Chapter 36: Stockholm & Lima

Background color
Font
Font size
Line height

"Your fingertips trace my skin
To places I have never been
Blindly I am following
Break down these walls and come on in"

< Wolves - Selena Gomez >

.

-Nghi phạm đã thừa nhận, anh ta đã bắt cóc cô.

Cancer trừng cặp mắt lên nhìn viên cảnh sát đang lấy ra trong túi áo một cuốn sổ tay nhỏ, nhưng chỉ vài giây sau, thứ vầng sáng chói lòa, lóa ra từ bóng đèn huỳnh quang điện công xuất cao khiến cho mi mắt khô khốc trở nên trĩu nặng. Cancer mệt mỏi khẽ lắc đầu, đưa bàn tay lên xoa bóp vầng trán đau nhức đang đổ đầy mồ hôi hột.


-Tôi thực sự không hiểu là anh đang nói gì cả? Mục đích của toàn bộ chuyện này là gì?

Viên cảnh sát bỗng chốc đưa mắt lên nhìn cô, anh ta nhíu mày một cái khẽ khàng, sau đó lên tiếng:

-Cô không tin chúng tôi?

-Dĩ nhiên là vậy. - Cancer khẳng định chắc nịch - Chẳng có lý do gì mà anh ta lại bắt cóc tôi cả.

-Cô Vincent, chúng tôi không nói dối cô. Đó là trách nhiệm và bổn phận của cảnh sát...- Người cảnh sát hướng đôi mắt nâu điềm tĩnh của anh ta, xoáy sâu vào cặp mắt xanh lơ của Cancer - Cô muốn có bằng chứng...?

Nói rồi, anh ta cho tay vào túi áo lấy ra một thiết bị nhỏ chỉ bằng ngón tay cái, vặn chỉnh cái núm xoay, sau đó, cẩn thận đặt lên bàn rồi đẩy về Cancer ở phía đối diện.

Máy ghi âm?!

Cancer lặng lẽ lắng nghe, sau một loạt những tiếng "rè" nặng trĩu, âm thanh của ai đó bên trong cái máy thoát ra ngoài.

"Vậy là anh đã thừa nhận? Anh đã bắt cóc cô Vincent?"

Là giọng của tên cảnh sát ở trước mặt cô, Cancer khẽ liếc nhìn anh ta một cái, sau đó tập trung vào thiết bị ghi âm.

"Phải. Tôi đã bắt cóc cô ấy..."

Chất giọng đặc trưng không lẫn đi đâu được, thậm chí cả về độ rung trong chất giọng lẫn âm sắc khác biệt và tông giọng, đó chẳng phải là giọng của Scorpio đấy sao?!

Cancer sau đó thì chẳng thể nghe thấy được điều gì khác ngoài một loạt những tiếng "rè" nặng trĩu nuốt chửng lấy giọng nói của Scorpio, cô cau mày, khoanh hai tay trước ngực và tựa lưng vào cái ghế.

Mục đích của toàn bộ chuyện này là gì?

Tại sao hắn ta lại phải nói dối cảnh sát?

Và tại sao lại là cô?

"Dù cho có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng tin vào những gì em nghe thấy, hãy tin vào những gì mà em nhìn thấy, Vincent, em rõ rồi chứ?"

Câu nói đó có ý nghĩa gì? Hắn tiên đoán được toàn bộ mọi chuyện sẽ xảy ra sao?

-Đến đây thôi. Vì sự bảo mật...- Người cảnh sát cất cái thiết bị trên bàn vào túi áo - Chúng tôi không thể để cho cô nghe hết.

-Anh ta từ chối giải thích gì thêm, và nói rằng cô sẽ cho chúng tôi biết những gì chúng tôi cần...

Chuyện quái gì đang xảy ra với hắn ta thế này?

-Vậy cô Vincent... - Anh ta lại tiếp tục - Nghi phạm có những biểu hiện như dùng bạo lực để tra tấn hay cưỡng hiếp cô không?

-Không! Anh ta chẳng làm gì tôi cả. - Cancer trừng mắt - Anh ta hoàn toàn tử tế với tôi và chưa bao giờ... chưa bao giờ có ý định bắt cóc tôi.

Tên cảnh sát có vẻ bất ngờ trước biểu hiện của cô. Nhưng anh ta vẫn nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó.

-Cô Vincent, hãy yên tâm là chúng tôi đang bảo vệ cô. Cô sẽ được đảm bảo an toàn khi ở đây. Vì vậy, dù cho nghi phạm có gây ra điều gì với cô đi chăng nữa, anh ta bắt buộc phải đứng trước vành móng ngựa. Chỉ cần cô thừa nhận, nghi phạm sẽ bị kết tội và giải đi nơi khác. Anh ta sẽ không thể làm gì được cô đâu.

Họ không tin cô sao?

-Anh ta chẳng làm gì tôi cả. Tôi không biết tại sao anh ta lại thừa nhận điều điên rồ đó... - Cancer lắc đầu - Nhưng sự thực là anh ta chẳng hề làm gì tôi cả!

-Cô Vincent...

Viên cảnh sát thở dài, anh ta giương tròng mắt xanh sẫm màu lên, nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt của Cancer, tông giọng không hề thay đổi:

-Cô có tiền sử bị bệnh tâm thần không?

-Gì cơ?! - Cancer gần như không bình tĩnh được nữa - Lạy Chúa, anh đang nói cái quái gì thế?! Trông tôi giống bị bệnh tâm thần lắm sao?!

Viên cảnh sát nhướng hàng chân mày lên, anh ta thở ra một hơi thậtdài, rồi lại tiếp tục:

-Vào năm 1973, tại thủ đô Stockholm, Thụy Điển, đã xảy ra một vụ cướp ngân hàng chấn động. Bốn nhân viên ngân hàng đã bị kẻ bắt cóc bắt đi. Trong thời gian bị bắt cóc, tên cướp dọa giết họ bằng khẩu súng máy, dĩ nhiên rồi, nhưng cô biết chuyện kỳ lạ gì đã xảy ra không?

Từng câu từng chữ của anh ta ngấm dần ngấm sâu vào từng nếp gấp của tế bào thần kinh khi Cancer chăm chú lắng nghe. Như được phản xạ thôi thúc sau khi nghe thấy câu hỏi mang đầy vẻ nhử mồi của anh ta, cô không kiềm lòng được, lập tức hỏi lại:

-Chuyện gì chứ?

-Tất cả con tin đều đứng về phía tên cướp và bảo vệ cho hắn... thậm chí là chỉ trích cảnh sát, bất chấp những nỗ lực giải cứu của họ...

-Ý anh là... chuyện của tôi giống họ? - Cancer lắc đầu - Không đâu, anh nhầm rồi...

-Hãy bình tĩnh, cô Vincent, nghe tôi kể tiếp... - Viên cảnh sát ra lệnh, anh ta tiếp tục câu chuyện - Họ cho rằng cảnh sát không hề mang lại cho họ cảm giác an toàn khi ở gần tên cướp. Sự thực thì tên cướp đã làm gì với họ? Phải chăng hắn đã tạo cho họ một niềm tin mãnh liệt để được sống? Đó là câu hỏi khiến cho những người trong cuộc cho đến hiện nay vẫn còn đau đầu khi nghĩ lại.

-Không chỉ dừng lại ở đó, một trong số họ còn có biểu hiện "phải lòng" với tên cướp và tự nguyện lấy thân mình che chắn cho hắn khi cảnh sát có ý định nhắm súng bắn thẳng vào đầu hắn. Nghe quen lắm chứ?

Cancer nuốt nước bọt khan, bất giác lắc đầu.

-Đó gọi là hội chứng Stockholm, thuật ngữ dùng để mô tả một trạng thái tâm lý khi mà người bị bắt cóc chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình. Theo nhận định của các bác sĩ tâm lý, khi nạn nhân bị ép buộc phải đối diện với một hoàn cảnh trái ngược hay mâu thuẫn thì đã có những phản ứng cam chịu thay vì kháng cự.

-Và cô biết gì không, cô Vincent, hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính có ít nhất tám phần trăm nạn nhân bị bắt cóc có biểu hiện của hội chứng Stockholm.

-Vậy... câu hỏi được đặt ra ở đây là... - Sau một tràng dài những lời giải thích, viên cảnh sát khẽ cúi đầu, hạ thấp giọng xuống - Thưa cô Vincent, cô có nằm trong số tám phần trăm đó không?

Cancer yên lặng, cô không đáp lại, cố tính lờ đi ánh mắt chừng chực như muốn thâu tóm cả đôi mắt của cô. Cancer chỉ ngồi im, tập trung vào một điểm cố định trên mặt bàn. Viên cảnh sát quan sát biểu hiện trên vẻ mặt của cô khi nhìn chằm chằm, chờ đợi một câu trả lời.

-Tôi không hề bị mắc cái hội chứng kỳ quặc đó - Cancer nghiêm túc đáp - Anh có thể mời chuyên gia tâm lý đến đây để kiểm tra. Bởi vì...Scorpio, anh ta thực sự không hề bắt cóc tôi.

-Làm sao cô có thể chắc chắn được điều đó?

-Tôi tin vào những gì mình nhìn thấy được.

Cancer lập tức đáp lại. Trong khoảnh khắc, một suy nghĩ dường như đã được ngưng đọng lại trong dòng chảy tâm trí của Cancer.

-Các anh bắt anh ta lại, chỉ vì nghĩa rằng anh ta đã bắt cóc tôi sao?

-Không... thực ra là không. Chúng tôi nghi ngờ anh ta có liên quan đến một vụ khác, nghiêm trọng hơn. Nhưng anh ta có bằng chứng ngoại phạm vào hôm xảy ra vụ việc đó. Nhưng hôm nay, cô biết đấy... - Người cảnh sát bỗng dưng khựng lại - Hôm nay thì không. Và anh ta nói là đã đi cùng với cô, cũng như là việc bắt cóc cô, để minh chứng cho việc anh ta không còn một chút dính líu gì tới vụ đó.

-Anh ta không hề bắt cóc tôi! - Cancer gằn giọng xuống. Một lần nữa sử dụng ánh mắt kiên định bổ sung vào ý nghĩa trong lời nói của mình, chú ý đến cái nhướng mày khe khẽ của người đối diện.

-Những người như hắn rất nguy hiểm. Chúng ta không thể biết được hắn ta đang suy nghĩ điều gì trong đầu đâu.

Viên cảnh sát lại hạ giọng xuống:

-Chúng tôi tôn trọng ý kiến của cô, nhưng cô Vincent, cô nên hiểu một điều, nếu có chuyện gì xảy ra với cô, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm vì đó là sự lựa chọn của cô.

Viên cảnh sát cầm tập giấy trên bàn lên, liếc mắt nhìn Cancer.

-Cô Vincent, hãy cho tôi biết trong khoảng thời gian từ bảy giờ tối đến mười giờ, cô đã làm gì?

-Tôi đi cùng với anh ta trong suốt khoảng thời gian đó. - Cancer nhún vai - Và đột nhiên bị bắt đến đây vô lý do.

Viên cảnh sát lại đặt tập giấy xuống, ánh mắt nghiêm nghị dừng lại trên gương mặt của Cancer.

-Cô có chắc là trong khoảng thời gian đó, không có chuyện gì xảy ra giữa cô và nghi phạm chứ?

Cancer gật nhẹ đầu, đáp:

-Chắc chắn!

-Cô Vincent, cô vẫn còn một cơ hội cuối cùng. - Viên cảnh sát đẩy một tờ giấy ra trước mặt Cancer - Nếu anh ta có bất kỳ hành động nào ảnh hưởng đến thể xác lẫn tinh thần của cô, cô có quyền cáo buộc anh ta, ngay lúc này!

Cancer khẽ liếc qua dòng chữ bên trên tờ giấy, bắt gặp ánh mắt dò xét của anh ta khi nhìn lên, cô liền cụp mắt xuống.

-Tôi còn phải nói với anh về điều này bao nhiêu lần nữa đây?

Viên cảnh sát lại đang hí hoáy viết thứ gì đó bên trong tờ giấy. Như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh từ lý trí, Cancer chỉ khoanh tay đặt ngay ngắn trên bàn, khẽ chồm người về phía trước, không còn bất kỳ một biểu hiện nao núng nào xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô nữa, Cancer cất tiếng, giọng nói trở nên đanh thép hơn hẳn:

-Không có bằng chứng nào tố cáo anh ta bắt cóc tôi có phải không? Vậy thì làm ơn, hãy thả tôi và anh ta khỏi đây. Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Các anh không thể buộc tội một người chỉ dựa vào lời khai vớ vẩn của người đó mà không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh, có phải vậy không?

Viên cảnh sát không nói gì, anh ta chỉ yên lặng nhìn đăm đăm vào đôi con ngươi không hề lay động ở phía đối diện. Cancer cảm thấy một chút khó chịu dâng lên trong lòng, khi nhận thấy ánh mắt dò xét của anh ta vẫn không thôi tháo gỡ trên gương mặt mình.

-Nếu anh ta không bắt cóc cô, tại sao anh ta lại phải nói dối?

Cancer im lặng, khẽ nghiêng đầu sang một bên, đưa mắt nhìn sang xung quanh như để tìm kiếm một câu trả lời được ghi lại bằng những dòng chữ thoắt ẩn thoắt hiện trên bức tường dày cộm màu xám đục. Nhưng rồi chỉ một chốc sau, cô lại lắc đầu, đáp:

-Tôi không biết.

-Được rồi. Chúng tôi cần phải làm rõ chuyện này.

Viên cảnh sát gập tờ giấy và cuốn sổ tay lại, bỏ vào trong túi, anh ta đứng dậy, nhướng hàng chân mày lên. Và trong một giây vô tìn lướt qua, cô thấy anh ta khẽ nhếch mép lên.

-Sẽ nhanh chóng thôi...

oOo

-Cô Cancer Vincent?

Cancer khẽ rùng mình một cái, lập tức di chuyển ánh mắt đến nơi cánh cửa phòng được mở ra. Viên cảnh sát bước vào trong căn phòng rồi gọi to tên của cô.

-Cô đã được phóng thích.

Chỉ chờ có thế, cô hùng hổ đứng bật dậy, khoanh hai tay trước ngực, giương ánh mắt nghi hoặc nhìn vào gương mặt quen thuộc của gã cảnh sát vừa thẩm vấn cô.

-Còn Scorpio?

Viên cảnh sát yên lặng một hồi, song, anh ta chậm rãi gật đầu.

-Anh ta cũng vậy.

Thở dài một tiếng, Cancer nhanh chóng hỏi lại:

-Anh ta đang ở đâu rồi?

-Đâu đó bên ngoài. - Người cảnh sát trỏ ngón cái về phía cánh cửa ở đằng sau - Có cần chúng tôi đưa cô về nhà không?

-Không! - Cancer đáp lại chắc nịch - Anh ta sẽ đưa tôi về.

Lờ đi ánh mắt của tên cảnh sát, Cancer hiên ngang bước ngang qua người anh ta mà không hề ngoái đầu lại, rồi bỗng chốc, bàn chân khựng lại ngay trước cánh cửa phòng khi bất ngờ nghe thấy một câu nói khác từ anh ta.

-Rốt cuộc thì hai người định giở trò gì đây...

Viên cảnh sát xoay người, anh ta khoanh hai tay lại, đứng tựa lưng vào cái bàn đằng sau. Dáng vẻ của anh ta lúc này trông thật khác hẳn so với lúc trước, anh ta lại tiếp tục câu nói:

-JokerHarley Quinn chuyển thể từ comic ra ngoài đời thực à?!

-Anh tưởng tượng hơi quá rồi đấy!

Cancer gằn giọng, dùng hết sức để đẩy cánh cửa nặng trịch, thoát khỏi căn phòng ngộp thở và bước đi tập tễnh ra ngoài.

.

Bóng lưng của Scorpio trải xuống mặt đường nhựa với một vầng đen dài mờ ảo. Gã ngước mặt lên, hoàn toàn chìm đắm vào ánh trăng vàng vằng vặc lửng lờ trôi dạt giữa trời đêm mộng mị. Thị trấn Salema hoang tàn, tĩnh lặng và vẫn luôn là như thế. Một phần ký ức trong Scorpio gắn liền với thị trấn này, năm năm trong cuộc đời hắn, năm năm tồi tệ, năm năm ngắn ngủi, năm năm cuối cùng.

Phải chi có một chai Brandy thì tốt biết mấy. Scorpio chợt nảy sinh khao khát quay lại với thói quen đã từng là thường ngày của hắn, mỗi khi chợt nhớ đến nơi này, dù chỉ là trong tiềm thức, hay là tận mắt chứng kiến.

Cancer nhìn thấy Scorpio khi hắn ta đang ngửa mặt ngước lên nhìn bầu trời. Bên ngoài đồn cảnh sát là khung cảnh quạnh hiu, vốn dĩ chỉ có ánh trăng là thứ duy nhất cho thấy sự tồn tại của các vật thể động xung quanh nó. Cancer không ngăn nổi ánh mắt mình tìm đến gương mặt của Scorpio. Scorpio cuốn hút là điều mà cô đã nhận ra ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, trước đó cô hoàn toàn không hề nghĩ rằng mình sẽ bị lôi cuốn bởi một hình mẫu khác biệt như vậy. Thế nhưng Scorpio đứng dưới ánh trăng mới thực sự là một tuyệt tác, hắn ta tĩnh lặng như một pho tượng, nhưng lại sinh động như một vật thể sống và đẹp đẽ như một vị thần.

-Vincent?!

Ánh mắt của hắn chạm phải ánh mắt của cô. Giọng nói của hắn kéo cô trở về thực tại. Cancer bước từng bước thật nhanh để tiến tới chỗ của hắn.

-Scorpio, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao anh lại nói với họ là anh đã bắt cóc tôi?!

-Vincent... - Scorpio hạ giọng xuống - Tôi sẽ giải thích sau. Chúng ta về thôi...

-Không. Tôi muốn biết. Ngay bây giờ!

-Tôi sẽ cho em biết, chắc chắn là vậy. Em đã tin tôi một lần rồi, liệu không thể có lần thứ hai sao?

Cancer nhìn thẳng vào đôi mắt không hề do dự của Scorpio. Ở hắn luôn toát ra dáng vẻ chắc chắn và an toàn mà Cancer chưa từng nhìn thấy ở một ai khác.

Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, đúng như lời tên cảnh sát nói, cô bị điên thật rồi!

Cancer bước vào trong xe, Scorpio cũng bước vào cùng một lúc ở phía bên cạnh.

-Được rồi đấy, anh hãy thực hiện lời hứa đi.

Scorpio nổ máy, chiếc xe bắt đầu được khởi động và chạy về hướng con đường lớn.

-Này...! - Cancer gắt lên.

-Tôi đang thực hiện lời hứa đây... - Scorpio nhìn sang Cancer - Đưa em về nhà.

-Đó không phải là lời mà anh đã hứa. Tôi cần một lời giải thích từ anh. Tại sao anh lại hành động như thế?!

-Được rồi. Tôi sẽ cho em biết ngay bây giờ đây, nhưng trước tiên hãy cho tôi biết em đã được hỏi những điều gì?

Cancer khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào cái ghế, gương mặt trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

-Họ bảo anh đã bắt cóc tôi, có thật vậy không?

-Đúng là tôi đã nói như vậy...

Scorpio thở dài, đưa ánh mắt về phía Cancer thì bắt gặp ánh mắt đong đầy một nỗi hoang mang của cô.

-Nhưng đó không phải là sự thật, em thừa biết mà...

-Thế thì tại sao anh lại bịa ra chuyện đó? - Cancer cau mày, bắt đầu đặt ra loạt nghi vấn trong đầu.

-Họ còn hỏi gì nữa không? - Scorpio hỏi lại.

-Họ nói anh đang dính vào một vụ nghiêm trọng khác, nhưng anh đã có bằng chứng ngoại phạm.

-Còn gì nữa...?

-Họ bảo tôi bị bệnh tâm thần, vì đã ra sức bảo vệ một kẻ có ý định bắt cóc mình... - Cancer cụp mắt - Hội chứng gì đấy...

-Stockholm?!

-Phải rồi, thủ đô của Thụy Điển...

Scorpio bật cười, hắn đáp:

-Nếu em bị mắc hội chứng Stockholm, thì tôi cũng bị mắc hội chứng Lima rồi...

Cancer quay ngắt sang phía Scorpio, cất giọng cảnh cáo:

-Đến lượt anh rồi đấy...

-Phải rồi... - Scorpio đánh tay lái sang một bên, hắn tiếp tục - Việc tôi dính líu đến một vụ nghiêm trọng, đó là sự thật, vụ cướp nhà băng hai hôm trước...

Cancer trừng trừng mắt, há hốc mồm quay sang Scorpio.

-Nhưng tôi không phải là thủ phạm gây ra vụ này, tôi cũng không hề biết đến vụ này vào ngày hôm đó. Và còn một điều quan trọng nữa, tôi có bằng chứng ngoại phạm.

-Vậy thì tại sao họ lại nghi ngờ anh? Không lẽ... bạn của anh...

-Phải... - Scorpio gật đầu - Họ đã gây ra vụ cướp ngày hôm đó, không phải tôi.

Đôi mắt không hề lay động của Scorpio khiến Cancer bất giác nhíu chặt hàng chân mày.

-Họ đánh thuốc mê em và bắt buộc tôi phải chuyển giúp họ số tiền đó tới chỗ khác, một người bạn của tôi, cậu ta là cảnh sát và cũng là đầu sỏ của vụ này.

-Người tên Ace?!

-Phải. Chính là cậu ta... đồng thời cũng là người đã trực tiếp chất vấn em.

Cancer trừng mắt, hoàn toàn không thể tin được những gì mà hắn ta vừa nói.

Tên cảnh sát đó...là Ace sao?! Mọi chuyện cứ như một trò đùa vậy!

-Trong lúc lái xe đến chỗ đó, tôi đã bị theo dõi, là cảnh sát khu vực. Nhưng sau đó, họ đã bị mất dấu của tôi, và tôi đã chuyển thành công số tiền đó cho Ace. Vincent, như đã hứa, tôi sẽ thừa nhận với em tất cả...

Cancer nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc. Cảm giác như thể cô đang ở trong căn phòng chất vấn lần thứ hai. Căng thẳng tột độ.

-Tôi đã cố tình để cho cảnh sát bắt...

Không gian xung quanh họ như bị cô đọng lại ngay trong khoảnh khắc đó. Trước mắt Cancer chỉ có hai điều vẫn còn hiện hữu. Một là Scorpio, hai là câu nói vừa rồi của hắn ta. Giọng nói của cô bỗng chốc run lên, đó chẳng còn là một câu hỏi chất vấn nữa, đó là câu hỏi tràn ngập những mối mập mờ hoang mang.

-Tại...sao?

-Không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ bị bắt và điều tra thôi, Vincent, tôi đã biết điều đó khi bị cảnh sát theo dõi từ lâu rồi. Vì vậy, tôi phải làm thế, đi trước cảnh sát một bước, đồng thời đánh lạc hướng điều tra.

-Tôi đã gọi cho Ace đến để bắt mình, và vì đã có bằng chứng ngoại phạm, nên cả Ace và tôi sẽ bị loại khỏi vòng nghi vấn nếu như bất ngờ có xảy ra trục trặc.

-Tại sao anh lại nói là bắt cóc tôi? - Cancer siết chặt nắm tay, cô hỏi.

-Để đánh lạc hướng điều tra, Vincent à, tôi nói là đã ở cùng em trong xe trong suốt khoảng thời gian bị theo dõi, để tránh bị nghi ngờ chuyện mình đã vận chuyển số tiền đó. Em có hiểu không?! Và việc thừa nhận chuyện bắt cóc này sẽ khiến em trở thành người bị hại, nếu chẳng may họ có nghi ngờ cả em đi chăng nữa. Đồng thời, nó sẽ đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát, em biết đấy. Bắt cóc.

-Nhưng anh... anh không hề biết được câu trả lời của tôi. Nhỡ như tôi tin lời nói dối của anh, anh sẽ bị bắt, vì tội danh bắt cóc...

-Phải rồi, Vincent, tôi đã đặt cược cả số phận của mình vào câu trả lời của em. Nếu như em tin... - Scorpio đánh tay lái rẽ qua một con hẻm, ánh mắt của hắn vẫn không hề nao núng - Thì tôi sẽ phải ngồi tù.

-Anh gánh hết mọi tội lỗi cho họ ư? Đám bạn của anh?!

Scorpio im lặng. Cancer biết rằng hắn đang âm thầm thừa nhận điều đó.

-Tôi không phủ nhận một điều rằng chính mình đã gián tiếp xúi giục em làm điều đó, để bao che cho tội lỗi của bản thân. Nhưng em sẽ không sao đâu, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thì em cũng sẽ là người bị hại.

Scorpio thở dài, hắn lại tiếp tục:

-Thật tồi tệ và ích kỷ, có phải không? Xin lỗi. Tôi hoàn toàn chẳng hề xứng đáng với sự tin tưởng lẫn tôn trọng của em.

-Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài cách đó. Tất cả là để em không bị sa đà quá sâu vào chuyện này. Tôi không thể để cho một cô gái vô tội vì mình mà dính líu vào những tội lỗi ấy được. Vì thế, tôi đã chọn con đường này, biến em trở thành người bị hại, đồng thời đánh lạc hướng điều tra. Em có hiểu không?

Một khối nghẹn đắng dần hình thành trong cổ họng. Cô cố nuốt xuống để giữ nó ứ đọng tại một chỗ, nhưng rồi một màn mờ đục che khuất tầm nhìn của cô. Đó không phải là giọt nước mắt của sợ hãi, hay thất vọng, mà là của sự đau đớn, tức ngực đến giằng xé nơi quả tim. Khổ sở ép chặt những đầu ngón tay nơi cổ họng để chặn đứng những tiếng nấc dài như sắp ồ ạt kéo ra đến nơi. "Chết tiệt!

You are reading the story above: TeenFic.Net