Chapter 58: Somebody else might end up being me

Background color
Font
Font size
Line height

-Scor, khi còn sống, bố mẹ chúng ta làm nghề gì?

-Bố chúng ta từng là một nhà bác học, còn mẹ là tiến sĩ tâm lý.

-Vậy...em giống mẹ hơn hay giống bố hơn?

-Em trông giống bố hơn, nhưng có đôi mắt to tròn của mẹ. Anh thì ngược lại.

.

-Scor, anh nghĩ họ sẽ nhận nuôi chúng ta chứ?

-Không. Là em. Chứ không phải là chúng ta.

-Vậy thì em sẽ không đi đâu hết. Em sẽ không đi đâu hết nếu không có chúng ta.

-Nhưng em sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều là ở lại đây đấy.

-Em không cần. Dù cho thế nào, sẽ vẫn là anh và em bên nhau.

.

-Scor, họ đã đồng ý nhận nuôi cả anh luôn rồi!

-Là em xin giúp anh đấy sao?

-Em đã nói với họ là mình sẽ không bao giờ đồng ý nếu không có chúng ta. Để chúng ta có thể ở cạnh nhau. Anh có vui không?!

-Có...vui chứ, anh vui lắm.

.

-Scor, anh biết gì không, các sơ nói với em rằng gia đình đó có dòng dõi hoàng gia đấy! Chúng ta sẽ được học cưỡi ngựa, được gặp Nữ hoàng Anh Elizabeth Đệ nhị, Hoàng tử William, Công nương Kate và nhiều người khác trong hoàng thất nữa. Nhưng...anh biết sao không, họ nhận nuôi em chỉ vì em có khuôn mặt giống với đứa con trai đã mất của họ...

-Thật vậy sao?!

-Em chỉ là kẻ thế thân mà thôi. Em sẽ phải đổi họ của bố mẹ chúng ta. Điều đó làm em bỗng dưng không muốn đi nữa...

-Đừng nghĩ như vậy. Họ rất thương em...thật lòng thương em đấy! Họ sẽ chăm sóc tốt cho em...và cả hai chúng ta nữa. Nhưng...nếu như em không quyết định được, thì hãy để định mệnh quyết định thay chúng ta vậy.

-Tung đồng xu sao?

-Sấp thì chúng ta sẽ đi, ngửa thì chúng ta sẽ ở lại. Sagit, sấp hay ngửa?

-Ngửa...sẽ là ngửa.

-Chà...sấp rồi...

.

-Scor, biết gì không, em vừa mới gặp được một bạn gái xinh xắn lắm, xinh giống như...Britney Spears vậy!

-Britney Spears? Britney Spears thì không được gọi là xinh đâu.

-Bốc lửa, Scor, là bốc lửa đúng chứ?!

-Sagit, 7 tuổi, em đã nghe nhạc của Britney Spears rồi sao?

-Còn đỡ hơn anh, 12 tuổi...suốt ngày nghe nhạc của Kanye West.

-Anh thích nghe nhiều thể loại nhạc, The Neightbourhood, không nổi tiếng nhưng nhạc của họ rất hay, em muốn nghe thử chứ?

.

"You're too mean, I don't like you, fuck you anyway
You make me wanna scream at the top of my lungs..."

.

-Scor! Anh đâu rồi?!

-Scor, anh trai của con đã bỏ nhà ra đi rồi, Sagit bé bỏng à...

-Không thể nào! Anh ấy không thể nào bỏ đi như vậy được! Bố, mẹ...làm ơn hãy báo cảnh sát, có thể...anh ấy đã bị bắt cóc đấy, hoặc là...

-Tất cả đồ đạc và quần áo của nó đã bị lấy đi hết rồi...Sagit à, anh trai con nó đã bỏ nhà ra đi thật rồi!

-Con đã làm gì sai sao?

-Sagit, con không làm gì sai cả...

-Con đã làm gì sai khiến anh ấy bỏ đi sao?!

-Sagit, con nghe rõ đây, hãy đứng dậy, thôi khóc lóc và cư xử như một nhân vật thuộc dòng dõi Hoàng gia đi! Khóc lóc là xấu xí lắm đấy, con có biết không? Con là người của hoàng thất, anh trai của con, nó không cần phải đổi họ bởi vì nó không thuộc về gia đình này, con hiểu chứ?

-Thế không phải con cũng như vậy sao? Ngay từ đầu, con đã không thuộc về nơi này! Con chỉ là kẻ thế thân mà thôi!

CHÁT!

"Dù cho thế nào, sẽ vẫn là anh và em bên nhau."

"Dù cho thế nào, sẽ vẫn là anh và em bên nhau."

.

"It hurts but I won't fight you
You suck anyway
You make me wanna die..."

oOo

-Hưng cảm... - Chất giọng trầm khàn bên kia lại cất lên sau một hồi dài im lặng - Một triệu chứng của rối loạn lưỡng cực.

-Rối...rối loạn lưỡng cực ư?!

Capricorn thốt lên, cô tựa người vào bức tường đằng sau, bàn tay run run nắm chặt lấy điện thoại.

-Nói luyên thuyên không ngừng, luôn ở trạng thái hào hứng tột độ, tăng khả năng ham muốn tình dục, đó có phải là những gì mà Sagit đã trải qua từ nãy đến giờ không?

Capricorn yên lặng, hình dung lại tất cả những sự việc xảy ra ban nãy, rồi, cô nhắm mắt lại, cắn chặt bờ môi mình đến bật máu:

-Phải...

Đầu dây bên kia bất giác thở dài, ngay cả Capricorn cũng có thể đoán được nỗi phiền muộn của người đó chỉ thông qua những dấu hiệu vô tình nghe thấy được trên cái loa điện thoại.

-Sau khi ở trạng thái hưng cảm, cậu ấy có thể sẽ dễ rơi vào tình trạng trầm cảm và không muốn tiếp xúc với ai cả.

Người đó tiếp tục nói:

-Sagit đã biến mất một tuần khỏi xã hội, cậu ấy không muốn cho ai biết tình cảnh bệnh tật của mình nên đã chặn tất thảy mọi thông tin liên lạc tới mình, nói dối mọi người rằng mình đang ở Anh cùng gia đình. Bởi vì cậu ấy biết được rằng chu kỳ trở bệnh của mình đang đến.

Capricorn bặm chặt môi, thở hắt ra một hơi nặng nề:

-Cậu ấy bị như vậy bao lâu rồi?

-Không rõ nữa...bệnh này không phổ biến và thường bộc phát theo chu kỳ. Tôi cũng chỉ mới phát hiện ra thôi.

-Vậy...anh là ai?

-Tôi là anh trai của Sagittarius.

Capricorn cau mày, trước đây chưa từng nghe thấy Sagittarius nhắc đến anh trai bao giờ, liền hỏi lại:

-Anh trai? Cậu ấy có anh trai sao?

-Tôi là anh trai ruột của cậu ấy... - Người kia nhắc lại một cách rành mạch - Và tôi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho căn bệnh của cậu ấy. Nhưng cô thì lại khác. Sagit yêu cô rất nhiều...tuy lại không cho phép bản thân mình gặp cô trong thời gian phát bệnh, thế nên có lẽ cậu ấy đã tìm đến căn hộ của cô chỉ để hồi tưởng lại những thứ thuộc về cô...tin tôi đi, cậu ấy không hề có ý đồ xấu khi tấn công cô đâu, chỉ là do triệu chứng hưng cảm quái ác kia đã khiến cậu ấy không kìm nén được cảm xúc của mình khi gặp lại cô mà thôi.

Người đó nói một mạch không hề ngắt quãng, Capricorn chỉ biết áp chặt điện thoại vào tai và tiếp tục lắng nghe.

-Đừng rời bỏ cậu ấy vào lúc này...đừng làm điều đó giống như tôi đã làm...được chứ?

Một hồi dài yên lặng lại bao trùm ở cả hai đầu dây điện thoại, có lẽ người kia vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi lời hồi đáp từ cô.

-Tôi không biết...nếu cậu ấy tỉnh dậy, tôi phải làm gì?

-Trong túi quần của cậu ấy có một lọ thuốc phải không?

Capricorn ngồi bệt xuống dưới đất, lục tìm trong mớ quần áo vương vãi trên mặt sàn lấy ra trong túi quần một ống thuốc.

-Phải. Đúng rồi.

-Có phải là Quetiapine không? Một loại thuốc an thần ấy?

-Que...gì cơ? Anh đánh vần lại được không?

-Q-U-E-T-I-A-P-I-N-E.

Capricorn xoay xoay ống thuốc về phía ánh đèn điện để đọc những dòng chữ nhỏ xíu, hồi đáp:

-Phải rồi.

-Hãy lấy ra hai viên thuốc và cho cậu ấy uống ngay khi cậu ấy tỉnh dậy, cô làm được chứ?

-Được. - Capricorn trả lời chắc chắn vào cái loa điện thoại.

-Và trông chừng cậu ấy thay tôi, nhé? Nếu có bất kỳ biểu hiện gì nghiêm trọng, cứ gọi lại cho tôi, tôi sẽ đến ngay lập tức.

-Cậu ấy sẽ không làm điều gì điên rồ nữa chứ?

Đầu dây bên kia trầm mặc, có vẻ như vẫn chưa chắc chắn trả lời được câu hỏi khó nhằn này, Capricorn cũng không muốn tiếp tục làm khó anh ta nữa, cô định lên tiếng bảo 'thôi' nhưng người kia đã đáp lại:

-Này, đừng quá lo lắng...đến Kanye West cũng bị rối loạn lưỡng cực đấy thôi!

Anh em có khác, an ủi cũng giống nhau ghê...

Capricorn tắt máy, cô nhìn chàng trai trẻ đang nằm trên giường của mình. Cậu ấy vẫn đang say ngủ, hơi thở trở nên nặng nề, ngày càng nặng nề, cả căn phòng trầm lắng, chỉ có hơi thở của cậu ấy là thứ âm thanh tồn tại duy nhất.

Làm gì bây giờ?

Xoay người bước ra khỏi phòng ngủ của mình, Capricorn tiến về phía phòng khách, dùng sức đẩy cái ghế sofa dài dịch chuyển vào trong phòng ngủ đặt gần sát với chiếc giường. Xong xuôi, cô leo lên chiếc ghế nằm hẳn xuống, mặt đối mặt với Sagittarius đang ở tư thế nghiêng người về phía cô.

Hơi thở mạnh mẽ của Sagittarius như cuộn chặt và trêu đùa trên chóp mũi của cô. Vô tình hít phải một làn hơi mờ đục của cậu ta ở khoảng cách gần, Capricorn có thể cảm nhận được sự nồng ấm mà nó mang lại.

Đến bây giờ Capricorn mới có cơ hội được ngắm nhìn Sagittarius lúc say ngủ. Từng đường nét trên gương mặt của cậu ta vương vấn nồng nàn cái hơi thở cổ điển của tầng lớp tư sản Anh quốc thời kỳ Phục Hưng. Sống mũi cao đầy kiêu hãnh khuất bóng một nửa bên kia khuôn mặt, cấu trúc xương quai hàm vuông vức, vừa vặn tôn lên đường gấp khúc mẫu mực nơi khuôn cằm ngự trị, chân mày rậm cương nghị và đường viền của đôi mắt hai mí lộ rõ mà chẳng cần phải tốn công kẻ chì mắt như cô. Còn thân hình cậu ta thì khỏi cần phải bàn cãi...rắn chắc và mạnh mẽ tựa một pho tượng thần thoại Hi Lạp. Thế nhưng những nét đẹp uy nghi đi vào khuôn mẫu kia lại trái ngược hoàn toàn với tính cách phóng khoáng và có đôi chút bốc đồng của Sagittarius.

"Cậu ta hẳn là sinh ra nhầm thế kỷ, chắc luôn!"

Đường nét cổ điển quyền quý trên gương mặt của Sagittarius như khảm sâu vào trong tâm trí của Capricorn tự thuở nào. Thở dài thườn thượt, cô cố gắng dứt ra khỏi vẻ đẹp chuẩn mực đậm chất quyền quý và tĩnh lặng kia để nhìn lên trần nhà xám xịt.

Một suy nghĩ ích kỷ nào đó len lỏi trong tâm trí của Capricorn, rằng cô chỉ muốn sở hữu những nét đẹp chuẩn mực đó cho riêng mình.

"Chết tiệt, Sagit! Có lẽ sai lầm lớn nhất trong cuộc đời cậu là thích phải một đứa như tôi. Tôi đã từ chối cậu bao nhiêu lần, tại sao lại phải cố gắng hết lần này đến lần khác để thay đổi xu hướng tình dục của tôi như vậy chứ?!"

"Cậu đã từ chối bao nhiêu cô gái để một mực đến với tôi thế? Chắc không dưới mười người đâu nhỉ?"

"Còn chứng bệnh kỳ lạ kia...liệu có chữa trị được hoàn toàn hay không?"

Capricorn không nhịn được liền xoay mặt lại, đặt bàn tay mình lên gương mặt của Sagittarius, những móng tay thon dài sơn màu đen bóng loáng miết nhẹ lên vành môi khô khốc của cậu ta, rồi bỗng nhiên chẳng biết vô tình hay cố ý mà lại cậy tới cậy lui hai bờ môi đang mím chặt lại kia một cách vụng về, gây ra một tiếng 'coong' điếng người khi va đập phải hàm răng bên trong của Sagittarius.

"Shit!"

Như ý thức được hành động hư hỏng bỗng nhiên bộc phát trên những đầu ngón tay của mình, Capricorn vội rụt tay ra khỏi khuôn miệng của Sagittarius, mu bàn tay lại không yên phận vuốt ve bờ má hơi hóp lại kia, cứ thế tiếp tục hành động thiếu liêm sỉ của mình trườn xuống xương quai hàm vuông vắn, lại lần mò đến bờ vai rộng rồi cuối cùng dừng lại ở lồng ngực trái lạnh ngắt nhô lên đằng sau lớp chăn mỏng.

"Chết tiệt, Sagit! Tim của cậu có đang đập không thế?!"

Capricorn ngồi bật dậy, ghé sát đầu lên khuôn ngực phập phồng đằng sau lớp chăn mỏng kia.

"Ngốc quá! Đúng là ngốc thật mà! Cậu ta còn hít thở sờ sờ ra kia kìa, làm sao mà chết sớm như vậy được chứ?!"

"Khoan đã! Tại sao mà mày có thể trách cứ Sagit sàm sỡ mày trên giường, trong khi chính mày cũng đang thực hiện hành động đồi bại đó với cậu ta trong lúc đang ngủ say cơ chứ?"

"Chết thật! Chẳng lẽ Sagit đã thành công nắn thẳng mày rồi sao?!"

.

"When I wake up I'm afraid, somebody else might take my place..."

.

Sagittarius từ từ mở mắt ra, chóng mặt hoa mắt là cảm giác đầu tiên mà cậu bất đắc dĩ phải tiếp nhận. Nhắm mắt lại một lần nữa để ổn định lại tầm nhìn của mình, thở hắt ra một hơi thật dài, Sagittarius thử mở mắt ra một lần nữa.

Cảm nhận một thứ gì đó đang đè nặng lên một bên lồng ngực trái, Sagittarius hơi ngốc đầu dậy, nhấc ra khỏi người mình một cánh tay thon gọn trắng trẻo, khẽ gầm gừ một tiếng rồi không thương tiếc hất nó về phía người con gái tóc dài đang nằm trên chiếc sofa gần bên cạnh.

Capricorn vẫn đang chìm vào giấc ngủ sâu, nuốt nước bọt xuống cổ họng, cô vô thức rụt cánh tay kia lại để dịch chuyển sang một tư thế dễ chịu hơn trên chiếc sofa chật chội. Một lúc sau lại nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, Capricorn mới giật mình từ từ mở đôi mắt xám khói của mình ra nhìn lên trần nhà, dụi dụi cặp mắt để nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra ban nãy, vội vàng lật ngược thân mình ngồi dậy để nhìn vào chiếc giường bên cạnh.

Chiếc giường trống không người nằm, drap trải nệm nhăn nhúm...

Tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh đang đóng kín cửa kia khiến Capricorn đinh ninh là có người ở trong đó, liền bật dậy rón rén bước tới, giơ mu bàn tay lên gõ gõ vài lần rồi mới quyết định lên tiếng:

-Sagit...cậu có trong đó không?

Không nghe thấy tiếng trả lời nào ngoài tiếng nước chảy róc rách.

-Sagit...nếu cậu không trả lời, tôi sẽ mở cửa bước vào đấy...

Vẫn không có tiếng trả lời, Capricorn bèn đặt tay lên nắm vặn cửa, khẽ khàng xoay nắm đẩy cánh cửa ra.

Nhà vệ sinh trống không, Capricorn nhìn quanh một hồi rồi mới nhón chân bước vào khóa chặt vòi nước lại.

"Cậu ta lại giở chứng thoắt ẩn thoắt hiện với cô nữa rồi sao?"

2:12 a.m

Capricorn cầm ly nước lọc và hai viên thuốc trên tay, rón rén rời khỏi phòng ngủ của mình, đi dọc hành lang tối om tìm kiếm công tắc mở đèn điện.

-Sagit? Cậu đâu rồi?

Capricorn đang rất kiên nhẫn, thậm chí cô chẳng nhớ được lần cuối cùng mình tỏ ra kiên nhẫn như vậy là từ khi nào.

Bước ra ngoài phòng khách, Capricorn suýt chút nữa thì bị bóng hình kia làm cho giật nảy mình.

Sagittarius, trong bóng tối, cậu ta ngồi yên không nhúc nhích bên trên chiếc ghế đệm con ngoài phòng khách, gương mặt khuất dạng về phía bức tường trắng xóa đối diện. Và điều quan trọng là cậu ta đã chịu mặc đồ vào đàng hoàng.

"Sagit! Lạy Chúa! Cậu đây rồi!"

Capricorn không khỏi mừng rỡ khi nhìn thấy bóng dáng của Sagittarius trong căn phòng, nhưng biểu hiện yên lặng bất thường của cậu ta khiến cho cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng của cô. Cậu ta có vẻ vẫn chưa phát giác ra được sự xuất hiện của cô ở đằng sau, nhưng vì trách nhiệm phải mang thuốc đến cho cậu ta nên Capricorn chỉ còn biến cắn chặt răng, lặng lẽ tiến tới đặt bàn tay lên vai của Sagittarius và lay nhẹ.

-Cậu dậy rồi à? Uống thuốc đi này...

Sagittarius không nói không rằng gạt thẳng bàn tay Capricorn ra khỏi bờ vai của mình, lại bất ngờ giật phăng ly nước trong tay cô và ném một cái 'choảng' vào bức tường màu xám xịt.

-Cậu làm cái trò gì vậy? - Capricorn hốt hoảng nhìn vào những mảnh vỡ thủy tinh rơi trên sàn, hét to vào mặt Sagittarius - Đã bị bệnh mà không chịu uống thuốc ư?!

-Không-thích-uống.

Sagittarius trừng mắt gằn ra từng chữ trước mặt Capricorn, cứng đầu đến nỗi chẳng thể nhẹ nhàng bảo ban được. Không lẽ lại phải cậy miệng cậu ta để nhét hai viên thuốc này vào?

-Cậu không chịu uống ư? Được rồi, mặc xác cái thuốc này là gì... - Capricorn đưa lên miệng mình, nhanh chóng bỏ vào trong cổ họng - Nếu cậu không uống thì tôi uống!

Hành động bộc phát tức thời của Capricorn dường như đã có tác động mạnh mẽ đến tâm trí của Sagittarius, cậu lấn tới đẩy cô vào sát vách tường, bàn tay chắn ngang cổ họng của cô để không cho cô nuốt viên thuốc ấy xuống bụng.

-Caprie, nhả ra ngay! Viên thuốc ấy không được phép uống đâu!

Capricorn tuy khó chịu trước hành động bóp cổ của Sagittarius, nhưng ánh mắt vẫn dáo dác nhìn quanh biểu hiện của cậu, tung vẻ thách thức:

-Nuốt rồi...

-Há miệng ra và nhổ ra ngay, Caprie!

Sagittarius dĩ nhiên là sẽ chẳng thể nào cậy miệng Capricorn ra như thế, và Capricorn cũng chẳng điên rồ đến nỗi khi không lại nuốt viên thuốc an thần xuống bụng. Cô chỉ đang dọa dẫm xem biểu hiện cứng đầu của cậu ta sẽ kéo dài đến mức nào mà thôi.

-Em chưa nuốt đúng chứ?

-Không.

-Nhả ra đi...

Capricorn làm theo lời Sagittarius, cô há to miệng, định bụng nhả hai viên thuốc vẫn còn nằm trên đầu lưỡi mình ra, thì Sagittarius đã nhanh hơn cô một khắc, cậu khom người xuống, dùng đầu lưỡi của mình gọn ghẽ cuộn chặt hai viên thuốc trong khuôn miệng nhỏ nhắn của cô một cách quá chóng vánh và không hề để lại vết tích đặc biệt gì.

Một chút cảm giác hụt hẫng đọng lại trên đầu lưỡi của Capricorn khi Sagittarius vừa dứt khỏi đôi môi mềm mại của cô mà chẳng có ý định chạm vào. Cậu ấy đã không tiến vào sâu hơn và cũng không làm điều gì xa hơn ngoài cái sượt qua đem lại cho cô nhiều luyến tiếc đó.

-Phải làm như thế thì cậu mới chịu uống à? Cậu đã nuốt chưa đấy? Có cần nước không?

Sagittarius không đáp lại tiếng nào, cậu lặng lẽ lấy chiếc áo khoác treo trên móc, khoác vào người và đi ra tới cánh cửa.

-Sagit, cậu định đi đâu?

-Đi khỏi đây.

Capricorn cứng họng, nhưng đôi chân vẫn kịp chạy tới che chắn trước cánh cửa.

-Vì cớ gì mà lại thành ra như thế này chứ? Vì tôi đã biết được tình trạng bệnh tật của cậu hay sao?

Sagittarius dừng lại trước mặt Capricorn, cậu nghiến chặt răng, cúi mặt nhìn xuống dưới đất nhưng đôi môi ấy vẫn tiếp tục mấp máy:

-Tránh ra một bên đi, tôi không muốn em thương hại tôi...chỉ vì thấy tôi bị bệnh.

Sắc mặt của Sagittarius trở nên nghiêm trọng, cậu ngước lên, hướng thẳng vào cặp mắt xám khói có đôi chút rung chuyển trong cô:

-Tình trạng của tôi tồi tệ lắm. Thứ mà em nhìn thấy chỉ mới là một phần nhỏ của căn bệnh này thôi. Chúng ta...nên chia tay đi.

Quá bất ngờ trước lời tuyên bố của Sagittarius, Capricorn nghiêng mặt sang một bên, tránh để cậu ta nhìn thấy sự rung động trong đáy mắt của cô.

-Cậu mặc cảm vì căn bệnh của mình đến vậy sao?

Sagittarius nghiến chặt hàm răng đến nỗi lộ rõ xương gò má đang hóp lại, giọng nói run run bị cậu đè nén khi thốt ra từ sâu trong cổ họng:

-Không đơn giản như em nghĩ đâu, Caprie, tôi là một tên đồi bại và vô cùng biến thái!

-Tôi đã...khỏa thân trong suốt phần lớn thời gian ở đây, kể cả lúc cưỡng bức em trên giường.

Cái bóng đó...

-Tôi không thể kiểm soát được hành vi ngu ngốc và đồi bại của mình mỗi khi lên cơn, ngay cả việc đơn giản là kiềm chế bản thân, tôi cũng không làm được...

Capricorn chớp mắt nhìn Sagittarius đang khổ sở che giấu nỗi xấu hổ vô cùng cực của mình bên dưới nét mặt. Cặp mắt màu lục sẫm rơm rớm những giọt nước đọng lại khiến cô chạnh lòng khi trông thấy. Capricorn lại quay mặt đi, cậu ta sắp làm cô bật khóc đến nơi rồi.

-Này, Sagit...cậu vẫn ý thức được điều đó đấy thôi. Cậu là người đã đặt cái gối ôm vào giữa hai chân của tôi mà, phải không?

Sagittarius liếm môi, cậu lắc đầu, quay mặt đi chỗ khác.

-Đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra đâu, Caprie ạ. Đến một ngày nào đó, sớm muộn gì, tôi cũng sẽ lại lên cơn và lột phăng quần áo của mình rồi chạy long nhong giữa đường, hoặc leo lên nóc nhà của ai đấy nhảy múa...tôi thật sự không thể hình dung nổi cảnh tượng đáng kinh tởm đó rồi sẽ xảy đến với mình...

-Sagit, đó là do căn bệnh của cậu, chứ có phải cậu muốn như vậy đâu. Không ai đoán trước được tương lai cả. Chúng ta sẽ tìm cách chữa trị cho cậu, được chứ?

Capricorn ra sức an ủi Sagittarius, với hi vọng rằng cậu ấy sẽ không vì điều này mà cảm thấy mặc cảm và có lỗi với cô nữa.

-Tôi giận bản thân mình lắm...

-Này, Sagit...lại đây...

Viền mắt đỏ hoe của Sagittarius hướng lên, giọt nước cứ đọng lại mãi trên khóe mi của cậu mà chẳng chịu lăn xuống. Sagittarius đã không thể tự do bật khóc, thứ cảm xúc dạt dào kia được cậu thành công kiềm nén ngược trở vào trong lòng để thốt ra những lời như cứa vào tim can cô:

-Sẽ gây hại cho em đấy...

-Đừng nói gì nữa, lại đây đi...

Capricorn dang hai cánh tay ra với tấm lòng bao dung chưa từng thấy, đôi mắt xám khói của cô vẫn hướng thẳng về phía người đối diện một cách đầy cương quyết:

-Lại đây với em đi...

.

Bóng hình cao lớn của cậu vồ vập tiến tới phủ chặt lên người cô, không một chút chần chừ, Sagittarius vòng tay ra đằng sau eo như muốn nhấc bổng cô lên

You are reading the story above: TeenFic.Net