Chapter 44: The butterfly effect

Background color
Font
Font size
Line height

Bạn đã bao giờ nghe thấy hiệu ứng cánh bướm?

Khi một chú bướm đập cánh đúng nơi, đúng thời điểm, sẽ gây ra trận cuồng phong dữ dội ở một nơi nào đó cách xa hàng trăm dặm. Đây là khái niệm thuộc thuyết hỗn loạn. Bạn thấy đấy, thuyết hỗn loạn không hẳn bàn về sự hỗn loạn, mà là về một sự thay đổi nhỏ trong quá khứ có thể ảnh hưởng tới toàn bộ hệ thống lớn trong hiện tại và cả tương lai.

Nhưng sẽ như thế nào nếu chú bướm đối mặt với trận cuồng phong do chính mình gây ra? Liệu chú bướm sẽ tìm cách thoát khỏi nó hay cứ thế lao đầu vào?

Chỉ biết là chú bướm không thể không bao giờ đập cánh, trận cuồng phong không thể không bao giờ xảy ra.

Và dù cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì chú bướm vẫn chẳng thể nào tự quyết định được số phận đã được sắp đặt sẵn của mình.

Từ quá khứ đến hiện tại và cuối cùng là tương lai, mọi hành động dù nhỏ của bạn đều ảnh hưởng đến cả một hệ thống lớn. Chúng ta không thể khiến nó dừng lại, chỉ có thể thay đổi những thứ nhỏ nhặt từ trong nó.

Sau tất cả, chú bướm đối mặt với trận cuồng phong, nó vẫn tiếp tục đập cánh...

.

-Beau...champ?!

Taurus chớp chớp mắt, cúi gầm mặt xuống, thu tầm nhìn của mình vào mẩu giấy nhỏ trên tay.

-Tên anh ta là Beauchamp?!

Nghe thấy câu hỏi bâng quơ của Taurus, bác Paul quay sang thì nhận thấy cô vẫn đang cầm trên tay tấm vé của mình, nỗi ngạc nhiên trong cô như tuôn trào ra khỏi khóe mắt.

-Tên trên tấm vé mà cháu thấy chỉ là một kiểu bí danh mà thôi, phòng trường hợp có ai trong số họ không muốn tiết lộ danh tính thật sự của mình.

Beauchamp? Đó là một loại bí danh của Aquarius? Taurus vẫn không ngừng suy nghĩ về cái tên này, đến nỗi bỏ ngoài tai cả câu hỏi của bác Paul.

-Này, cháu có ổn không đấy?!

Bác Paul lặp lại câu hỏi, ân cần đưa cho cô gái bên cạnh một cái túi giấy. Taurus cầm lấy cái túi, không quên đáp lại:

-Cảm ơn bác, cháu nghĩ là cháu nên rời khỏi đây...

-Ồ! Sao vậy? - Bác Paul nhướng mày - Trận đấu vẫn chưa diễn ra mà?

-Cháu gặp một chút vấn đề ạ.

-Cháu gái, cháu không biết là khi bắt đầu trận đấu, người ta sẽ đóng lại tất cả các cánh cửa dẫn đến lối ra vào ư?

Taurus tròn mắt nhìn bác Paul, rồi lại nhanh chóng quay đầu sang nhìn lối ra vào đã được đóng lại kín mít và được chặn lại bởi hai người đàn ông.

-Ta không biết là có ngoại lệ hay không, nhưng thường thì cháu buộc phải ngồi xem cho đến hết trận.

Nghe thấy thế, cô liền ngồi xuống, gục mặt xuống dưới đất.

-Có chuyện gì xảy ra sao, cháu gái?

-Cháu không sao ạ. Đáng lẽ ra cháu không nên vào đây...

-Cháu quen ai đó trong đây sao?

Taurus ngạc nhiên nhìn bác Paul, cứ thế, cô lắc đầu.

-Không...không ạ!

-Vậy thì tại sao cháu lại không thể tiếp tục?

Taurus không nói gì. Cô mím môi, đầu cúi xuống dưới đất. Bác Paul thấy vậy liền tiện tay đưa cho cô chai nước mới toanh, Taurus lắc đầu.

-Cháu không sao ạ. Cháu nghĩ là mình đã khá hơn rồi.

Nói rồi, cô ngước mặt lên nhìn vào khoảng không chính diện, hít thở một hơi thật dài vào lồng ngực đang tức nhói, cố gắng để tập trung tâm trí về phía trước.

oOo

Capricorn mở cửa nhà, tháo đôi bốt chiến binh màu đen bóng ra khỏi bàn chân. Luồn ngón tay vào mái tóc màu bạch kim và vuốt lại cho thẳng nếp, cô bỗng chú ý đến đôi giày da đen bóng đắt tiền đặt ngay ngắn trước lối ra vào.

-Về rồi đấy à?

Thấy con gái ruột ung dung bước ngang qua mình đến cái tủ lạnh để lấy mấy lon nước ngọt, ông Miller đứng dậy từ cái ghế sofa, chỉ tay vào đống bừa bộn ở trên bàn.

-Cái gì thế? Sao con lại vứt lung tung ở đây?

-Nếu là sang thăm thì thực sự là không cần thiết đâu, còn nếu muốn phê bình, thì xin mời cứ tự nhiên, sọt rác ở phía bên trái cánh cửa...

-Capricorn! - Ông Miller quát - Lại đây!

Capricorn thấy vậy liền quắc mắt liếc nhìn bố của mình, rồi, cô cố ý đặt lon nước ngọt đang uống dở xuống kệ bếp tạo ra một tiếng choang lớn, rồi bước tới chỗ ông ta.

-Con không thể cứ tiếp tục sống như thế này nữa. Từ ngày mai trở đi, hãy về nhà của chúng ta. Và con phải trả cho ta chiếc chìa khóa của căn nhà này.

Ông Miller nhíu mày trước điệu cười khẩy trên gương mặt xinh đẹp của con gái. Đôi mắt màu xám sắc lục mở rộng ra khi cô bật lên câu nói:

-Bố ly dị với bà ta rồi à? Hay là vì sao mà lại muốn con chuyển sang đó sống?

-Caprie, đây là ý của mẹ kế con. Bà ấy muốn như vậy, và ta cũng muốn như vậy. Ta không thể thả lỏng con sống một mình ở đây thêm một ngày nào nữa. Nào, chuẩn bị đồ đạc đi, ngày mai ta sẽ tới đón con đến đó.

Capricorn yên lặng, cô nhìn vào những nếp nhăn trên gương mặt của ông Miller, phóng tấm nhìn sang chùm chìa khóa để trên cạnh bàn.

-Được thôi, nếu đó là điều bố và bà ta muốn. Nhưng phải để con giữ lại chiếc chìa khóa của căn nhà này.

Ông Miller gật đầu, ngồi xuống cái ghế gỗ trong phòng khách, ông rút ra chiếc điện thoại từ trong túi, bấm một dãy số dài xuất hiện trên màn hình.

-Thế cũng được. Ta mừng là con đã đồng ý.

Tinh! Tinh!

Tiếng chuông ngoài cửa vang lên hai hồi dài, ông Miller cau mày nhìn sang Capricorn:

-Ai thế?

Capricorn không đáp, cô chỉ tiến tới cánh cửa và chuẩn bị mở ra...

oOo

Taurus ngước mắt lên cố gắng tập trung tâm trí về phía trước nơi trận đấu chuẩn bị bắt đầu. Đôi mắt cô không hẹn mà chạm phải gương mặt của anh ta.

Aquarius Martin ư? Có dụi mắt cả trăm lần thì cô cũng không thể nào xóa nhòa được gương mặt của anh ta đã in đậm vào trong tâm trí. Tại sao anh ta lại ở trên đó? Tại sao anh ta lại mang găng tay? Và tại sao anh ta trông lại căng thẳng đến thế?

Taurus có cảm giác như cô chẳng biết điều gì về anh ta cả, rằng mọi thứ mà cô biết về anh ta từ trước đến giờ đều là những điều tự nhận, vậy mà cô cứ luôn luôn tỏ ra vẻ đã hiểu quá rõ về con người thật của anh ta. Và không chỉ có vậy, vẫn còn đâu đó một vài điều nữa mà từ trước đến giờ Taurus mới nhận ra...

Thân hình hoàn hảo của Aquarius chính là một trong số chúng.

Taurus không khỏi thắc mắc làm sao mà anh ta lại có được một thân hình hoàn hảo không chút mỡ thừa đến thế. Anh ta có uống rượu, rất nhiều là đằng khác, và kiến thức khoa học của cô cũng đủ để nhận biết rằng những người sử dụng chất kích thích quá nhiều như thế thường chẳng bao giờ có có một thân hình hoàn hảo.

Anh ta không tham gia bất cứ hoạt động thể chất nào của trường. Bóng chày? Không. Bóng rổ? Càng không. Bóng bầu dục? Cũng không nốt. Thậm chí Taurus cũng chưa bao giờ bắt gặp anh ta với cương vị là khán giả ngồi theo dõi những giải đấu lớn của trường trên khán đài. Mặc dù cô có nghe nói anh ta có một người bạn thân trong đội tuyển của trường.

Cho đến bây giờ, Taurus mới có thể xâu chuỗi lại mọi sự kiện và đã nhận ra lý do mà anh ta vắng nhà vào những ngày cuối tuần nên mới phải nhờ người khác trông nhà hộ. Đấm bốc. Anh ta là một tay đấm bốc nghiệp dư. Cô đã từng nhìn thấy găng tay đấm bốc trong nhà của anh ta nhưng không hề nghĩ đến điều đó. Hẳn là anh ta phải tập luyện rất nhiều mới có thể tránh được tác hại của chất kích thích tới tình trạng sức khỏe, và tới tình trạng thể chất như thế.

Và Taurus cũng không hề quá chú ý đến một vài vết bầm tím đã nhợt màu thường xuyên xuất hiện trên gương mặt của anh ta. Cô cứ nghĩ anh ta đã đánh nhau, hay bạo lực học đường gì đấy, cô đã cho rằng người như anh ta thì có thể gây ra những chuyện như vậy lắm.

"Taurus...mày đang nghĩ đi đâu thế?"

Taurus ngồi ở một vị trí khá gần với võ đài. Bỗng dưng, một cảm giác nóng rực như luồng điện chạy xuyên qua cơ thể cô khi Taurus nghĩ đến việc anh ta sẽ nhìn thấy cô trên khán đài. Rồi tự trấn an bản thân mình rằng trông anh ta tập trung đến thế cơ mà, chắc sẽ chẳng có chuyện anh ta nhìn về phía cô đâu nhỉ? Hơn nữa, Taurus thực sự không hề muốn bị anh ta trông thấy, mặc dù cô và anh ta chẳng là gì của nhau cả. Bạn? Không hề. Kẻ thù? Càng không, kẻ thù thì sẽ chẳng bao giờ giúp nhau đâu nhỉ? Quen biết? Cứ cho là như vậy đi.

Anh ta có thể coi cô là một kẻ phiền nhiễu, hay là vô tích sự gì đó, hẳn rồi, thái độ của anh ta đã nói lên tất cả. Còn cô có thể coi anh ta như là gì được nhỉ? Ân nhân hay là một kẻ tấn công tình dục?

Nghĩ đến đó, Taurus liền xõa mái tóc dài xuống ôm lấy gương mặt, lục lọi trong túi lấy cái mũ len màu trắng vừa mới mua được từ siêu thị ra trùm lên đầu.

-Trông cháu căng thẳng quá nhỉ? - Bác Paul quay sang nhìn cô, cười cười - Cháu trông còn căng thẳng hơn cả hai cậu ta.

Bác Paul trỏ tay về phía trước, nơi hai chàng thanh niên đang ngồi lườm nhau ở hai góc đối diện trên sàn đấu.

"Chết tiệt!" Taurus mới nhớ ra một việc, cô đã đặt cược toàn bộ số tiền của mình vào đối đủ của Aquarius.

Nghĩa là Aquarius - Beauchamp - người đang đeo găng tay màu đen, là người được đánh giá cao và có tỷ lệ đặt cược cao hơn nhiều so với người còn lại, người đeo găng tay trắng - Nicholas gì gì đấy - người mà cô nàng đã đặt cược.

-Bác Paul... - Taurus gọi lớn - Bác có thể cho cháu biết thêm về hai người đó không?

-Ý cháu là hai võ sĩ trên đó? - Bác Paul hỏi lại Taurus, cô chậm rãi gật đầu. Khi chắc chắn được đối tượng mà Taurus đề cập đến, bác ta vòng tay ra trước ngực, vẻ đăm chiêu - Lần cuối cùng mà họ đấu tay đôi với nhau là vào tháng trước. Lúc đó, Beauchamp đã thắng áp đảo. Thế nên lần này, cháu thấy đấy, người ta hầu như chỉ đặt cược vào cậu ta mà thôi.

-Có cơ hội nào cho người mang găng trắng không ạ?

Taurus nhìn đến anh chàng tóc đỏ mang găng tay màu trắng, người đã uống gần hết một chai nước khoáng trong mươi mấy giây và đang đứng thẳng dậy để khởi động một vài động tác cơ bản. Tinh thần háo thắng của anh chàng này hiện rõ mồn một khi anh ta mỉm cười nhếch mép trong lúc bước đến và chạm nhẹ một cách có chủ ý vào bả vai trần của Aquarius.

-Phải rồi, cháu nên cảm thấy lo lắng nhỉ? Cháu đã đặt cược tiền vào cậu ta mà... - Bác Paul đột nhiên dừng câu nói lại để suy nghĩ một lúc - Hừm...trừ khi cậu ta chơi tiểu xảo hoặc được trọng tài thiên vị mới có thể thắng được Beauchamp thôi. Nhưng biết đâu được, trong thể thao, mọi chuyện đều có thể xảy ra mà.

Taurus nhìn về hướng của Aquarius, anh ta đang khoác hờ chiếc khăn bông lên vai và tập trung nhìn về một điểm cố định ở phía trước. Không hề hé môi đến nửa lời, gương mặt của anh ta bình tĩnh đến mức không biểu lộ một chút cảm xúc nào.

Taurus bỗng sực nhớ ra một điều quan trọng khác, rằng Aquarius, anh ta vẫn không nên mở miệng và thốt ra nửa lời thì tốt hơn.

-Beauchamp...anh ta mạnh đến thế sao? - Với một vẻ hoài nghi, cô quay sang bác Paul, buột miệng hỏi - Cháu thực sự...muốn anh ta thua.

-Chà! Không phải là cháu có thành kiến với cậu ta đấy chứ? - Bác Paul bật cười - Ta đùa thôi. Đừng để ý.

Trận đấu đã bắt đầu. Aquarius đứng dậy, đối thủ của anh ta từ phía bên kia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, bước ra khỏi hàng ghế thi đấu.

Taurus mím chặt môi, năm phút trước cô còn muốn xông ra khỏi nơi này, thế nhưng, bỗng dưng một thứ gì đó níu kéo cô ở lại, cho đến khi cô nhận ra một điều...

Cô muốn theo dõi trận đấu này, thật sự rất muốn, có lẽ một phần là vì tiền, một phần khác trong cô cảm thấy rằng nếu như chạy ra khỏi đây, cô sẽ không thể nào biết được kết quả trận đấu. Không biết Aquarius ở trên đó đang cảm thấy như thế nào khi cả khán đài hàng trăm người đang dõi theo từng bước đi, từng cử chỉ nhỏ nhất của anh ta và cả đối thủ của mình. Taurus thở hắt ra, cảm nhận trái tim trong lồng ngực chưa bao giờ đập mạnh đến thế...

Dĩ nhiên rồi, cô muốn anh ta thua, thua một trận thật đau đớn, lúc đó, cô chắc chắn sẽ có được một số tiền lớn. Còn anh ta, kệ xác anh ta!

Hiệp một đã bắt đầu, Aquarius là người tấn công trước, anh ta bất ngờ đấm thẳng vào mặt đối thủ không khoan nhượng và được tính ngay một điểm. Sau cú đấm đó, cả khán đài dường như đứng cả dậy, tiếng reo hò vang dội như tiếng sấm. Taurus cố gắng bịt thật chặt tai lại để không bị một tiếng ồn nào lọt qua mang tai, thật may rằng cô đã đồng ý ngồi ở hàng ghế VIP, nếu không chắc cô đã bị đám đông đằng sau làm cho thủng màng nhĩ, hoặc thậm chí còn tệ hơn như thế.

Đối thủ của Aquarius, Nicholas gì đó, anh ta tự dưng tái mặt lại, Taurus có thể nhìn thấy dấu đỏ hằn lên trên cặp mắt hung dữ đó.

Nicholas đang tìm cách trả thù lại. Anh ta đấm liên hồi, nhưng Aquarius đã quay về tư thế phòng thủ. Sau đó, lợi dụng sơ hở của đối thủ, Aquarius đã đấm thêm một đòn vào bụng của anh ta.

Lại một lần nữa, cả khán đài như vỡ òa. Taurus nghiến răng, nhìn vào gương mặt không một chút biểu cảm của Aquarius. Anh ta đang rất tập trung.

-Đừng lo. Chỉ mới là khởi đầu thôi... - Bác Paul cười cười quay sang nhìn vẻ mặt của Taurus - Cháu là cô gái đầu tiên không hò hét khi Beauchamp ghi được điểm đấy!

-Có lẽ cháu thích đứng về phía những kẻ yếu thế hơn... - Taurus xầm xì, nhưng cũng đủ để người bên cạnh nghe thấy - Cháu thấy đồng cảm với họ...

Trở lại trận đấu, Nicholas - người mang găng tay màu trắng đã rất cố gắng khi giành lấy hai điểm để kết thúc hiệp một với tỷ số 2-7.

Dường như trong suốt quá trình thi đấu, Aquarius không hề phóng tầm mắt của mình ra một nơi nào đó khác xa hơn ngoài võ đài. Còn Taurus thì sao? Cô nhận ra mình đã không hề rời mắt khỏi gương mặt lấm tấm mồ hôi của Aquarius dù chỉ một giây nào. Mỗi khi nhìn vào anh ta, trong khoảnh khắc này, Taurus chỉ cảm thấy trái tim mình đang bốc cháy trong lồng ngực.

Cảm xúc này tự nhiên đến nỗi Taurus không thể bằng một cách nào đó chèn ép nó xuống hết mức được. Rồi bỗng nhiên một phần nào đó trong tâm trí cô lại mong muốn anh ta nhìn xuống khán đài, dù chỉ một lần. Anh ta sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cô? Chẳng gì cả, chắc chắn rồi, cô dường như là người duy nhất ở đây biết được danh tính thật sự của anh ta, biết được những điều mà anh ta đang cố tình che đậy. Nhưng suy cho cùng, cô chẳng là gì của anh ta cả...

Taurus vẫn cứ ngập chìm trong mớ suy nghĩ viển vông của mình cho đến khi nghe thấy hồi kèn báo hiệu lần thứ hai. Aquarius đứng dậy, chuẩn bị cho hiệp hai sắp tới.

Cảm xúc lẫn lộn trong tâm trí của Taurus, cô vẫn muốn anh ta thua, khi đó, cô sẽ có được rất nhiều tiền nhờ thắng cược, nhưng một phần nào đó trong cô lại muốn anh ta thắng, anh ta xứng đáng để thắng...

Và cũng rất mạnh nữa, theo nghĩa đen.

Taurus đã không khỏi sởn gai ốc khi chứng kiến những cú đấm dứt khoát đầy bạo lực của anh ta, anh ta đã khiến đối thủ của mình không thể đỡ nổi mỗi khi tung ra một đòn đấm.

Kết quả dường như đã quá rõ ràng, anh ta mạnh hơn rất nhiều so với đối thủ của mình, như bác Paul nói, Taurus thở hắt ra, anh ta có lẽ sẽ thắng chăng?

oOo

-Chào, Capri...

Chàng trai đứng phía sau cánh cửa, tay ôm bó hoa huệ tây trắng, đứng sững người khi chưa kịp nói hết câu đã bị cô nàng trước mặt cậu choàng tay qua sau gáy, túm cổ cậu cúi xuống, Capricorn nhón chân lên, không nói không rằng liền đặt lên đôi môi cậu ta một nụ hôn bất ngờ.

Quá bất ngờ khi vừa mới đến đã bị cưỡng hôn, Sagittarius còn chưa kịp nhắm mắt lại để thưởng thức nụ hôn này thì bàn tay của mình đã bị bàn tay còn lại của cô nàng túm lấy rồi đặt ở ngay đằng sau lưng cô, khiến bó hoa trên tay cậu giờ đã yên vị nằm trên mặt đất.

-Này! Caprie?! Làm gì đấy?!

Ông Miller nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nhướng cao mày, liền quay mặt đi chỗ khác.

-Bạn trai của con.

Capricorn chấm dứt nụ hôn, cô liếc nhìn Sagittarius và vết son màu đỏ đô của mình còn lưu lại trên đôi môi của cậu ta. Không nói không rằng, cô di chuyển một ngón tay lên lặp đi lặp lại động tác miết nhẹ làm mờ dần dấu son nhạy cảm trên đôi môi của cậu. Sagittarius dường như không buồn nhúc nhích nổi tay chân khi cậu nhìn sâu vào trong đôi con ngươi màu xám ánh lục đầy kiêu hãnh của Capricorn, trong lúc cô nàng đối diện vẫn đang chú tâm vào đôi môi của cậu.

Tiếng tằng hắng của người đàn ông phía sau đưa cả hai trở về thực tại. Capricorn bỏ tay ra khỏi người Sagittarius sau khi lau xong vệt son dính trên môi cậu rồi xoay lưng trở lại bước vào trong nhà. Sagittarius biết rằng mình cần phải làm gì để phá vỡ cuộc hội thoại đang đi vào bế tắc của cả ba, cậu lên tiếng:

-Chàu chào bác.

Sagittarius lúng túng, cậu cúi xuống nhặt bó hoa lên, theo sau Capricorn bước vào trong nhà.

-Màn chào đón nồng nhiệt đấy.

Ông Miller nhìn Sagittarius như thể chính cậu mới là người chủ động gây ra nụ hôn đó, có lẽ đây cũng là điều mà Capricorn muốn, nghĩ vậy, cậu liền đáp lại:

-Cháu xin lỗi, cháu không nhìn thấy bác.

-Từ khi nào vậy? - Ông Miller lên tiếng, quay sang Capricorn - Từ khi nào mà con thay đổi như thế này vậy, ta tưởng con thường xuyên tỏ vẻ bài trừ nam giới?!

-Cậu ấy thì khác. - Capricorn đáp lại ngắn gọn. Cô nắm lấy bàn tay của Sagittarius trước mặt ông Miller.

-Được rồi. Hai đứa ngồi xuống đây đi.

Ông Miller chỉ tay vào chiếc bàn và ghế đặt trong nhà bếp - nơi sạch sẽ nhất trong căn nhà. Capricorn lưỡng lự một hồi rồi mới kéo tay của Sagittarius đi theo mình.

"Cứ bình tĩnh thôi." - Capricorn thủ thỉ vào tai Sagittarius khiến cậu nhồn nhột một bên da tai, cậu nhìn cô, gật đầu hiểu ý.

-Vậy, hai đứa đang quen nhau?

Ông Miller cất tiếng Sagittarius khi cậu vừa mới ngồi xuống ghế. Cậu gật đầu. Ông Miller vẫn không tin vào mắt mình, đan đôi bàn tay lại với nhau, ông tiếp tục chất vấn cậu ta:

-Cậu có làm con gái tôi có thai không đấy?

Sagittarius trợn tròn mắt, quay sang Capricorn thì thấy cô đang cau mày trong phẫn nộ như đang có ý định xổ một tràng dài đáp lại ông bố khó tính. Cậu đành quyết định lên tiếng cướp lời cô:

-Không ạ! Tuyệt đối là không!

-Vậy thì tốt... - Ông Miller gật đầu, thở phào nhẹ nhõm - Cậu thấy đấy, rõ ràng là con bé vẫn chưa sẵn sàng để làm mẹ.

-Vâng. Cháu biết.

Ông Miller nhìn một lượt trên người Sagittarius và bắt đầu đánh giá. Có vẻ là một chàng trai tốt với gương mặt sáng sủa ưa nhìn, cặp mắt của cậu ta khi quay sang nhìn Capricorn cho thấy được vẻ chân thành hiếm có. Nhưng có điều, trông cậu ta vẫn còn khá trẻ, Capricorn thích hợp với một người già dặn hơn chăng?

-Cậu và Caprie quen nhau khi nào? Làm sao mà cậu lại khiến con bé thay đổi như vậy?

-Có lẽ là vì cháu yêu cô ấy... - Sagittarius quay sang Capricorn - Và cháu sẵn sàng làm tất cả để khiến cô ấy thay đổi. Cháu hi vọng là bác có thể chấp nhận cháu và cô ấy.

Ông Miller không đáp lại, vẫn giữ ánh mắt chừng mực hướng tới hai cô cậu trước mặt. Capricorn quay sang nhìn Sagittarius sau khi nghe thấy câu nói của cậu, bắt gặp cậu ta cũng quay sang nhìn mình, cô ngập ngừng quay mặt đi.

-Cậu là người Anh phải không? Bố mẹ cậu có phải là dân nhập cư không?

-Vâng. Cháu là người Anh. Bố mẹ ruột của cháu đã mất vì tai nạn giao thông. Cháu được nhận nuôi bởi một gia đình người Anh, sau đó mới chuyển sang đây đấy ạ.

Capricorn lại quay sang nhìn Sagittarius một lần nữa, cậu ta chưa từng nói với cô về điều này, cậu ta thích cô đến như vậy, nhưng cô chưa từng một lần quan tâm hay đáp lại cậu ta. Đáng lẽ cô không nên lúc nào cũng trưng ra bộ mặt vô cảm khi nhắc đến cậu ta như thế. Một phần nào đó trong cô cảm thấy áy náy, một phần lại cảm thấy nhói lòng không nguôi khi biết được Sagittarius đã từng là trẻ mồ côi, thiếu đi tình thương của bố mẹ như thế.

-Hẳn là khó khăn lắm. Phải trải qua những chuyện như vậy... - Ông Miller khẽ thở dài cúi mặt nhìn xuống bàn, rồi ngước lên chạm phải ánh mắt của Capricorn - Cậu biết là Caprie sắp chuyển đi rồi chứ?

-Chuyển đi ạ?! - Sagittarius nhướng mày - Chuyển đi đâu?!

-Chuyển về nhà của tôi. Cũng ở trong thị trấn này. Con bé cần có người chăm sóc.

Sagittarius mím môi, cậu bật tiếng:

-Nhà bác có cửa sổ không?

Ông Miller cau

You are reading the story above: TeenFic.Net