Chapter 43: In those bad, bad old days...

Background color
Font
Font size
Line height

-Virgo Knightley! Tập trung lên đây nào!

Virgo giật nảy mình, nghe thấy tiếng gọi liền lập tức thoát khỏi trạng thái như đang lơ lửng bao trùm lấy giấc mơ vô định hình nào đó. Đôi mắt mơ màng tức khắc mở bừng ra hướng lên phía trên bục giảng.

"Em xin lỗi..." - Virgo lầm bầm trong miệng, cô lúi húi mở sách ra, phát ra âm lượng chỉ đủ để mình cô nghe thấy.

-Được rồi, tất cả mở chương 12, trang 245 ra, chúng ta sẽ học tiếp bài tuần trước...

Đẩy lại gọng kính đang xập xệ từ dưới chóp mũi lên, cô nàng nhìn mục lục, lật vội trang từng trang giấy, đảm bảo cho cái tên của mình không nằm trong danh sách đen thường xuyên gây sự chú ý cho những giáo viên khác.

Ngay lúc đó, điện thoại ở trong túi quần bất chợt run lên một hồi, Virgo loay hoay móc nó ra, giấu xuống dưới trang sách dày cộm rồi bật vội sáng màn hình lên.

Là một tin nhắn mới, được gửi đến từ số máy lạ.

"Victor đây, tối nay em rảnh chứ?"

Là Victor, Victor Sanchez, và đoán xem, anh ấy nhắn tin cho cô, chỉ để hỏi xem cô có rảnh không thôi sao?! Đầu óc Virgo như lâng lâng, cô vội nhìn lên trên bục giảng lần nữa để đảm bảo mình không nhận được sự chú ý không mong muốn nào đó từ phía giáo viên, sau đó lập tức cúi thấp đầu xuống để trả lời tin nhắn.

"Em rảnh. Có chuyện gì không vậy?"

"Tối nay, 8 giờ, tại nhà anh nhé!"

"Nhà anh ấy ạ?"

"Sao vậy? Em không đến được ư?"

"Em...không hẳn. Vậy tối nay em sẽ đến nhé!"

"Được rồi, hẹn gặp lại em!"

Suýt chút nữa thì Virgo đã nở một nụ cười thật kỳ quặc, ngay sau khi nhận ra mình vẫn đang còn ở trong tiết học, cô liền bụm miệng lại, thu hồi lại nụ cười ngây ngốc đó.

.

-Này! Tớ thấy cậu cười, trong giờ học môn Lịch sử gì gì đấy, và trên tay cậu lúc đó là chiếc điện thoại đang bật sáng. Vir này, tớ có bỏ lỡ chuyện vui gì không?

Virgo cảm nhận một bàn tay đang đặt trên vai mình, phát hiện ra giọng nói quen thuộc của cô bạn thân, cô liền quay đầu lại, mỉm cười tiếp tục quãng đường dài trên hành lang trường học.

-Tớ sao? Capricorn, chẳng có gì quan trọng lắm đâu, tớ thề!

Dù cố gắng đến cách mấy, Virgo cũng không thể che giấu được niềm vui đang nở rộ trên đôi môi đỏ mọng của cô, trước mặt cô bạn cá tính của mình.

-Có thật không đấy?

Capricorn nheo mắt, choàng tay qua bờ vai của Virgo và sánh bước đi bên cạnh cô. Cô nàng lên tiếng hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.

-Giờ thì cậu tự nói, hay là, tớ phải tự mình kiểm tra nào?

Capricorn chìa chiếc điện thoại ra trước vẻ mặt ngỡ ngàng của Virgo, chắc hẳn là trong một khoảnh khắc không phòng ngừa nào đấy, cô nàng này đã cắp mất chiếc điện thoại để trong túi của Virgo.

-Được rồi, cậu thật là, chẳng gì qua mắt được cậu... - Virgo liếc sang Capricorn, cô giật lấy chiếc điện thoại của mình, giọng nói trở nên nhỏ dần - Victor Sanchez, anh ấy rủ tớ tới nhà anh ấy vào tối nay.

-Gì chứ? Vir?!

Capricorn nghiêng đầu, cau mày nhìn Virgo như thể không tin vào những gì mà mình vừa mới nghe thấy.

-Cậu có chắc là mình hiểu gì về Victor chứ?

-Ý cậu là sao?

-Victor Sanchez, V-I-C-T-O-R, ngoài cái tên của hắn ta, cậu còn biết điều quái gì khác về hắn ta đâu chứ?

-Tớ chắc là mình biết gần như đầy đủ mà, Cap, đây đâu phải là lần đầu anh ấy hẹn tớ đâu. Hơn nữa, Victor thực sự rất tốt đối với tớ!

-Và hắn ta tốt đến mức hẹn cậu ở nhà hắn?

-Sao cậu biết?!

-Đám con trai thì ai mà chẳng như nhau chứ? Vài ngày hẹn hò tử tế xong thì lại dẫn gái về nhà, lên giường các thứ rồi đâu lại vào đấy! Nhưng quan trọng hơn hết, Vir, tớ không chắc là tên Victor này sẽ đối xử đàng hoàng với cậu đâu, sau tất cả mọi thứ trên đời mà tớ nghe kể về những gì hắn đã làm với đống bạn gái cũ của hắn.

Virgo cau mày nhìn Capricorn, cô đẩy nhẹ cánh tay của cô bạn ra, ôm chồng sách lên đến trước cửa thư viện. Để lại Capricorn đứng một mình bên ngoài. Cô nàng nói vọng ra:

-Cap, tớ biết mình cần làm gì mà. Tớ chỉ mới 16 tuổi, tớ sẽ không để mọi chuyện vượt quá giới hạn đâu!

Capricorn không chịu đứng yên, cô bước tới gần Virgo, khoanh hai tay ngay ngắn trước ngực.

-Cậu có bao giờ nghĩ rằng tại sao một tên như hắn lại có thể để ý đến một con mọt sách hết sức bình thường như cậu không? Không có ý xúc phạm gì đâu nhưng trông hắn ta...cứ như là đang lợi dụng cậu ấy!

-Cậu nói như vậy là ý gì chứ?

Capricorn giơ hai bàn tay lên, cô đáp, lờ đi câu hỏi xen lẫn sự phẫn nộ của Virgo.

-Tùy cậu thôi! Quyết định vẫn là ở cậu. Tớ không ý kiến gì nữa.

.

.

.

Tối hôm đó, Virgo đã có mặt ở đằng trước cửa nhà của Victor như đúng hẹn, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi theo mỗi nhịp gõ cửa, rồi dừng hẳn cho đến khi cánh cửa ấy mở ra.

Virgo vẫn còn nhớ như in, bàn tay rắn chắc của hắn nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô vào bên trong nhà. Mùi rượu nồng bốc lên từ trong người hắn, men say khiến hắn dường như không làm chủ được bản thân mình. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn vào Virgo như muốn xé cô ra thành trăm mảnh. Hắn ôm lấy cô, khiến cô không thể nào vùng vẫy thoát ra khỏi bờ ngực rắn chắc của hắn ta.

-Victor! Đừng như thế! Anh làm em sợ đấy!

-Virgo, em làm sao vậy?

Victor ép chặt người cô vào mép tường, khiến cho cô dường như không thể thở nổi, Virgo thều thào không nói nên câu, đuôi mắt run rẩy của cô hướng tới đôi con ngươi dữ dằn của Victor đầy lo lắng. Mùi rượu nồng nặc từ trong khoang miệng của hắn ta lấp đầy tâm trí của Virgo, dần dần, hắn xâm chiếm lấy đôi môi đỏ hồng của cô. Virgo cảm thấy choáng váng, cô chưa hề nghĩ đến chuyện đó, hắn ta như biến thành một con người hoàn toàn khác trước mặt cô.

-Không phải bây giờ...Victor... - Virgo đẩy Victor ra, liền bị hắn cầm lấy cổ tay, ép chặt lên vách tường.

-Không phải bây giờ, thì là bao giờ? - Victor khẽ thì thào, lướt bàn tay của hắn dọc trên đùi cô, luồn tay ra phía sau, hắn tiến vào sâu trong gấu váy rồi xoa nắn, khiến cho cô cảm thấy xấu hổ, đôi chân vô thức rướn lên khi không thể kịp thời ngăn động tác của hắn lại.

-Vic...chúng ta...có thể nói chuyện một chút được không?! - Virgo dứt ra khỏi nụ hôn của Victor, cô thở hổn hển, cố gắng cúi thấp đầu xuống để không phải đối mặt với ánh nhìn của hắn ta.

-Giữa chúng ta có chuyện gì để nói sao? - Victor nhăn mặt, với vẻ không đồng tình, hắn lập tức hỏi lại.

-Chúng ta...vẫn chưa chính thức...

-Hẹn hò...? - Victor bỗng nhiên bật cười chế nhạo, lướt ánh nhìn của hắn xuống bên dưới Virgo - Cô có điều gì không hài lòng về tôi sao?!

-Không! - Virgo ấp úng, cố gắng phủ lớp váy xuống - Em chỉ là...không muốn như thế...ngay tại đây...vào lúc này...

-Nếu cô không muốn, thì đừng đến đây! Tôi đã cho cô lựa chọn từ trước rồi đấy! Tôi chẳng có hứng thú để trò chuyện hay hẹn hò với một người như cô đâu!

-Victor?!

-Đi đi! - Victor quát lớn -Biến ra khỏi nhà tôi!

Virgo hoảng sợ, nước mắt cô chỉ trực trào ra khỏi khóe mi, cô cúi xuống, cầm lấy túi xách của mình, bàn tay luống cuống đẩy cánh cửa bước ra ngoài.

.

Virgo chập chững bước đi trên con đường lớn không ít lần va trúng người đi đường, cô giật mình, nước mắt không ngừng chảy dài trên khóe mi của cô, Virgo chẳng thể kiểm soát được bản thân mình nữa, làn nước mắt che khuất tầm nhìn của cô, bất chợt va phải bả vai của ai đó khiến cho cô đau đớn ngã khụy xuống dưới đất đến trật cả khớp chân, người đi đường ai nấy đều nhìn thấy cô gái tội nghiệp, nhưng họ chẳng giúp được gì cho cô ngoài việc lẳng lặng rời đi...

Virgo lục lọi túi xách, bật sáng màn hình điện thoại lên, lấy tay quệt đi giọt nước mắt, cố gắng nín thở, cô mở căng đôi mắt ra để tìm đến số điện thoại của Capricorn.

.

Capricorn đang ngồi trên ghế salon thì bỗng dưng chuông điện thoại đổ máy, cô nhấc điện thoại lên.

-Alo, mẹ ạ?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:

-Cap, con biết gì không, ông bố chết tiệt của con đã nói với mẹ rằng hôm nay, ông ta sẽ dẫn con mụ già đó và đám nhãi ranh của mụ về nhà của mình để sống chung với con đấy!

-Gì cơ ạ?! - Capricorn trừng mắt, cô ngay lập tức nghiêm giọng -Mẹ đang ở đâu? Con phải làm gì đây hả mẹ?!

-Tuyệt đối đừng bao giờ tin vào lời nói của ông ta, lão già chết tiệt ấy đã lừa dối mẹ con mình! Con cũng biết là chúng ta đã trải qua những tháng ngày tồi tệ như thế nào mà!

-Mẹ...mẹ vẫn ổn đấy chứ?! - Capricorn nói, giọng lo lắng, cô áp sát màn hình điện thoại vào tai để lắng nghe.

-Mẹ ổn. Nhưng con đừng sống chung với ông ta, con có nghe rõ không, hãy bảo với ông ta rằng con không muốn như thế, nếu ông ta thật sự muốn đón những kẻ đó về, thì con sẽ ngay lập tức rời khỏi nhà cho mẹ. Caprie, ông ta vẫn còn đang sở hữu một căn hộ trống, ông ta sẽ đưa cho con chìa khóa và con sẽ chuyển đến sống ở chỗ đó.

-Mẹ, còn mẹ thì sao? Con muốn sống với mẹ...

Đầu dây bên kia ngừng vài giây, Capricorn nghe thấy giọng nói của ai đó qua ống nghe điện thoại.

-Mẹ đang ở với ai sao?

-Caprie... hãy nhớ những gì ông ta đã làm đối với mẹ con mình... - Mẹ của Capricorn cắt ngang, bà nói, giọng đột nhiên gấp gáp - Đừng bao giờ tin vào ông ta! Thế nhé, gặp lại con sau!

Cùng lúc mà đầu dây điện thoại bên kia đã tắt ngấm, thì ánh cửa của căn nhà bỗng nhiên mở ra trước mặt Capricorn, cô khẽ giật mình thả điện thoại xuống, quyết định đứng dậy để tiến đến kiểm tra cánh cửa.

Bố của cô, ông Miller đang đứng ở đằng sau cánh cửa đó, bên cạnh ông là một chàng trai, và một bé gái. Capricorn bỗng dưng cảm thấy căm ghét bố của cô, cả nụ cười mà ông ta đang dành cho cô nữa, ngay lúc này, cô chỉ muốn tống ông ta xuống địa ngục, vì những gì mà ông ta đã gây ra cho mẹ con cô. Phải cố gắng lắm, cô mới có thể kiềm chế được cơn căm phẫn và nuốt nước bọt xuống dưới cổ họng khô khốc, ngay trước mặt bố cô khi ông ta đã bắt đầu mở lời:

-Caprie, đây là Lucy Louis, em gái mới của con...

Ông ta chỉ tay vào cô bé có nước da trắng nõn, đôi mắt xanh biếc to tròn như màu của đại dương không lấy một gợn sóng, cô bé ngây thơ nhìn cô và nở một nụ cười hiền dịu. Capricorn trong một giây nào đó đã trở nên mủi lòng. Cô muốn mỉm cười đáp lại với cô bé, nhưng cô không thể làm như thế. Mọi giác quan của cô dường như đã bị khép chặt lại ngay tại giây phút đó, cô chỉ biết đứng yên không nhúc nhích, chờ đợi trực giác mách bảo cô phải trừng cặp mắt xám sắc lạnh của mình lên làm tắt ngấm nụ cười sáng rực của cô bé tội nghiệp.

-Còn đây... - Ông Miller vỗ tay lên vai chàng thanh niên nọ đứng bên cạnh, gương mặt của anh ta trông giống hệt như cô bé kia, chỉ có những đường nét là trông cứng cáp hơn, ngay cả cặp mắt đó cũng xanh biếc không kém. Anh ta cũng đang nhìn cô, có lẽ không quá bất ngờ trước thái độ dửng dưng không hề chào đón của cô. Dường như chưa biết phải bắt đầu như thế nào, anh ta chỉ có thể đứng yên một chỗ chờ cho bố cô giới thiệu đến tên của mình - Đây là Libra Louis, anh trai mới của con, từ nay sẽ chuyển đến học chung trường với con.

.

.

.

Virgo bật khóc, nước mắt chảy dài xuống tấm drap trải giường. Đã hai năm trôi qua kể từ lần cuối cùng cô bật khóc, sau những nỗi ám ảnh đã xảy ra trong quá khứ. Cô không thể ngừng liên tưởng đến nó, ngay lúc này đây, chuyện đó đối với cô như đang lặp lại một lần nữa. Bằng một cách vô thức nào đó, những đầu ngón tay của cô cào lên mảng da lưng của chàng trai đang ở bên trên mình.

Libra cảm nhận rõ nỗi đau rát truyền đến từ lớp da lưng. Anh cúi xuống, chạm ánh nhìn vào đôi mắt nâu màu mật ong ngấn nước của cô gái nằm ở bên dưới. Đôi mắt nâu của cô ấy đẹp nhưng trông thật vô hồn, đôi môi nhỏ nhắn của cô ấy mấp máy điều gì mà anh không thể nghe rõ.

-Virgo, em làm sao vậy?

Lại là câu nói đó, được thốt ra lần đầu từ quá khứ, và lần thứ hai ở hiện tại, tuy với hai sắc thái hoàn toàn khác nhau, nhưng lại khiến cho Virgo không thể nào không liên tưởng tới buổi tối hôm đó.

Mùi rượu vang từ Libra, tuy không nồng như của Victor, nhưng vẫn đủ để khiến cho cô nhớ đến hắn, người đã thay đổi cô như thế này, và những nỗi ám ảnh mà hắn ta đã từng gieo rắc cho cô.

-Anh xin lỗi... - Libra vò đầu, anh lập tức đứng dậy, rời khỏi người Virgo.

Virgo ngồi thẳng dậy, cô co chân lên ép sát vào ngực, vòng hai tay qua ôm lấy cả người tựa vào mép tường đằng sau.

-Anh không ngờ mình lại ép em làm chuyện này. Anh đã không định làm như thế...Anh thực sự xin lỗi...Anh sẽ đi ra ngoài và giải thích cho bố em là lỗi của anh, nếu như đó là điều em muốn...

Virgo thất thần trong ngần mấy giây thì ngước đầu lên, bắt gặp biểu hiện của Libra, cô ngậm ngùi lấy tay gạt đi những giọt nước mắt, cắn nhẹ môi dưới, cô nghiêm giọng:

-Bố em sẽ giết anh đấy...

Libra trông thấy Virgo đang co quắp người lại, anh biết mình cần phải làm gì, liền cúi xuống dưới sàn nhặt chiếc áo lót và áo phông dài tay của cô lên, đưa cho cô.

-Anh xin lỗi, anh không biết phải làm gì để chuộc lỗi cả. Anh đáng bị như vậy...

-Bố em có lẽ đã đi tuần tra buổi tối rồi. Ông ấy là cảnh sát trưởng, ông ấy có súng. Đó là lý do tại sao mà em đã nói rằng ông ấy có thể sẽ giết anh nếu như nhìn thấy anh bước ra khỏi phòng của em đấy.

-Bố của em sao?

-Bố dượng của em. - Virgo chỉnh lại. - Ông Phillip.

Virgo khẽ liếc Libra một cái, cô vươn tay ra, cầm lấy áo của mình từ tay anh. Anh liền quay lưng lại ngay sau đó, để cô có thể thoải mái làm việc riêng của mình.

-Anh đã nhìn thấy cả rồi... - Virgo lẩm bẩm, cô chỉnh lại dây áo lót - Sao lại còn giả vờ quay lại?

-Vì em không muốn như thế... - Libra lúng túng giải thích - Tư thế ngồi của em...

Virgo bất giác nhìn lại mình, cô thở hắt ra một hơi dài, ngay cả bản thân mình cũng trở nên lúng túng, cô hạ giọng xuống, phân trần:

-Bản năng của mỗi người thôi...

Xong xuôi, Virgo hướng ánh nhìn trở về phía Libra lúc này vẫn đang kiên trì đứng yên một chỗ, đôi mắt lướt dọc lên sống lưng của anh, tới những vết cào rách hằn lên đường đỏ rướm máu trên da thịt, cô sững người, cảm giác tội lỗi dâng trào trong trái tim cô. Virgo ngập ngừng, chỉ tay tới những vết cào:

-Là em...em đã cào anh có phải không?

Libra quay lại, bắt gặp ánh mắt của cô đang dán chặt trên lưng mình, anh đáp, giọng đều đều:

-Không sao đâu. Là em đang tự vệ chính đáng thôi mà. Hơn nữa, chính anh đã làm cho em hoảng sợ, đôi mắt ngấn nước của em và phản ứng của em lúc đó thực sự khiến cho anh cảm thấy tội lỗi.

Libra đứng dậy, với lấy cái áo của anh và mặc vào, cài lại từng cúc áo xong, anh ngước mặt lên, đối diện với đôi mắt nâu màu mật ong của cô, anh lại cảm thấy tội lỗi.

-Nghe này, anh... - Libra còn chưa kịp mở lời, Virgo đã mau chóng cướp giọng của anh:

-Libra, đó không phải là vì anh. Em đã trải qua những chuyện tồi tệ. Nỗi sợ hãi mà anh nói đó, không phải là dành cho anh, mà là dành cho chính em, ở quá khứ. Em đã quá yếu đuối và ngu ngốc. Em không thể kiểm soát được bản thân mình được nữa...

-Được rồi, Virgo, em đừng khóc...

Libra muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại sợ khiến cô tổn thương. Anh đã phạm quá nhiều sai lầm trong ngày hôm nay, và anh sẽ không để cho nó xảy ra thêm một lần nào nữa. Libra chỉ rẽ hướng, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Virgo.

-Đây là lần đầu tiên chúng ta thật sự nói chuyện với nhau phải không?

Virgo hỏi, cô quệt đi giọt nước mắt. Libra nhướng mày nhìn cô, song, anh chỉ đáp:

-Phải. Chúng ta không có nhiều cơ hội...

-Libra, nếu như không có chuyện đó, nếu như em không bật khóc và cấu lên người anh, thì anh vẫn sẽ tiếp tục chứ...

Câu hỏi thẳng thắn của Virgo khiến cho Libra đột ngột cứng họng. Anh hắng giọng, nhún vai đáp.

-Anh không chắc, có thể, nếu như em không phản đối.

-Không phải là em không muốn. Nhưng em không thể...em từng...từng bị ám ảnh bởi chuyện đó.

Nghe thấy chất giọng run run của Virgo, Libra trầm giọng xuống, anh hỏi cô với thái độ nghiêm túc:

-Có chuyện gì mà em muốn kể với anh không? Về quá khứ của em?

-Libra, em thực sự không muốn nhắc về nó nữa. Nó khiến em bị ám ảnh, mỗi khi nghĩ về nó.

-Bố anh là một kẻ nát rượu và đã từng bị truy tố hình sự - Libra lên tiếng, cắt ngang câu nói của Virgo, thấy cô ngạc nhiên ngước lên nhìn mình, anh tiếp tục:

-Ông ta đã đẩy gia đình anh vào một vũng bùn nhơ nhớp do chính mình tạo ra. Mẹ anh cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi ông ta nữa, bà đã quyết định đưa anh và em gái anh đến nơi khác sinh sống, tránh xa khỏi sự kìm hãm của ông ta. Kể từ đó, anh đã tự hứa với bản thân mình rằng sẽ không bao giờ uống rượu.

-Nhưng anh...

Virgo vẫn nhìn sâu vào trong đồng tử màu xanh biếc của anh, những tưởng như đang lạc trong lòng một đại dương mênh mông nhưng nhuốm thẫm một màu buồn bã. Libra dường như hiểu được những gì Virgo muốn truyền tải khi nhìn vào cặp mắt nâu trong suốt màu mật ong đáng yêu đó, Libra chỉ gật đầu, đáp lại như thể khẳng định những gì đã xảy ra:

-Phải. Thế nhưng hôm nay, anh lại phá vỡ nguyên tắc của bản thân, em biết rồi đấy...

-Libra, em đã không biết điều đó...

Virgo không biết phải làm gì, cô lúng túng đặt bàn tay của mình lên trên bàn tay của Libra rồi khẽ khàng đan từng ngón tay của mình vào ngón tay anh, tự mình luồn sâu vào những kẽ hở trong trái tim anh.

-Anh chẳng khác nào ông ta cả. Thậm chí, anh suýt chút nữa đã cưỡng bức em.

Virgo ngước lên nhìn Libra lần nữa khi anh thốt ra câu nói đầy tội lỗi đó. Cô thả tay mình ra khỏi bàn tay của anh.

Libra quay sang Virgo khi cô rời khỏi bàn tay của anh, bất ngờ vì cô lại đặt bàn tay ấy lên khuôn mặt mình, vuốt ve từ sống mũi cao vút cho tới khuôn miệng, rồi đến chiếc cằm nam tính.

Từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt của Libra như thu nhỏ vào khoảng không trong tròng mắt màu nâu nhạt của Virgo. Cô nghiêng đầu tới, một cách nhẹ nhàng, cô ấn đầu môi mềm mại của mình lên bờ môi của anh. Bị nhốt trong phòng suốt ba tiếng đồng hồ dường như đã khiến cho Libra bị mất nước nghiêm trọng, đôi môi trở nên khô khốc. Cảm giác tội lỗi dâng tràn trong đáy mắt cô khi cô hé mở lén nhìn anh. Một lần nữa vòng tay ra đằng sau gáy, chủ động ôm chặt lấy anh.

-Em suýt cưỡng bức anh rồi đấy. Giờ thì chúng ta hòa nhé!

Virgo chấm dứt nụ hôn, chuẩn bị rời khỏi Libra thì đã bị anh kéo lại, cô lảo đảo nhào thẳng vào lồng ngực của anh. Virgo tựa đầu lên ngực trái của Libra, từng nhịp đập trong trái tim anh khiến cho cô bị xao nhãng, Virgo nhấc đầu lên, đối mặt trực tiếp với anh, còn Libra thì đưa tay vén mái tóc rối của cô sang một bên, thấy cô vô thức cắn nhẹ môi dưới.

-Đừng cắn môi nữa, em lại khiến anh thèm khát nữa đấy...

-Anh muốn uống nước à? Vậy...để em lấy cho anh nhé!

Không đợi cho Libra trả lời, Virgo đã nhanh nhẹn nhổm dậy, rời khỏi người anh, cô bước đến cửa phòng, liếc nhìn Libra đang từ từ lấy lại tư thế, rồi cẩn thận xoay nắm vặn mở cửa ra.

Tay trái khẽ chạm lên những dấu hôn màu phớt hồng đầy khiêu khích gần ngực, Virgo nghiến răng, tìm cách chỉnh từng góc áo che lấp đi tất cả, trong khi bàn tay phải đưa lên rót một cốc nước đầy, song, liền uống cạn cốc. Rót thêm cốc thứ hai, cô định đưa lên môi uống cạn lần nữa thì nghe thấy giọng nói vọng lại từ đằng sau.

-Em khát nước đến vậy à?

Giật mình quay lại, Virgo hốt hoảng đặt cốc nước xuống, cô sặc nước, lắp bắp:

-Lạy chúa, anh thật là...

Libra thấy vậy liền rút khăn giấy từ trong hộp ra, bước đến đưa cho Virgo, anh vỗ nhẹ lên vai cô:

-Có sao không? Anh xin lỗi...

-Được rồi, em không sao.

Virgo lấy tay quệt giọt nước dính trên mép, cô nhìn Libra, bặm môi lại thật chặt, cố gắng uống hết cốc nước còn lại, rồi rót một cốc nước đầy khác đưa cho anh.

Libra cầm lấy cốc nước từ tay của Virgo. Anh cũng uống cạn cốc nước, trả lại cho cô.

Cả hai cùng im lặng chìm vào khoảng suy tư của riêng mình. Cho đến khi Libra quyết định lên tiếng:

-Cũng trễ rồi, có lẽ anh nên về.

Virgo ngước lên nhìn anh, cô vén

You are reading the story above: TeenFic.Net