"We're all in our private traps
Clamped in them
And none of us can ever get out"
<The Psycho (1960)>
*
Nằm sâu trong dãy núi phía Đông Bắc, nhà tù Fox River ngự trị ở một vùng thung lũng rộng lớn luôn tỏa ra cái mùi tanh nồng đằng sau song sắt và xà lim. Những tòa nhà u ám bên trong được xây dựng theo kiểu vòng cung, bao bọc bởi nhiều lớp rào chắn như mê cung sừng sững. Bên trên lớp hàng rào ấy là cọng dây thép dài hàng chục mét được cuốn lại thành nhiều vòng với gai thép chi chít chuốt lại sắc nhọn, nhô lên chung quanh và vươn cao đầy đe dọa giữa bầu trời rộng lớn. Ở phía trong khu sinh hoạt tập trung của các phạm nhân là một tháp canh có bố trí lính đứng gác và hàng chục tên quản ngục bên dưới sẵn sàng bắn bỏ kẻ nào vượt qua được lớp hàng rào thép gai.
Libra đội mũ lưỡi trai lên đầu kéo sụp xuống dưới che khuất một nửa cặp mắt sâu xanh thẳm. Sau khi đậu xe vào một bãi đất trống ven đường, anh liền bước xuống tản bộ trên con đường mòn dẫn vào tòa nhà chính phía trước. Nơi này luôn đem đến cho người ta cảm giác rùng mình ớn lạnh bởi sự sừng sững đáng sợ của mê cung hàng rào thép gai và vẻ lườm nguýt đầy canh chừng của những tên quản ngục. Libra nghiến răng ken két, mím chặt môi tiếp tục chặng đường dài phía trước.
-Libra? Libra đó phải không?
Đằng sau bỗng dưng truyền đến tiếng bước chân gấp rút cùng với giọng nói của ai đó nghe có vẻ không quá xa lạ đối với Libra. Ấy thế mà sau khi lục tung trí nhớ của mình về nơi này, về giọng nói đó, Libra vẫn không thể hình dung ra được nó là của ai, cho đến khi quyết định quay đầu lại để kiểm tra.
-Aries? Sao cậu lại ở đây?
Aries vượt lên đi song song bên cạnh Libra, trên tay anh ta là một vỉ đựng những lọ thủy tinh nhỏ, trong suốt như lọ thuốc và một hộp kim tiêm.
-Bố tôi làm việc ở trong này. Tôi thường đến đây để giúp ông ấy. Còn cậu?
-Tôi đến đây để thăm bố...
-À...hiểu rồi. - Aries gật đầu, nhỏ giọng xuống, không hỏi thêm câu nào nữa.
-Mấy lọ trên tay cậu là gì vậy?
Libra đổi chủ đề, liếc mắt qua đống chai lọ trong cái vỉ lớn của Aries, anh ta cười cười, cầm lấy một lọ trên tay, nhìn vào nó và đáp:
-Đây hả? Là insulin. Dùng để tiêm cho những bệnh nhân bị tiểu đường.
-À thì ra là vậy...
Hai người họ sánh vai cùng nhau thêm một đoạn nữa thì Aries bất chợt rẽ sang hướng khác, quay đầu lại mỉm cười nhìn Libra.
-Tôi đi trước nhé, gặp lại cậu sau...
Libra lặng người nhìn theo Aries rẽ hướng vào khu bệnh xá, không lâu sau lại tiếp tục bước đi, tiến vào tòa nhà đối diện.
.
.
-Tù nhân số 303, có người nhà đến thăm...
Tiếng quản giáo vang vọng trong căn phòng lớn, Libra ngồi trong buồng điện thoại, những ngón tay gõ đều nhịp lên cái bàn ghỗ bên dưới, đối diện anh là một tấm kính dày trong suốt, phía bên phải là ống nghe được đặt để kết nối với buồng gọi phía trước.
Người đàn ông được quản giáo áp giải vào phòng. Ông ta vận một bộ y phục màu cam đồng điệu, hệt như những phạm nhân khác có mặt ở đây, hai cánh tay gân guốc giơ ra phía trước bị còng lại chắc chắn, hai cổ chân cũng bị kiềm hãm bằng một sợi dây xích dài khiến ông chỉ có thể khập khiễng nhích lên từng bước một. Vẻ già nua xuất hiện trên gương mặt khi ông ta ngẩng đầu lên trực tiếp nhìn vào tròng mắt gợn sóng của anh.
"Libra đấy à?"
Ông ta mấp máy, giằng co sợi dây xích dưới chân ba, bốn lần rồi mới tiến lại thật nhanh tới buồng điện thoại trước mặt, nhấc ống nghe lên, giọng ông ta run run mừng rỡ:
-Libra đấy ư?!
-Tôi đây.
Libra nói vào cái ống nghe, nhìn sâu vào gương mặt già nua khắc khổ của người cha đằng sau tấm kính. Cứ mỗi lần anh đến đây để thăm ông thì lại là một lần ông bị thương tổn thứ gì đó trên người. Khi thì một đốt ngón tay bị gãy, khi thì một bên mắt phải sưng vù, còn bây giờ lại là chiếc răng cửa bỗng nhiên biến mất trong hàm răng khấp khểnh ố vàng của ông. Dần dà, Libra chẳng còn nhận ra gã đàn ông tội nghiệp trước mặt đã từng là bố của anh nữa, và cũng chẳng biết rằng ông có còn lành lặn rời khỏi đây trước khi mãn hạn tù hay không.
-Họ lại đánh gãy răng ông rồi à?
-Không. Là bố bất cẩn đấy.
-Ai đã gây ra chuyện này với ông? Là kẻ nào? Tù nhân hay quản giáo? Hay còn ai khác nữa?
-Không ai cả - Ông ta chỉ lắc đầu. Mái tóc bết dính rũ xuống trán - Mẹ và em của con sao rồi?
-Họ vẫn ổn. Bà ấy không muốn cho Lucy tới đây... - Libra lại tiếp tục câu nói đang dang dở lần trước - Chúng ta vẫn có thể gọi luật sư cho ông, nếu cần...
-Không cần đâu... - Ông ta vẫn kiên quyết lắc đầu - Thực sự không cần thiết đâu!
Libra thở dài, ngậm chặt miệng lại, suy nghĩ một hồi rồi mới ngước lên nhìn ông.
-Có thể hai tháng nữa tôi sẽ không thể tới đây thường xuyên được.
-Bố biết mà...lần trước con đã nói rồi...con cứ đi đi...bố vẫn ổn!
"Như vậy mà ổn ư?!"
-Đó là điều cuối cùng tôi có thể làm được cho ông. Bất cứ khi nào ông cần...
-Được rồi, được rồi. Chỉ cần...đừng bao giờ trở thành một gã đàn ông như bố là được!
Cuộc trò chuyện của họ, nếu không phải là lời hỏi thăm qua lại thì cũng chỉ là ánh nhìn lo lắng của Libra dành cho người cha già nua của mình cho đến khi cuộc gọi chấm dứt.
-Hết thời gian rồi.
Libra đứng dậy, nhìn gã đàn ông phía trước bị áp giải đi. Dù trước đây, ông ta đã từng gây ra những chuyện tồi tệ đối với mẹ con anh, điều đó cũng không còn đọng lại trong tâm trí của anh nhiều nữa. Có thể đối với mẹ, người đàn ông này không đáng để được tha thứ. Nhưng đối với anh, ông ta vẫn là người cha duy nhất, người đã từng được anh kính trọng. Cho đến hôm nay, nhìn thấy bộ dạng thảm thương của ông trước mặt, anh vẫn không thể kiềm được sự xúc động, bàn tay phải cuộn tròn lại thành nắm đấm, bước chân vô vọng ra khỏi khu vực thăm nom của nhà tù.
Bước dọc con đường mòn ra khỏi khu vực nhà tù, Libra cố ý nán lại đôi chút để nhìn quanh khu sinh hoạt tập trung của các phạm nhân, có vẻ như đã tới giờ giải lao của họ sau một ngày lao động vất vả. Từng tốp những phạm nhân xúm lại với nhau để trò chuyện, một vài người tiếp tục công việc riêng của họ mà chẳng thèm trò chuyện với ai. Bố anh là một trong số đó, ông ngồi cô độc ở hàng ghế gần một khóm hoa nở rộ, vẫn chưa phát hiện ra sự có mặt của anh. Libra chợt dừng chân lại, trông chừng ông từ đằng xa.
Bỗng dưng, một người đàn ông từ dãy nhà bên kia xuất hiện, ông ta có vẻ không phải là quản giáo ở đây, trông ông ta mặc y phục gọn gàng và đẹp đẽ hơn lũ quản giáo bình thường. Người đàn ông này bước đi bình thản giữa đám tù nhân, ai cũng nhìn ông ta vẻ trịnh trọng, đứng thẳng lên cúi đầu xuống một cái thay cho lời chào. Ông ta bật cười vẻ hợm hĩnh, khi bước qua chỗ bố anh đang ngồi liền lập tức dừng lại.
Libra nhận ra bố anh đã không chào ông ta.
Nụ cười trên môi gã đàn ông đó bị kéo xuống méo xệch, ông ta xông tới chỗ bố anh đang ngồi, túm cổ áo lôi ông đứng dậy. Ông ta lớn tiếng quát nạt bố anh, Libra không thể nghe rõ, chỉ có thể trừng trừng đôi mắt phẫn nộ nhìn ông ta đạp thật mạnh vào cẳng chân của bố anh khiến cho ông phải quỳ sụp xuống dưới đất, giật mạnh mái tóc buộc ông phải ngẩng đầu lên kề sát gương mặt nhìn vào tròng mắt nộ khí của ông ta. Chưa dừng lại ở đó, ông ta còn xổ ra một tràng phỉ vả, tát liên tục vào gương mặt của bố anh đến bật máu miệng và suýt lệch cả quai hàm.
-Dừng lại! Mẹ kiếp các người! Dừng lại!
Libra từ bên ngoài gào lên, anh nắm chặt lấy lớp hàng rào thép gai và dùng sức giật mạnh, vẫn không ăn thua bèn dùng chân hùng hổ đạp thẳng vào lớp hàng rào kiên cố đó.
-Này này! Tránh xa hàng rào ra!
Một tên quản giáo nhìn thấy liền lớn tiếng nhắc nhở, Libra bực dọc bỏ tay ra khỏi lớp hàng rào, nghiến răng nghiến lợi ken két, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn lên gương mặt của gã đàn ông đứng tuổi đeo huân chương trên ngực kia. Ông ta, như một sự sắp đặt nào đó, liền quay đầu nhìn về phía anh, lại vẽ lên môi một nụ cười vừa chế nhạo vừa khiêu khích.
Libra nghiến răng chặt đến mức lồi xương gò má lên trên gương mặt đỏ âu, sợi gân xanh tím chạy ngoằn ngoèo từ bắp tay trở xuống những đầu ngón tay khi anh ta cuộn tròn thành nắm đấm cắm sâu móng tay vào lớp da thịt ửng đỏ. Libra phải tìm cách chế ngự bản thân khỏi cơn cuồng nộ muốn lao thẳng vào bên trong xé xác lão cớm ấy ra thành trăm mảnh, nhưng không, anh vẫn chẳng thể làm được gì hơn ngoài việc bất lực đứng từ bên ngoài nhìn vào.
Libra sẽ nhớ như in gương mặt của gã cớm này.
.
.
Capricorn gõ cửa phòng của Libra khi nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong phòng anh.
-Anh có ở đây chứ?
-Có. - Tiếng Libra từ trong vọng lại - Vào đi.
-Có chuyện gì vậy?
Thấy Capricorn mở cửa bước vào phòng mình bước vào, Libra ngay lập tức lên tiếng.
-À...tôi muốn trả lại cái chìa khóa nhà cho anh. - Capricorn đứng gần cánh cửa, ném cái chìa khóa về phía Libra - Có lẽ anh cần nó hơn tôi.
Libra bắt lấy cái chìa khóa từ tay Capricorn, cất nó vào trong túi áo.
-Còn chuyện gì nữa không?
Capricorn hắng giọng:
-Tôi muốn xin lỗi về những hiểu lầm trước đây giữa chúng ta. Tôi đã...lớn tiếng với anh, về nhiều thứ vô lý.
-Tôi không để bụng đâu.
-Nhưng tôi sẽ không chấp nhận là em gái của anh chỉ vì anh lớn hơn tôi một tuổi đâu. Nó vô lý vãi l*n ấy! Chúng ta sẽ là bạn, được chứ?
Libra yên lặng một chốc, nhận thấy vẻ mặt thiếu tự nhiên của Capricorn, liền dịu giọng xuống đáp lại:
-Ừ thì là bạn...
Capricorn thấy vậy liền tiến tới gần Libra, chìa một bàn tay ra nắm lấy bàn tay của anh ta, vẫy vẫy vài cái theo kiểu chào làm quen. Nhận thấy biểu hiện thiếu tự nhiên và có phần ngu ngốc của mình khi anh ta vẫn không có phản ứng gì đặc biệt đáp lại, cô liền thả tay Libra ra, quay lưng định rời khỏi phòng.
-Caprie...
Libra bỗng nhiên gọi cô bằng tên thân mật, nhưng gương mặt ấy vẫn tỏ ra lạnh lùng xa cách, tuy vậy, điều đó vẫn ít nhiều khiến cho Capricorn bất ngờ, cô quay lưng lại nhìn về phía anh.
-Xin lỗi vì đã hiểu lầm cô, về chuyện cái xe.
Capricorn mỉm cười gật đầu, vặn nắm cửa bước ra ngoài, rồi đóng chặt cánh cửa phòng Libra lại.
oOo
Cuối mỗi buổi chiều, như thường lệ, Libra đứng tựa lưng vào chiếc xe của mình, đợi chờ nàng thơ của anh ta bước ra từ phòng học.
Virgo bước ra khỏi tòa nhà hướng Đông, nhưng khác với mọi ngày, hôm nay cô không quay về hướng anh nữa, một mạch tiến thẳng tới chiếc xe màu đen lạ lẫm dựng ở ngoài sân trường. Libra quay mặt sang hướng đó, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi chiếc xe khi thấy Virgo tiến tới, và dù cho chiếc kính râm to bản có che đi gần nửa khuôn mặt, chiếc mũ phớt che lấp đi màu tóc vàng hoe, trực giác của Libra vẫn đủ để nhận diện danh tính của gã đàn ông đó.
Gã cớm đã hành hung bố anh.
Libra nhìn thấy Virgo trò chuyện cùng ông ta, mỉm cười ngọt ngào khi ông ta vòng tay qua eo, tùy tiện đặt ở đâu đó trên tấm lưng vuốt nhẹ xuống dưới mông vỗ vỗ vài cái rồi đẩy cô ngồi vào trong xe, rất khẽ khàng và nhanh chóng đủ để không ai nhận thấy.
Libra cởi nón lưỡi trai ra, vuốt lại mái tóc khi ngồi trở vào buồng lái. Chiếc xe màu đỏ khởi động bám theo chiếc xe màu đen bóng phía trước.
.
.
Một lúc sau, chiếc xe đó dừng hẳn ở trước cổng tòa nhà chung cư của Virgo, xe của Libra bám đuôi đằng sau đậu vào một bãi đất trống cách xa tầm chục mét, anh ta ngẩn người theo dõi gã đàn ông bước ra từ trong xe. Ông ta là bố của cô đó sao?
Không. Nếu Libra nhớ không nhầm, ông ta là bố dượng của cô thì phải.
Chỉ vài giây sau đó, Virgo cũng bước ra và theo sau gã đàn ông kia. Ông ta chợt dừng lại, xoay người đối diện với cô, Libra không nhìn rõ biểu hiện của cô lúc đó, cô đang đứng xoay lưng với tầm ngắm của anh. Libra chỉ nhìn thấy ông ta lại choàng tay qua vai kéo cô lại gần, đặt một nụ hôn lên trán của cô, rồi vén mái tóc lòa xòa trước mặt cô sang một bên mang tai.
Hai người họ đang nói chuyện gì đó, khá lâu, rồi ông ta gật đầu, bước vào trong tòa nhà đằng kia trước, trong khi Virgo vẫn đứng ở bên ngoài, lục lọi tìm thứ gì đó trong túi xách, xong xuôi liền xoay người tiến về phía cổng. Có lẽ, cô định băng qua đường để đến cửa hàng tiện lợi đằng kia chăng?
-Virgo!
Libra bước ra khỏi xe và gọi to tên cô, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô cũng chuyển hướng về phía mình.
-Libra?! Anh làm gì ở đây?
Virgo vội tiến tới, cô mặc một chiếc váy dài tới đầu gối, mái tóc nâu bồng bềnh xõa bay theo chiều gió, cặp mắt to tròn ngạc nhiên giương lên nhìn anh.
-Đó là bố dượng của em sao?
Virgo gật đầu.
-Có chuyện gì vậy? Sao anh lại ở đây?
-À... - Libra lúng túng biện hộ - Anh có chuyện cần nói với em...
Cảm giác tựa như bị ai đó đang theo dõi từ đằng xa, Libra ngay lập tức di chuyển ánh mắt nhìn quanh tứ phía, đột nhiên bắt gặp ở tầng số năm của căn nhà đằng kia, có một bóng người đứng đằng sau tấm rèm cửa. Là ông ta, bố dượng của Virgo, cũng đang nhìn về phía hai người họ. Tấm rèm cửa được kéo thả xuống, bóng hình kia bỗng chốc biến mất.
-Bây giờ em rảnh chứ?
Libra quay trở lại với gương mặt tò mò của Virgo, lên tiếng hỏi, liền thấy cô cau mày, miễn cưỡng gật đầu.
-Đi cùng anh tới nơi này nhé?
-Bây giờ ư? - Virgo dường như cũng nhìn thấy biểu hiện khác thường trong ánh mắt xanh thẳm của Libra, cô lên tiếng hỏi lại.
-Một chút thôi. Anh có chuyện cần nói riêng tư với em.
Không đợi Virgo lên tiếng thắc mắc lần nữa, Libra đã mở cửa xe, đẩy cô ngồi lên chiếc ghế đằng trước, còn anh ta vòng qua phía bên trái, ngồi vào trong buồng lái và gạt cần xe xuống, chiếc xe màu đỏ chạy ra khỏi khu nhà chung cư, băng băng trên con đường mòn phía trước.
.
Libra đánh tay lái chạy vào đường quốc lộ, nghiêng người nhìn qua tấm kính chiếu hậu thì phát hiện ra chiếc xe màu đen bóng đang tăng tốc bám theo chiếc xe màu đỏ của anh.
-Đó là xe của bố em...
Virgo xoay người ra đằng sau quan sát một lúc rồi mới quay đầu lại, hướng mắt về phía Libra thì nhận ra anh cũng đang tăng tốc, vượt qua lần lượt từng chiếc xe đằng trước.
-Libra...Libra, anh nghe không nói không?
Virgo lay lay cánh tay đang đặt trên vô lăng của Libra, thấy anh không đáp lại, cô đành tiếp tục lên giọng cảnh báo:
-Em đã từng nói với anh rằng bố em là cảnh sát trưởng, ông ấy có súng đấy! Đừng để ông ấy hiểu lầm...
Virgo tức giận khi thấy Libra vẫn không đáp lại, cô vươn tay ra vặn nhỏ cái loa phát nhạc, mắt vẫn dán lên người của Libra.
-Anh có nghe em nói không vậy?!
Virgo tròn mắt quan sát Libra, lúc này vẫn ngậm chặt miệng và vươn tay ra vặn lại cái loa phát nhạc, lần này còn to hơn cả lần trước át luôn cả giọng của cô. Virgo hết nói nổi, cô tựa lưng vào ghế mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.
Chiếc xe đằng sau có vẻ hụt hơi trước tốc độ kinh hoàng của Libra mỗi khi anh ta gạc cần số xe, một cách thành thạo kết hợp với đạp thắng và xoay vô lăng chạy vào ngã cua nhỏ, chiếc xe màu đỏ bị rẽ hướng đột ngột vang lên tiếng 'kít' điếng người suýt nữa thì văng bốn bánh xe ra khỏi làn đường lát nhựa. Màn rượt đuổi vẫn chưa kết thúc khi chiếc xe đằng sau vẫn bám đuôi dai dẳng vượt qua tầng hầm, vươn lên phía trước.
Libra xoay người nhìn sang bên trái, phát hiện chiếc xe màu đen đã đuổi kịp tốc độ và chạy theo song song với chiếc xe của anh. Gã bố dượng của Virgo trong xe đang mấp máy điều gì đó như kiểu yêu cầu anh dừng xe lại, Libra không nghe được rõ vì âm lượng nhạc quá lớn át lấy tiếng vọng bên ngoài, chỉ thấy ông ta đang rút thứ gì đó từ trong túi ra và chuẩn bị chĩa về phía anh. Libra mím môi, gạt cần lái, đạp thắng nhanh đến nỗi Virgo suýt văng ra đằng trước nhờ có sợi dây an toàn giữ cô ổn định trở lại. Chiếc xe màu đỏ đột ngột rẽ hướng vào con hẻm tối, còn chiếc xe màu đen ở phía trước lại lần nữa hụt hơi đầy nuối tiếc, trong xe bỗng dưng vang lên câu chửi thề của ai đó, mất khoảng vài chục giây sau mới có thể quay đầu lại để tiếp tục bám đuôi.
Thân người của Virgo như muốn lắc lư theo mỗi lần chiếc xe của Libra chuyển bánh hay đổi hướng. Anh ta cứ thế rẽ hướng liên tục khiến chiếc xe như vẽ ra một mê cung không có điểm dừng, cho đến khi thành công cắt đuôi được chiếc xe màu đen ở đằng sau, anh ta mới chịu giảm tốc độ và vặn nhỏ âm lượng của cái loa phát nhạc lại. Virgo điều chỉnh lại hơi thở của mình, bàn tay nắm chặt sợi dây an toàn lúc này mới buông ra nhớp nháp đầy mồ hôi.
.
Virgo tròn mắt khi vừa mới bước vào trong nhà riêng của Libra, có lẽ vậy, nhưng căn nhà này trông có vẻ giống với nhà bỏ hoang hơn, nó cũ kỹ đến mức tróc cả lớp sơn bên ngoài còn bên trong chỉ có một ít đồ đạc được trưng ở phòng khách.
Libra cởi áo khoác ra treo trên thành ghế, xoay người lại đối diện với cô.
-Cứ tự nhiên ở đây như tự nhiên ở trước mặt bố dượng của em đi nhé.
-Anh nói gì vậy?!
-Em yêu bố dượng của mình à?
Libra đi thẳng vào vấn đề chính, anh ta tiến tới, Virgo bất giác lùi lại, cô cau mày nhìn anh:
-Em không...Libra...em không có. Anh đang nói cái quái gì vậy?!
-Ông ta đang thao túng em, kiểm soát em.
Libra bỗng dưng đặt hai tay lên người Virgo và lay lay bờ vai của cô.
-Mẹ em, bà ấy không biết gì về chuyện này ư?
Virgo lắc đầu. Libra thấy vậy liền nói tiếp:
-Nghe này, mẹ em cũng giống như em vậy, bà ấy cũng đang bị thao túng bởi bố dượng của em. Ông ta không phải là người như em nghĩ đâu. Ông ta đang giăng bẫy. Và nếu như em không chịu nói ra, em sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong cái bẫy không lối thoát đó.
Virgo mắt đối mắt với Libra, hơi thở ngắt quãng, khẽ nuốt nước bọt xuống cổ họng, cô nghiến răng:
-Không đâu, Libra, ông ấy là người đã ở bên cạnh động viên và giúp em vượt qua những chuyện năm xưa, giữa em và Victor. Lúc đó chúng ta còn chưa gặp nhau, làm sao anh hiểu được mà dám nói như vậy chứ!
-Giúp em? Bằng cách sờ soạng vào người em? - Libra lớn tiếng - Xin lỗi, nhưng đó là hành động mà một người cha nên làm với con gái của mình à?
-Chạm vào người một tí thì em không cho, trong khi ông ta sàm sỡ như thế mà em vẫn để yên cơ đấy!
Libra nghiến răng ken két, gương mặt lộ rõ vẻ nộ khí.
-Hay là bởi vì em bị tình yêu của ông ta làm cho mù quáng mất rồi?
Virgo nhíu mày, bịt chặt tai lại để không nghe thấy lời mỉa mai của Libra, cô hét lên:
-Anh im lặng đi, Libra!
-Tỉnh lại đi Virgo... - Libra tiến tới, gỡ hai bài tay của Virgo ra khỏi lỗ tai của cô, thủ thỉ vào tai cô - Ông ta là bố dượng của em đấy.
Virgo ngước mặt lên nhìn Libra, hai tròng mắt rưng rưng. Libra cụp mắt xuống, trong cùng một lúc phải đưa ra quyết định giữa hai sự lựa chọn...
Virgo quan trọng hơn,
hay trả thù bố dượng của cô quan trọng hơn?
Anh ta biết rằng cách trả thù tốt nhất là cướp lấy Virgo từ tay ông ta, làm cho lão già đó phải đau đớn vì đã gây chuyện với bố anh ta, bằng cách khiến cô thuộc về anh ta mãi mãi. Ai cũng có một hiện thân quỷ dữ trong tâm hồn, và anh ta cũng không phải là ngoại lệ. Anh ta sẽ diễn nốt vai diễn nam phụ nhạt nhòa bỗng dưng biến chất trở thành kẻ phản diện trong vở kịch mà chính họ tạo dựng, bằng một cách vô cùng quen thuộc...
Cưỡng đoạt nàng nữ chính xinh đẹp của anh ta.
Libra xông thẳng tới, ép Virgo phải đứng nhón lên trên những đầu ngón chân tựa sát vào vách tường, bàn tay lần xuống bên dưới chọc thẳng vào trong vạt váy, nhấc bổng cô ngồi chạm mông lên cánh tay của mình. Virgo có phần chới với, cánh tay bất đắc dĩ đặt lên vai Libra, kết hợp lại tạo thành một tư thế thân mật quá đỗi tuyệt vời dành cho họ. Và Libra không phủ định mình thích cảm giác này, cảm giác được biến cô thành một con rối, còn anh ta chính là kẻ điều khiển đằng sau tấm màn. Khi anh ta cúi đầu xuống tìm đến bờ môi căng mọng của Virgo,
You are reading the story above: TeenFic.Net