Chapter 52: Devil's tango

Background color
Font
Font size
Line height

*Cảnh báo: chương sau có chứa yếu tố trưởng thành và nội dung nhạy cảm liên quan đến tình dục được đặc tả khá chi tiết và gợi mở. Các bạn dưới 18 tuổi cân nhắc trước khi đọc nhé!

*

-Nghe này! Tôi vừa mới tìm được một thiên tài sáng tạo!

Gabriel đập tay cái "bốp" xuống bàn, khiến cho những người khác trong phòng đang làm việc riêng của họ cũng phải dừng lại, hướng về phía của anh ta mà hỏi:

-Thiên tài sáng tạo?! Ý anh là ai?!

-Một tên nhóc hai mươi tuổi...

-Và...?!

-Cậu ta có thể ghi nhớ, tính toán và vẽ lại toàn bộ cấu trúc của tòa nhà phía Tây đằng kia chỉ sau một lần đi lòng vòng quanh đó, một cách cực kỳ chuẩn xác và tỉ mỉ.

Cô gái đang ngồi trên cửa sổ khi nghe Gabriel kể xong liền nhảy phóc xuống sàn, khoanh tay lại tiến đến chỗ hắn, giọng nói và cử chỉ ngạo nghễ:

-Tưởng thế nào...chuyện đó tôi cũng có thể làm được!

-Yên nào Vanessa... - Gabriel giữ chặt cánh tay của cô ta, ánh nhìn trở nên cau có - Nó không dễ như cô tưởng tượng đâu. Hơn nữa, tên này còn có thể ước lượng được khoảng thời gian tính bằng giây của lối đi dẫn vào từng địa điểm cụ thể của tòa nhà, tôi đã kiểm chứng cả rồi.

-Cậu ta đang ở đâu?

Lewis từ nãy giờ đang trầm ngâm ở một góc phòng bây giờ mới thực sự lên tiếng bằng chất giọng ồm ồm vốn có:

-Phía dưới, ngay cạnh xe hơi của tôi. Trông có vẻ như đang túng thiếu và cần tiền lắm. - Gabriel đáp.

-Có chắc tên này không phải là bọn chỉ điểm(*) chứ?

(*)Bọn chỉ điểm: những người chuyên cung cấp thông tin quan trọng cho cảnh sát.

Kaya, cô gái ngồi cạnh Lewis cũng lên tiếng, thái độ dè chừng của cô khiến Gabriel bật cười ha hả, anh ta đáp:

-Dĩ nhiên là không. Cậu ta là sinh viên năm hai khoa kiến trúc đấy.

-Được rồi. - Lewis bước tới, xoay lưng về phía cánh cửa sổ - Cho cậu ta vào đi!

.

.

Lewis cầm trên tay cái laptop màu đen được chuyền tới từ đồng bọn của hắn, hắn để nó lên đùi, đôi mắt tập trung cao độ nhìn vào bản vẽ ba chiều không gian của một tòa nhà có kích thước lớn được dựng lên bằng trí nhớ siêu phàm của một cậu thanh niên trẻ tuổi. Vô số những chi tiết đã được khắc họa tỉ mỉ trên mẫu thiết kế khi hắn zoom lại gần. Hắn ta nhấn vào một địa điểm, toàn bộ mặt cắt của nó được hiện ra, Lewis không khỏi nể phục trước tài năng thiên bẩm của chàng trai trước mặt, cậu ta tên là Scorpio phải không nhỉ? Quả là thiên tài của những thiên tài! Lewis mỉm cười mãn nguyện.

-Báo cáo tình hình đi chứ lính mới. - Gabriel từ đâu xuất hiện cùng thanh chocolate trên tay, vỗ mạnh vào vai chàng thanh niên tên Scorpio kia.

-Không có kính chống đạn, 3 bảo vệ trong đó 1 người có vũ khí, 13 nhân viên, 8 máy tính tiền, 3 máy mở, 8 camera và...

-Và...?!

-Giao dịch viên có vẻ tốt bụng. Đừng làm hại đến bà ấy...

Lewis nhướng mày nhìn lên chàng trai trẻ đang đứng trước mặt, ánh mắt của cậu ta có gì đó rất thật lòng và kiên định khi nói ra điều này. Cảm tưởng nếu như không có sự đảm bảo của hắn, cậu ta sẽ không thể tiếp tục vụ này, hay bất kỳ những vụ sau nữa. Và đó sẽ là một mất mát không hề nhỏ đối với bọn họ. Nhưng điều cuối cùng mà Lewis nhận ra được từ cậu thanh niên trẻ tuổi đến từ nước Anh xa xôi này, chính là bản ngã của cậu ta quá lớn để có thể trở thành tên tội phạm chuyên nghiệp khi đã đánh mất lương tâm như bọn họ.

-Dĩ nhiên rồi. Còn gì nữa không?

Cậu thanh niên kia chỉ nhìn vào khoảng không vô định trước mặt và bắt đầu tập trung cao độ.

-Lối vào ở cửa A đến hướng tây nam rẽ vào cầu thang bộ là 10 phút 26 giây tính cả thời gian xếp hàng chờ giao dịch, cửa B thì nhanh hơn khoảng 2 phút nhưng dễ bị chú ý hơn vì có một bảo vệ thường xuyên đứng ở đó. Cửa D là cửa thoát hiểm, đi cầu thang bộ xuống bên dưới tầng hầm thì sẽ tránh được camera, tầng hầm kéo dài khoảng 200 mét đi bằng xe ô tô là 5 phút, đi bộ là 10 phút tùy thuộc vào vận tốc trung bình...

Ai nấy đều tưởng tượng như thể có một dãy số dài hàng chục cây số đang hiện diện và được sắp xếp lại ngay ngắn trong bộ não của cậu ta và tất cả những gì còn lại mà cậu ta phải làm là xuất thông tin ra khỏi nó một cách nhanh chóng và đầy đủ nhất có thể vậy.

Cậu ta có tài năng, nhưng tài năng ấy đã được dùng sai mục đích.

.

.

-Tôi rút.

Khẩu súng lục được đặt xuống bàn một cách dứt khoát, lời tuyên bố ngắn gọn cũng đã được đưa ra, cậu trai ngày nào đó nay đã đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm vào một điểm vô định phía trước, đó cũng là thói quen của cậu ta, trước bất kỳ một quyết định quan trọng nào, và một khi đã ra quyết định gì, thì đừng mơ cậu ta rút lại nó.

-Xem nào, khẩu 11.43mm và...6 viên đạn... - Lewis đứng dậy, nhặt khẩu súng trên bàn lên và tháo hộp đạn ra - Vẫn còn nguyên vẹn như ban đầu.

-Anh ta chưa giết một ai cả, nực cười làm sao!

Vanessa lên tiếng, đi vòng quanh cậu thanh niên kia một lượt trao cho cậu ta ánh nhìn xung khắc. Tuy nhiên, tất cả những gì cậu ta chú ý đến vẫn là biểu hiện của kẻ nguy hiểm nhất, Lewis, đang từ tốn ráp lại hộp đạn vào trong khẩu súng kia.

Gabriel bước tới, đôi mắt của hắn lờ đờ như vừa mới phê thuốc dậy. Hắn cố trừng mắt nhìn cho rõ cậu trai mà cách đây hơn một năm chính tay hắn đã mang về đây bằng vẻ mặt khinh miệt.

-Chúng ta không thể tự nhiên trở thành tội phạm mà không phạm tội một chút nào có phải không?! - Gabriel nghiến răng ken két - Thật là không công bằng khi chúng ta phải ra ngoài xả thân lăn lộn, còn cậu ta thì ở nhà, giữ cho áo trắng sạch sẽ.

-Sinh viên đại học sắp tốt nghiệp đấy. Cậu ta không có suy nghĩ giống như chúng ta đâu. - Vanessa thêm vào, ánh nhìn chòng chọc của cô ả vẫn không hề thay đổi.

-Scor, cậu muốn rút?

Cậu ta gật đầu khi nghe thấy Lewis nhắc đến. Có một điều mà Lewis chắc chắn rằng hắn chính là kẻ mà cậu ta tôn trọng nhất, vì hắn là người luôn luôn giữ lời hứa, hành động một cách nhanh gọn lẹ và có uy tín nhất trong số bọn họ.

-Thế thì đi chết đi!

Lewis giương khẩu súng đã được lắp đạn lên một cách dứt khoát không hề khoan nhượng và chĩa thẳng vào đỉnh đầu của Scorpio. Ngón trỏ của hắn đã giữ ở chốt bắn, chuẩn bị lên đạn. Tuy vậy, hắn vẫn chú ý đến thái độ bình thản không hề biểu hiện một chút cảm xúc lo lắng hay sợ sệt trên gương mặt của cậu ta.

-Khoan đã, Lewis! Cậu ấy đã ở với chúng ta gần một năm rưỡi rồi! Hãy để cho cậu ấy đi đi!

Kaya tiến đến chặn Lewis lại, cô nhìn qua Scorpio, rồi nhìn lại vẻ căng thẳng của Lewis, có lẽ hắn ta đang rất tức giận, nhưng rồi cơn giận của hắn đã được kiềm chế lại bởi cô gái trước mặt. Lewis, sau một hồi suy nghĩ, đã chịu bỏ súng xuống.

-Scorpio! Bàn tay cậu đã nhơm nhớp máu rồi. Và một này nào đó, Scor, cậu sẽ nhận ra rằng thứ ấy chẳng thể rửa sạch trong bồn rửa mặt được đâu!

Lewis trừng mắt nhìn Scorpio, câu nói của hắn mang đầy hàm ý cảnh báo. Hắn, và cả đồng bọn sẽ tiếc nuối lắm nếu để cậu ta ra đi. Nhưng ngay từ ngày đầu tiên, hắn đã biết rằng, Scorpio, cậu ta đã không hề thuộc về nơi này.

Và thế là Scorpio đã rời đi, âm thầm và lặng lẽ.

-Cậu ta sẽ không đầu thú chứ? Cậu ta sẽ không phản bội chúng ta chứ?

-Không đâu. Cậu ta sẽ không bao giờ trở thành kẻ chỉ điểm đâu.

Lewis giương cây súng lên, nhắm thẳng vào bia bắn và bắn ra 6 phát liên tục, tất cả đều trúng vào hồng tâm.

-Nhưng nếu có...tôi sẽ tự tay cho cậu ta lãnh đủ 6 phát kẹo đồng, trước khi cậu ta có thời gian làm được điều đó.

oOo


Cancer áp chặt lưng vào tường, có vẻ như đây là điểm tựa duy nhất giúp cô đứng vững. Cancer cố gắng điều chỉnh hơi thở, cổ họng khô khốc khiến cho giọng nói của cô không thể trở nên bình thường được nữa, cố gắng nuốt nước bọt xuống để thông họng, cô cất tiếng:

-Anh...là thật sao?!

-Ừ. Nhưng họ chưa biết được danh tính của anh. Họ chỉ mới nghi ngờ thôi. Họ treo thưởng 200 nghìn đô nếu như ai đó có được thông tin cần thiết. Kẻ chỉ điểm.

-Tại sao anh lại nói cho em biết?

-Để em biết rằng anh là một tên nguy hiểm như thế nào thôi. Xin lỗi, Can, chúng ta không thể...cứ tiếp tục như thế này được...

Cổ họng nghẹn đắng, cô nắm chặt lấy cổ tay của mình, cố gắng trấn an bản thân. Rồi, chỉ vài giây sau, cô ngước mặt lên, ánh nhìn trở nên sắc bén:

-Anh đã làm những gì vậy Scorp? Cướp của?

Scorpio lắc đầu.

-Giết người?

-Không.

Scorpio đáp lại ngay tức khắc.

-Tàng trữ chất cấm?

-Không.

-Buôn bán vũ khí?

-Không.

-Khủng bố?

-Khủng bố sẽ bị tử hình ngay lập tức, Can ạ...

Mí mắt rưng rưng, cô đè nén cảm xúc mặn đắng của mình dưới cuống họng để không phải phát ra tiếng nấc dài.

-Vậy rốt cuộc anh đã làm những gì?

-Ghi nhớ và thiết kế lại bản vẽ mẫu cho bất cứ tòa nhà hay căn cứ nào mà họ muốn để thực hiện các hoạt động phạm pháp. Đó là cách anh đã kiếm sống.

Cancer gần như chết trân tại chỗ. Hóa ra những bản vẽ thiết kế trong thư mục bảo mật kia chính là bằng chứng tội lỗi của hắn ư? Đó cũng được tính là một tội ác đáng giá tám năm tù mà hắn đã nói ư? Cancer thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến...một tội ác được thực hiện gián tiếp nhờ vào trí tuệ của mình. Nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng phải tất cả những gì hắn đã làm để có được ngày hôm nay là bất đắc dĩ thôi sao?

-Anh xin lỗi. Giờ thì em hãy nằm xuống giường và nghỉ ngơi một chút đi nhé. Sáng mai, anh sẽ đưa em về.

Scorpio đưa tay vuốt lại mái tóc của Cancer, lưu luyến những cảm xúc nhẹ dịu nơi đầu ngón tay, đôi mắt sóng sánh nước của cô ngước lên nhìn hắn. Cô đang nghĩ gì? Cô có căm ghét hắn không? Liệu cô sẽ tha thứ cho những gì mà hắn đã làm chứ?

Scorpio đẩy cánh cửa phòng và bước ra ngoài, để lại Cancer một mình trong căn phòng trống vắng.

Trượt lưng xuống bức tường màu nâu xám đằng sau, Cancer ngồi sụp xuống dưới đất. Cảm xúc của ngày hôm nay trôi qua với cô đã là quá đủ. Cancer ngồi yên trên thềm nhà thêm năm phút nữa, lau đi lau lại những giọt nước mắt đọng lại trên bờ mi, cho đến khi nhận ra đôi chân bé nhỏ của mình đã bắt đầu trở nên tê cứng, Cancer bèn tì tay lên vách tường để đứng dậy, lê lết thân người đến bên chiếc giường màu be rộng lớn đặt giữa căn phòng.

Trong thâm tâm của mình, Cancer thầm biết rằng Scorpio đang cố đẩy cô ra khỏi cuộc đời hắn bằng cách kể cho cô nghe tội lỗi của hắn ở quá khứ. Hắn nghĩ rằng những thứ đó sẽ tác động đến cảm xúc của cô, khiến cô từ bỏ hắn ư? Cancer khẽ lắc đầu, co gối lên trên thành giường và tựa cằm lên nó, ở cô luôn có một niềm tin vững vàng rằng Scorpio sẽ không bao giờ làm điều gì vô nhân tính đến nỗi gây hiểm họa cho xã hội. Hắn đã ý thức được việc làm sai trái của mình và đã chủ động rút lui rồi. Liệu có lối đi nào khác dành cho hắn nữa không?

Còn 8 năm ngồi sau song sắt thì sao?

8 năm ư? Cancer nắm chặt drap trải giường trong tay. Những xúc cảm nồng nàn giữa cô và hắn liệu có lụi tàn sau 8 năm ròng rã hay không?

Tương lai là bí mật, còn hiện tại là một món quà. Cancer không biết, cũng không muốn đoán bừa về tương lai của họ nữa. Cô chỉ muốn tận hưởng cảm giác được ở bên hắn, dẫu cho đây là lần cuối cùng, thì tương lai có ra sao, cô vẫn chấp nhận phó mặc cho số phận. Cancer cứ thế đứng dậy, như thể có ai đó mách bảo, tiến đến cánh cửa và xoay nắm đấm vặn mở ra.

-Chúa ơi! Scorpio?!

Cancer suýt nữa thì thét lên khi trông thấy bóng người tựa đầu vào cánh cửa khi cô vừa mới đẩy nó ra. Scorpio bật người lùi ngược về phía sau một bước, có vẻ hơi bất ngờ khi nhìn thấy cánh cửa bỗng dưng bật mở. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, trong màn đêm, cô không thể nhìn rõ được nét mặt của hắn, chỉ có đồng tử đang co dãn như phát ra hàng ngàn những tia sáng chực chờ hướng thẳng về phía cô.

-Anh chưa ngủ sao?

Cancer thấp thỏm, có vẻ vì chưa kịp hoàn hồn bởi sự xuất hiện bất thình lình bên ngoài cánh cửa của Scorpio cùng bộ dạng lạ hoắc của hắn, sự tò mò trong cô lại trỗi dậy.

-Anh đứng đây đã lâu chưa?

-À...có lẽ là 10 phút...

Scorpio gằn giọng, nhướng mày lên nhìn cô. Thật khó để hiểu được suy nghĩ của hắn.

"Vậy là hắn vẫn chưa về phòng..."

Cancer nắm chặt lòng bàn tay lại, lồng ngực dậy sóng phập phồng bên trong lớp áo, còn phía dưới chân truyền lên một dòng cảm xúc lạ lẫm và bứt rứt đến không thể kiềm được. Nhưng điều đó lại thành ra một chất xúc tác mạnh mẽ đẩy cô tiến đến gần hắn, thêm một bước nữa, chậm rãi mà chắc chắn.

-Nếu anh đã ở đây rồi thì em cũng nói luôn! Scorpio, đừng cố đẩy em ra xa nữa, vô ích thôi, em sẽ ở bên anh đến khi nào anh không còn muốn ở bên em nữa...em biết là anh không muốn vậy đâu, phải không Scorpio?

Nói rồi, Cancer vươn bàn tay ra vuốt ve hõm má nam tính của Scorpio, trao cho hắn ánh nhìn chân thành mà tha thiết. Cancer chưa bao giờ nghĩ mình là một kẻ phụ thuộc vào cảm xúc đến vậy cho tới khi gặp Scorpio, cảm xúc của cô trỗi dậy mãnh liệt mỗi khi được ở bên hắn, được chạm vào hắn và được nếm trải hắn. Liệu rằng có còn một gã đàn ông nào khác có đủ khả năng để khiến cô sống dậy những cảm xúc chân thật đó một lần nữa hay không?

-Khỉ thật! Can... - Scorpio tiến tới, đôi mắt của hắn trở nên sống động giữa thứ ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và đặt trước ngực trái của mình - Anh muốn em chết đi được nhưng phải kiềm chế!

Đôi mắt trong veo của Cancer nhìn Scorpio không chớp, cô đã không ngờ rằng hắn sẽ phản ứng dữ dội như thế, hai chân bước lùi ra đằng sau, cô nắm lấy cổ áo của hắn, kéo hắn trở lại căn phòng của mình.

Trông thấy cổ áo của mình ở trong tay của Cancer, Scorpio không khỏi bật cười, hắn ước gì có thể lưu giữ hình ảnh của cô, từng giây từng phút một cùng hắn trải qua trong căn phòng này.

Hắn sẽ không đẩy cô ra xa nữa, không khiến cô cảm thấy bất mãn nữa, bởi vì sau tất cả những gì xảy ra, cô đều đồng cảm và quay về bên hắn. Hắn còn trông chờ điều gì hơn ở cô nữa đây?

Scorpio cúi xuống, không nói không rằng trao cho Cancer nụ hôn bất ngờ khiến cô chưa kịp chuẩn bị, nhưng đôi môi mềm mại cũng đã hé mở sẵn sàng chào đón hắn. Nụ hôn lần này hắn đã chiếm thế chủ động, mạnh mẽ và đầy lôi cuốn, giống như con người hắn vậy. Cancer choàng tay ra sau gáy, một lần nữa kéo hắn về phía mình. Scorpio bước tới trước, còn cô bước lùi lại mà không làm gián đoạn nụ hôn nóng bỏng của họ. Cancer cắn nhẹ lên lưỡi, lên môi của Scorpio, khiến hắn ngạc nhiên trong vài giây ngắn ngủi, trước khi lướt lưỡi trên lưỡi hắn. Với lưng cô đang áp lên tường, hắn nắm lấy cơ hội tiến đến gần hơn, hôn cô mãnh liệt hơn, mùi vị trong cô lúc nào cũng ngọt ngào và tuyệt diệu như thế.

-Em có chắc là chúng ta sẽ tiếp tục tiến xa hơn chứ? - Scorpio dứt khỏi nụ hôn, ánh mắt tràn trề ham muốn - Nếu em không thoải mái, chúng ta sẽ dừng lại...

Thật là tội lỗi và tiếc đến chết nếu như dừng lại, Cancer hiểu rõ hơn ai hết, rằng trong thâm tâm của cả cô và hắn đều không muốn buổi tối hôm nay của họ kết thúc như vậy. Cô muốn dành một sự trọn vẹn duy nhất cho hắn, gã đàn ông đã bước vào cuộc đời cô và khiến mọi thứ xung quanh cô quay cuồng đảo điên.

-Không, Scorpio, em muốn tiếp tục!

Chỉ chờ có thế, Scorpio đã vòng tay ra sau bờ mông tròn trịa của cô và bế thốc cô lên, Cancer vẫn đang ôm lấy cổ của hắn, cô vòng hai chân ra đằng sau ngoan ngoãn kẹp chặt lấy thắt lưng của hắn, tuy nhiên đã không tránh khỏi cảm giác sượng người khi cảm nhận vật đàn ông của hắn hơi sượt qua bên dưới cô.

Nóng bỏng làm sao! Cancer tự hỏi cảm giác sẽ như thế nào khi thứ đó thực sự ở bên trong cô. Sẽ đau lắm chứ?

-Em sợ à?

Scorpio thầm thì bằng chất giọng khàn khàn bên tai Cancer, có lẽ là đã bắt gặp biểu hiện như gió thoảng qua của cô. Nhưng Cancer chỉ khẽ lắc đầu, cọ chóp mũi vào cổ của hắn.

-Làm ơn tiếp tục đi, Scorp! Đừng cố gắng đọc vị em nữa!

Scorpio không nhịn được bật cười thành tiếng, Cancer cúi đầu chui rút vào trong lồng ngực của hắn, móng tay cào nhẹ làn da của hắn.

-Đừng vội. Anh phải hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì chứ!

-Scorp, anh có yêu em không?

Scorpio hơi ngây người ra trước câu hỏi của cô. Chóp mũi của cô cạ vào vùng cổ của hắn, phả ra hơi ấm nồng đượm.

-Có, Can, anh có yêu em.

-Vậy thì hãy tiếp tục đi, được chứ?!

Scorpio như được tiếp thêm động lực sau lời thôi thúc đó, hắn bế cô đến bên chiếc giường, thả nhẹ cô nằm xuống. Đôi mắt của hắn như khóa chặt trên từng milimet quyến rũ trên cơ thể của Cancer. Cô vươn tay tới, ôm cổ kéo hắn lại gần, tấm đệm chùng xuống khi hắn đè lên người cô, cả hai day dưa môi lưỡi của nhau thêm một lúc nữa, Cancer mới thả tay ra khỏi người của Scorpio, để mặc hắn khám phá cơ thể của mình.

Bản năng thuần túy mách bảo Cancer phải nhắm hờ mắt lại khi Scorpio vuốt ve một bên chân mày của cô, rồi đến xương gò má, đường cong quai hàm và cuối cùng dừng lại ở bờ môi gợi cảm. Da dẻ của cô tràn trề háo hức, chờ đợi những cái chạm mạnh mẽ hơn thỏa mãn cơn dục vọng bùng cháy mãnh liệt trong cơ thể. Và điều gì đến cũng phải đến, Scorpio chạm vào chiếc cúc áo đầu tiên trên người của cô. Bàn tay của hắn lướt qua thềm ngực, từng chiếc cúc áo được tháo tung ra, Cancer hơi rùng người nhưng rồi cũng mau chóng đón nhận nó.

Scorpio say đắm nhìn vào đôi gò bồng đảo gợi cảm và tròn trịa của cô sau khi được giải thoát khỏi chiếc áo dày cộm, mặc dù không cố tình che chắn nhưng vẻ e thẹn vẫn hiện rõ trên bờ má phớt hồng kia.

-Can, em đẹp lắm!

Scorpio hôn lên mi mắt của Cancer, hắn thật biết cách rót mật vào tai cô, hai bàn tay luồn ra đằng sau, cô xốc lớp áo của hắn lên đến nửa thân người rồi tròng qua đầu của hắn. Suốt quá trình đó, Scorpio chỉ lặng yên để cho Cancer thao tác với cái áo của mình, cô quẳng nó xuống dưới sàn, hai bàn tay chu du khắp nửa thân trên rắn rỏi của hắn. Chết tiệt! Nếu phải lựa chọn một bộ phận nổi bật nhất trên người của hắn từ mắt, mũi, miệng, hõm má, yết hầu, hay cả giọng nói,...cô không biết phải chọn ra thứ gì nữa, mọi thứ trên gương mặt của hắn đều quá hoàn hảo và xuất chúng.

Scorpio vuốt lại mái tóc xõa ra của Cancer, hắn nghiêng người qua một bên hôn lên cổ cô, cảm giác mềm mại và hơi ấm nơi đầu môi của hắn kích thích mọi giác quan của cô, vòm ngực trần áp lên người cô, hơi nóng của nó truyền những đợt run rẩy xuyên suốt cơ thể. Hơi thở nóng hổi và nồng đượm của hắn hết vào rồi ra, tạo thành thứ âm thanh xì xào trên làn da nhạy cảm của Cancer. Scorpio từ tốn hôn lên xương quai xanh của cô, rồi trườn xuống bầu ngực quyến rũ.

Miệng của hắn chầm chậm chiếm lấy một bên nhũ hoa chớm nở của cô, và thề có Chúa, hắn ta mạnh bạo quá! Cảm giác ướt át nơi đầu lưỡi của hắn khiến dục vọng dâng tràn lên trong đáy mắt của Cancer như một đợt thủy triều, cô nắm chặt lấy tấm drap trải giường, khẽ ưỡn người lên, phô bày trước hắn dáng vẻ yêu kiều gợi cảm, bàn tay của hắn không yên phận xoa nắn khuôn ngực còn lại của cô. Chẳng mấy chốc, chúng đã trở nên săn cứng lên trước những động tác thuần thục của hắn.

Cảm giác giữa hai chân đập rộn ràng, Cancer như lạc lối trong cơn đê mê vô cùng tận, cô thở hổn hển nghênh đón nó, loại cảm xúc chưa bao giờ trải qua trong đời này biến cô trở thành con người khác, khẽ rên lên một tiếng đầy thỏa mãn, Cancer nhìn xuống bên dưới, ngại ngùng khi thấy Scorpio đã dừng lại và ngước đầu lên nhìn mình.

"Chết thật rồi! Chưa gì đã..."

-Đừng ngại, Can... - Scorpio mỉm cười, gỡ những lọn tóc lởn vởn trên gương mặt của cô ra - Anh chỉ muốn biết rằng mình đã làm tốt trong việc khiến em thỏa mãn như thế nào.

Cancer gật đầu, sao hắn lại có thể dịu dàng với cô đến thế? Cô đưa tay ra vuốt ve hõm má nam tính của hắn. Ánh mắt của Scorpio như chôn vùi trong đôi mắt mơ màng của cô, bàn tay của hắn trượt khỏi vùng bụng phẳng lì của cô, rồi dừng lại ở cái khóa kéo của chiếc quần jean ngắn.

Scorpio tháo cúc, kéo khóa quần của cô xuống và cởi bỏ nó ra khỏi bờ mông trắng nõn của cô, giờ

You are reading the story above: TeenFic.Net