra vươn nắm đấm, đấm thẳng vào bụng của lão, khiến lão lùi lại đằng sau thả tay ra khỏi người anh.

Lão vươn người tới, trong phút chốc, dữ dội hơn lần trước, thúc cùi chỏ vào bờ vai của Libra khiến anh hơi khom người xuống, tiếp đó lãnh trọn cả hai cú đấm vào khuôn cằm và một bên má phải của lão. Libra nghiến răng, tự ngửi thấy mùi máu tanh trong khoang miệng, bèn quẹt mép, xông tới đẩy mạnh lão ta đập thẳng vào vách tường, quật lão ta bằng một bên vai còn lại chưa bị thương tổn khiến lão ta ngã dúi đầu xuống đất.

Lão Phillip nghiến răng khi bị hạ gục, bèn trườn người tới chộp vội lấy khẩu súng đang nằm yên trên mặt đất, giương nó lên ngay trước mặt Libra khi thấy anh đang tiến lại gần chỗ mình và gào lên thất thanh:

-Đứng yên ở đó!

Thấy Libra đã dừng chân, lão ta lấy đà đứng dậy, chĩa họng súng lên trời bắn ra hai phát vang vọng khiến trần nhà rung lên một cơn dữ dội rơi cả bụi bẩn xuống mặt đất. Virgo giật nảy mình, hoảng loạn tột độ khi cô nhìn sang gương mặt đã lộ rõ sắc thái khinh bỉ của Libra ở phía đối diện.

-Giơ tay lên và quỳ xuống! Không tao bắn!

Libra vẫn đang đứng yên tại chỗ, trong một phút lơ là, anh đã để cho lão ta chiếm lại ưu thế khi vớ được khẩu súng. Nhận thấy sự an toàn của bản thân vẫn là trên hết, anh đành phải quỳ một chân xuống dưới sàn nhà, hai tay giơ cao lên, trừng trừng mắt nhìn lão ta đang cầm khẩu súng trên tay, ngón trỏ đặt ngay trên cò súng. Mồ hôi mồ kê chảy xuống từng giọt nhễ nhại trên gương mặt đỏ ửng của anh. Lão ta tiến tới, giơ nắm tay lên đấm thẳng vào mặt anh không thương tiếc khiến cho anh mất đà ngã đập đầu về phía sau. Lão rút chiếc còng tay số 8 treo lủng lẳng trên thắt lưng ra, mở chốt, khóa chặt một bên cổ tay của Libra. Lôi xồng xộc anh tới cái trụ sắt kiên cố trong phòng, lão mở chốt còng tay bên còn lại ra rồi khóa nó vào cái trụ sắt cứng ngắt gần như chẳng thể nào lay chuyển.

Chưa dừng lại ở đó, lão nắm lấy chỏm tóc trên đầu Libra ép anh phải ngước mặt lên, đau đớn đối diện với lão. Bật cười khanh khách, lão điên cuồng đậm mạnh đầu Libra vào cái trụ sắt, hai, ba, đến bốn lần với lực đạo tăng dần khiến anh bật máu. Máu chảy ròng ròng từ vầng trán xuống đôi mắt xanh lam trong suốt hòa vào một màu đỏ ngầu nhớp nháp. Lão muốn nhìn thấy anh thất bại thảm hại dưới chân mình, lão muốn nghe thấy những lời nỉ non cầu xin lão ngưng tay. Lão bật cười, rồ dại hơn, tiếp tục hành động điên cuồng của mình. Trụ sắt đã bắt đầu móp méo, máu chảy xuống thấm đẫm bàn tay lão, nhưng thằng nhóc ngoan cường này vẫn chẳng hé môi nửa lời. Hệt như thằng cha của nó. Rồi đây, nó cũng sẽ chịu chung số phận mù mịt giống hệt gã cha "thân tàn ma dại" của mình dưới chân lão mà thôi.

-Bố! Làm ơn...hãy tha cho anh ta đi...bố muốn con làm gì cũng được...chỉ cần bố tha cho anh ta...hức...

Virgo chồm người tới nắm chặt lấy bàn tay của lão. Cô ngước mặt lên, đôi mắt nâu sóng sánh nước, khuôn miệng xinh xẻo hồng hào mở to ra cầu xin lão dừng lại. Và lão đã dừng lại thật, nhìn xuống dáng vẻ phục tùng của cô con gái cưng mong manh nhỏ bé bên dưới chân mình, lão đã mủi lòng đôi chút, chân mày vàng đậm khẽ đẩy lên cao:

-Có thật là ta muốn gì con cũng làm không?

Virgo gật đầu, quệt nước mắt.

-Con sẽ không kể cho ai chứ?

Virgo lắc đầu.

-Con sẽ không hối hận chứ?

Virgo lại lắc đầu lần nữa.

-Được rồi, vậy thì tốt... - Lão bỗng đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà - Theo ta vào trong đây.

Virgo chập chững đứng dậy định bước theo lão ta, thì bỗng nhiên bàn tay lạnh ngắt của cô bị ai đó từ sau túm lấy.

Là Libra, anh đang ngước đầu lên nhìn cô, cặp mắt xanh trong suốt nay đã ướm màu đờ đẫn, đôi môi khô khốc mấp máy vài từ:

-Đừng...đi...

Virgo gỡ từng ngón tay của Libra ra khỏi mu bàn tay của mình, cô nhìn anh, đôi mắt nâu sóng sánh rúng động. Cố tình quay mặt đi để ngăn giọt nước mắt chảy xuống gò má, Virgo ngước mặt lần nữa lên nhìn về phía trước, nơi lão cha dượng đang quay đầu lại để hối thúc.

-Nhanh lên đi nào, con gái...

Virgo loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét cùng tiếng động dữ dội vọng tới từ bên ngoài phòng khách. Nhưng đó là tất cả những gì cô cảm nhận được kể từ khi cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại.

Ngay lập tức, ông ta ấn Virgo nằm sấp mặt xuống cái gối ôm, kiềm hãm hai chân đang giãy giụa của cô bằng cách ngồi đè lên chúng. Kéo khóa dây từ trên xuống của cái đầm mà cô đang mặc, ông ta mở rộng nó ra và kích thích từng tấc da thịt trắng trẻo căng tràn của tấm lưng ong nõn nà thon thả kia.

-Bố...không được làm thế! - Virgo bị kiềm hãm khóc nấc lên - Còn mẹ của con thì sao? Bố không cảm thấy có lỗi với bà ấy ư?

-Chà...con biết gì không, ta đến với bà ấy chỉ để được ở gần bên con mà thôi. Vir, giây phút nhìn thấy con mỉm cười, ta đã nhủ với lòng mình bằng bất cứ giá nào phải có được con. Con giống như một đóa hoa tuyết trắng, mong manh và tươi đẹp vậy, con có biết không?

Virgo rùng mình khi nghe thấy những lời thú nhận ngọt ngào nhưng thấm đẫm một mùi xảo trá từ lão. Thì ra tất cả những gì mà lão đem lại cho mẹ con cô từ trước đến nay đều chỉ nhắm đến một mình cô thôi sao?

-Không! Thả tôi ra! Tôi không muốn phản bội mẹ như thế!

Virgo nức nở khi cảm nhận quần lót đang bị tuột dần xuống để lộ bờ mông trần nhô cao đầy kiêu hãnh. Virgo ghét chính bản thân mình khi cô đã quá yếu đuối, không thể làm gì hơn được ngoài việc cố gắng vùng vẫy hết sức có thể để chống lại sức lực mạnh mẽ và thô bạo từ phía lão ta. Lão Phillip tức giận, giáng xuống một tràng đét mông khiến cô phải kêu thét.

-Đau đớn khiến con ngoan ngoãn vâng lời hơn sao, con gái?

Tâm trí của Virgo rúng động, những cú đét vẫn tiếp tục giáng lên bờ mông tròn trịa nhấp nhô của cô. Virgo bấu chặt tay vào gối, khóc không dứt giữa những tràng rên rỉ phát ra từ sâu trong cổ họng.

-Bố! Dừng lại đi! Con sẽ nghe theo lời bố, được chứ?!

Những tràng đét mông cuối cùng cũng dừng lại, nơi bị đánh đau rát dữ dội, Virgo muốn xoa mông chết đi được, cô đưa bàn tay ra đằng sau đặt lên mông mình thì bỗng dưng cảm nhận thấy sức nặng đè lên mọi nơi trên thân thể, bàn tay cô bị kẹt lại giữa mông của mình và vật cương cứng của gã bố dượng phía sau, mặc kệ đau đớn, Virgo quyết rút tay ra khỏi nơi đó.

Lão ta đổ rạp và nằm đè lên người Virgo, bàn tay thô ráp của lão vuốt dọc khe đùi trắng nõn của cô, Virgo rên lên ư ử khi lão ta đặt tay lên chiếc quần lót được kéo xập xệ xuống dưới mông của cô, thốt lên một câu:

-Con ướt đẫm rồi này...

Câu nói đó nghe sao quen thuộc quá. Chẳng phải chính anh đã nói với cô điều tương tự sao? Mặc dù đã từng cưỡng đoạt cô, nhưng anh vẫn luôn nhẹ nhàng và tôn trọng cô, chứ chẳng bao giờ ép buộc cô phải ngoan ngoãn phục tùng dục vọng của mình như thế. Virgo nắm chặt ga trải giường trong tay khi đã sớm nhận ra một điều: "Cô ướt đẫm không phải vì lão ta! Tuyệt đối không bao giờ! Cô đã ướt đẫm từ trước đó rồi kìa, trong lúc mây mưa cùng anh, chứ không phải vì sự cưỡng bức mới tức thì của gã đàn ông thối tha kia!"

-Là do ta phải không?

-Không!

Virgo cộc cằn đáp lại, bất thình lình cảm nhận đằng sau gáy bị sức lực nặng nề ghì chặt xuống dưới gối.

-Thằng nhóc kia đã làm gì con rồi? Con có còn là gái trinh không?

-Chuyện đó thì có liên quan gì tới ông chứ? - Virgo rên lên the thé, cô không muốn hét lên, cô sợ lão ta lại thừa cơ đét vào mông mình.

-Sao lại không? Ta đã nuôi con lớn đến ngần này rồi, ta nhất định phải là người đàn ông duy nhất của con chứ?

Virgo nghiến chặt răng, trái tim của cô như vỡ tan thành nghìn mảnh. Cô đáng bị như vậy lắm sao?!

-Nói ta nghe, con có còn là gái trinh không?

Một khoảng không im lặng bao trùm lấy căn phòng. Virgo không muốn trả lời ông ta, nhưng lại càng không muốn chọc giận ông ta vào lúc này. Nhỡ như ông ta lại hóa rồ lên rồi bước ra ngoài bắn thẳng vào đầu Libra tội nghiệp đang bị giam cầm ở ngoài đó thì sao?

-Còn. Con vẫn còn là gái trinh. Anh ta chưa làm gì con hết. Bố đã hài lòng chưa? Thả con ra đi!

Virgo nghe thấy tiếng thở phào, cùng với đó là nụ cười hài lòng trên môi lão. Còn gì tủi nhục hơn cơ chứ? Trong một giây suy nghĩ để tìm cách thoát khỏi sự bức bối này, Virgo đã nghĩ đến chuyện cắn lưỡi tự vẫn. Nhưng còn mẹ của cô, còn Libra ở ngoài đó thì sao? Mọi thứ nhòe đi trước mắt cô như được phủ một lớp sương mờ ảo, thứ rõ ràng nhất đối với cô lúc này chỉ là giọng nói đanh thép lẫn quỷ quyệt của lão ta.

-Con đã nói là ta muốn con làm gì cũng được mà? Ta có nghe nhầm không đấy?

-Không! Bất cứ chuyện gì cũng được nhưng làm ơn đừng làm chuyện đó!

Lão ta bất ngờ tóm lấy khuôn miệng đang hé rộng để la hét của cô, bắt cô phải quay mặt về một hướng. Lão ta tiến tới, ngấu nghiến đôi môi căng mọng của cô, Virgo dùng lưỡi tìm cách đẩy lão ra khỏi khuôn miệng của mình. Cô hoảng loạn cố thoát khỏi sự kiềm hãm của lão ta nhưng lại sợ làm lão nổi điên. Virgo mệt lử chỉ muốn ngất đi, nhưng may thay viên sủi của Libra là thứ duy nhất kéo tâm trí nặng nề của cô trở lại đường đua để gắng gượng đến cùng chống lại sức ép đến từ gã cha dượng.

-Khốn nạn thật! Ta định để thêm một thời gian nữa nhưng xem ra con khiến ta thất vọng quá rồi...nếu không làm chuyện đó ngay bây giờ thì con sẽ làm với thằng khác thôi mà, phải không Virgo?

Virgo lắc đầu ngoe nguẩy, một từ 'không' thoát ra khỏi cổ họng đắng nghét nghẹn ngào kể từ khi cô nghe thấy tiếng sột soạt, cùng với đó là sức lực lật cô nằm ngửa lên trên gối. Virgo vô thức khép chặt gối khi cô nhìn sang chiếc quần lót đã bị vứt xuống dưới sàn, thút thít:

-Bố muốn làm gì?

-Im lặng và ngoan ngoãn nghe lời đi. Chống đối thì ta sẽ thẳng tay với con đấy.

Bất thình lình, bàn tay đang vuốt ve trên khuôn cằm của cô dãn ra, ngón cái đang mơn trớn đôi môi thọc thẳng vào bên trong khuôn miệng đỏ hồng của cô. Lão ta nâng cằm cô lên cao, bắt cô phải liếm mút ngón cái to tướng của lão trong miệng mình.

-Chúa ơi! Khuôn miệng con xinh xắn quá!

Virgo nấc lên, hai má đỏ ửng, chiếc lưỡi bên trong bị ngón cái của lão ta trêu chọc đến buồn nôn, cô thở dốc, há miệng thật to và cố dùng lưỡi đẩy ngón tay của lão ta ra.

-Cứng đầu thật đấy! Nhưng đúng là bản chất của con rồi...

Lão ta rút tay ra khỏi khuôn miệng cô, Virgo thở hổn hển bắt gặp lão ta nhìn xuống đôi chân đang khép chặt lại của cô.

-Giang hai chân con ra!

Lão ta ra lệnh, thấy Virgo lắc đầu không chịu nghe theo, liền tiến tới dùng sức đẩy mạnh hai đầu gối của cô ra. Virgo sửng sốt không kịp thời phản ứng khi nhìn thấy bàn tay trái của lão ta chạm vào nơi nhạy cảm giữa hai chân mình. "Lão ta sắp sửa xé nát sự trong trắng của cô để hủy hoại bản thân cô". Cái ý nghĩ đó ngày càng trở nên rõ ràng hơn khi chứng kiến lão ta trở nên bệnh hoạn, đồi bại, và tàn bạo, khiến cho những suy nghĩ đã từng tốt đẹp của cô về lão tiêu tan mất.

Không được! Chí ít thì cô cũng phải làm gì đó để ngăn lão ta lại, để có thời gian nghĩ đến chuyện gì đó xa hơn một chút là thoát khỏi sự kiềm hãm này. Thứ lão ta cần là sự trinh trắng của cô, thế thì còn lâu lão mới có được!

-Bố!

Virgo bỗng dưng lên tiếng, âm hưởng của giọng nói dịu dàng hơn hẳn che giấu đi nỗi run sợ bên trong. Lão ta khẽ nghiêng đầu, bàn tay nhơ nhuốc vẫn đang đặt trên khuôn cằm nhỏ nhắn kia khum lại, nâng gương mặt của cô ngước nhìn lên.

-Chuyện gì vậy, con gái?

-Con sẽ...con sẽ...thổi kèn cho bố nhé?

Đôi mắt nâu tròn xoe sóng sánh nước mở to ra nhìn lão, sợ sệt có, nhưng ngoan cường cũng có. Cô trông như một chú thỏ con ngây thơ tội nghiệp đang cố gắng làm hài lòng lão sói già để lão ta tha mạng cho mình vậy. Nhưng còn lâu, còn lâu lão mới đánh mất cơ hội ngàn vàng này, cơ hội biến cô con gái cưng trở thành tình nhân của lão.

-Ái chà! - Lão ta ngạc nhiên - Ai đã dạy cho con thế?!

-Con... - Virgo ấp úng, giọng nói xìu dần xuống - Con chỉ xem trên phim đen...

-Con gái bé nhỏ của ta nay đã trưởng thành rồi. Ta đã mong chờ ngày này lắm...

Lão Phillip vén mái tóc nâu mượt mà của cô sang một bên vai, nhìn xuống quai váy thả lơi lấp ló vòng một cong vút đẫy đà, lại nhìn lên khuôn miệng nhỏ nhắn đang hé mở để lộ những chiếc răng nanh trắng muốt nhỏ xinh của cô. Lạy Chúa! Lão yêu khuôn miệng xinh xẻo ngất ngây đó, càng không thể chờ đợi lâu hơn được nữa mỗi khi tưởng tượng ra viễn cảnh cô sẽ phục tùng cho dục vọng thầm kín bấy lâu của lão, bằng cách liếm mút và thưởng thức hương vị đàn ông của lão trong khoang miệng mình. Sẽ là hương vị đầu đời của cô, và lão tự hào biết mấy khi là người đầu tiên mang nó đến.

Virgo thở gấp, đẩy nhẹ bàn tay của lão ra khỏi khuôn cằm của mình, cô trượt chân tiến tới sát mép giường, nơi lão ta đang đứng, bàn tay run rẩy giơ lên chạm vào thắt lưng của lão.

Lách cách.

Chốt thắt lưng đã được gỡ bỏ, cô kéo nó ra khỏi chiếc quần của lão và đặt xuống bên cạnh. Động tác của cô chầm chậm, mở cúc quần, từ từ kéo khóa quần của lão xuống, bàn tay vô tình lướt qua nơi nào đó đang cứng lên và đập nhộn nhạo bên dưới đũng quần kia, Virgo tuy rùng mình nhưng vẫn cố đẩy cái suy nghĩ chết dẫm ấy ra khỏi tâm trí. Cô ngước lên nhìn vào vẻ mặt thỏa mãn của lão, vòng tay qua hông chuẩn bị kéo lưng quần của lão xuống.

Một thứ gì đó đập nhẹ vào cổ tay của cô, cứng ngắt và lạnh cóng.

Là khẩu súng đó.

Trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của Virgo như muốn rơi tõm xuống đất. Không cho phép bản thân chần chừ giữa việc nên hay không nên nữa, Virgo luồn tay vào bao súng của lão và nhanh như cắt, rút lấy khẩu súng ra khỏi cái bao da. Lão bố dượng kia có vẻ chỉ mới phát giác ra được ý định của cô, bàn tay lão đưa xuống ý định nắm lấy đầu súng giữ yên ở chỗ cũ, nhưng Virgo đã nhanh tay hơn, giật nó ra khỏi bàn tay nắm hụt của lão.

Trong một khắc bất ngờ nhưng cũng ngẫu hứng nào đó giơ lên ngay trước mặt lão và hét to:

-Lùi lại!

Có lẽ lão sói già đang rất ngạc nhiên vì con thỏ nhát cáy như cô lại to gan lớn mật đe dọa lão bằng khẩu súng lục nguy hiểm như thế. Chỉ số sinh tồn của cô quả là cao ngất ngưởng và gây ấn tượng thật đấy, nhưng điều duy nhất mà cô còn thiếu chính là kinh nghiệm và sự bản lĩnh.

-Bỏ súng xuống đi, con gái. - Lão nói như ra lệnh, giọng điệu cứng ngắt.

Mồ hôi ẩm ướt từ lòng bàn tay dính vào báng súng kim loại khiến nó trở nên trơn trượt hơn bao giờ hết. Ở một thế giới mà bạo lực là thứ duy nhất tồn tại và gây kích động, kẻ nào cầm chắc súng đạn trong tay chính là kẻ nắm toàn quyền định đoạt. Virgo không còn nghi ngờ điều đó nữa, cô đưa bàn tay còn lại nâng khẩu súng lên và giữ chắc nó bằng cả hai tay.

-Tôi nói...lùi con mẹ ông lại!

Virgo tiếp tục hét lên thiếu kiểm soát:

-Thề có Chúa, ông mà đéo lùi lại là tôi bắn chết con đĩ mẹ ông đấy!

Virgo bật dậy, tranh thủ kéo quai váy lên, dí khẩu súng lên trán ông ta, không một giây phút lơ là thiếu cảnh giác. Cô lên đạn, bằng cả hai tay, theo những gì đã được lão ta chỉ dạy từ nhỏ.

Mặt mũi lão ta đỏ gay, đôi chân vô thức lùi lại đằng sau hai bước.

-Con sẽ không dám bắn ta đâu, phải không? Con đủ tuổi đi tù rồi đấy...hãy suy nghĩ cho kỹ đi, con gái, tương lai của con rồi sẽ ra sao?

-Dừng lại đi, được chứ? Cứ coi như là chuyện này chưa từng xảy ra. Ta sẽ không truy cứu về việc con và bạn trai của con đã làm những gì. Chỉ cần trả lại khẩu súng cho ta, con và ta sau đó sẽ bước qua cánh cửa đằng kia mà không ai bị thiệt hại gì cả, nhé con gái?!

Virgo đã quá rành rõi với những lời ngon ngọt thao túng tâm trí của lão, trong một khắc nào đó xẹt ngang qua đầu, Virgo đã nghĩ đến việc đầu hàng. Cô chưa từng muốn làm tổn thương một ai cả, đặc biệt là với những người mà cô đã từng tôn trọng. Cô muốn khóc, nhưng phải nghiến chặt răng, cứng rắn để ngăn giọt nước mắt yếu mềm lăn xuống gò má.

-Mẹ kiếp nhà ông! Tôi đúng là đang phê thuốc đấy. Nhưng tôi không có ngu! Chẳng có thứ gì trên đời là tôi đéo dám làm đâu. Vậy nên ngậm con mẹ nó mõm ông lại và bước đi phía trước

You are reading the story above: TeenFic.Net