Chapter 35: Trapped

Background color
Font
Font size
Line height

Scorpio dừng xe trước căn nhà có khoảng sân rộng ở một bên hông. Cancer quay sang Scorpio thì thấy hắn đang mở cửa để bước xuống xe, cô cũng nhanh nhẹn làm theo, đẩy cánh cửa rồi bước ra ngoài. Sau cùng thì chỉnh lại váy áo rồi liếc qua cái đồng hồ đeo tay của mình.

Scorpio nghiêng đầu nhìn về phía Cancer một hồi rồi mới cất giọng:

-Massachusetts, lệch một tiếng đồng hồ so với múi giờ nơi ở của chúng ta, vậy nên đồng hồ của em chạy không đúng ở nơi này đâu, bây giờ đã là bảy giờ rưỡi rồi.

-Có phải đây là nơi ở cũ của anh không? - Cancer ngước đầu sang phía bên cạnh đáp lại ánh nhìn của Scorpio.

-Không hẳn... - Scorpio khẽ lắc đầu - Nhưng nó khá gần chỗ ở cũ của tôi.

-Vậy...chúng ta làm gì ở đây?

Cancer ngước mắt lên nhìn Scorpio. Hắn im lặng vài giây rồi mới đáp lại, giọng nói đột nhiên nhỏ dần:

-Gặp một vài người bạn.

Nói rồi, Scorpio tiếp tục tiến đến lối đi hướng về phía căn nhà, còn Cancer thì nhanh chân bước theo Scorpio để đuổi kịp hắn ta.

Đứng ngay trước cánh cửa, Scorpio đưa tay lên gõ vài tiếng.

Cánh cửa, rất nhanh chóng được mở ra ngay sau những tiếng gõ liên hồi của Scorpio.

-Scor?!

Giọng nữ ở đằng trước thốt lên, Cancer không thể nhìn thấy được rõ mặt của cô gái này vì hướng nhìn của cô tới chỗ cô gái ấy đã bị vóc dáng cao lớn của Scorpio che khuất, nhưng dựa vào chất giọng của cô ta cùng với cách mà cô gái này gọi tên của Scorpio, Cancer đoán là hai người bọn họ có mối quan hệ khá thân thiết với nhau.

-Lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ?

Vẫn là giọng nói đặc trưng vùng New Jersey của cô gái đó, và đối tượng nhắm tới không ai khác ngoài Scorpio. Có lẽ cô gái này vẫn chưa nhận ra được sự có mặt của Cancer ở đằng sau lưng hắn ta.

-Cảm ơn, anh vẫn khỏe...

-Ô kìa! Scor đấy à?!

Một giọng nam trầm khác lại xuất hiện, chen ngang câu nói của Scorpio.

-Trông khác thật ấy nhỉ? - Giọng nam ấy lại tiếp tục - Cậu đến đây một mình à?

-À không... - Scorpio quay lưng ra đằng sau - Còn một người nữa...

Lúc này, Scorpio dường như đã lách người sang một bên để nhường hết sự chú ý cho Cancer, cô nàng vẫn còn đang đứng yên một chỗ và chuyển hướng nhìn vào hai người ở đằng trước.

Cô gái trẻ với chất giọng vùng New Jersey có dáng người khá cao và gợi cảm, mái tóc đen nhuộm ombre màu tím nổi bật, gương mặt xinh đẹp trên nền nước da nâu quyến rũ là đặc trưng không lẫn vào đâu được của những cô gái miền này, cái khuyên mũi màu bạc óng ánh trên sống mũi cao của cô ta trông thật cá tính.

Người đàn ông bên cạnh trông thấp hơn Scorpio một chút, anh ta có mái tóc nâu tối màu, dáng vẻ khá nhanh nhẹn và tinh ranh, đặc điểm nổi bật trên gương mặt của anh ta có lẽ là nụ cười thu hút. Anh ta cũng sở hữu cho mình một hình xăm lấp ló dưới lớp áo phông ở bắp tay phía bên phải, Cancer không rõ nó là cái gì, có lẽ là một biểu tượng hay ký hiệu ám chỉ một điều nào đó.

-Đây là Cancer Vincent - Scorpio lên tiếng, hắn nhìn thẳng vào tròng mắt của Cancer - Cancer, đây là Valerie Langford và Gabriel Kirby.

Scorpio chỉ tay vào hai người ở phía đối diện Cancer, cô gái tên là Valerie, ngay cả cái tên của cô ta cũng cá tính y như ngoại hình của cô ta vậy, anh chàng đứng bên cạnh cô ta là Gabriel.

-Chào Cancer Vincent... - Valerie mỉm cười - Cô là bạn gái của anh Scor à?

-Kìa Valerie, dĩ nhiên là vậy rồi... - Gabriel đột nhiên lên tiếng, anh ta nháy mắt với Valerie một cái, tiếp tục câu nói dang dở của mình - Scor của chúng ta kín tiếng thế cơ mà...

Liếc thấy vẻ bối rối trên gương mặt của Cancer, Scorpio bình thản nhún vai:

-Đang trong mối quan hệ thôi... - Scorpio di chuyển ánh nhìn vào bên trong ngôi nhà - Những người kia đâu rồi?

-Họ ở trong phòng đợi anh đấy...

Valerie đáp, khoanh hai tay ngay ngắn ở trước ngực, còn Gabriel thì ra hiệu cho hai người họ bước vào trong nhà.

-Ô kìa, Scor, hi vọng là cậu không quên bà chị già này...

Gabriel đến bên cô gái có mái tóc nhuộm hồng vừa mới lên tiếng và trao cho cô ta một nụ hôn nóng bỏng.

-Tất nhiên rồi, làm sao mà cậu ta có thể quên được, em yêu...

Gabriel chấm dứt nụ hôn, như nhớ ra được điều gì, anh ta bỗng dưng ngước nhìn về phía Cancer.

-Cancer Vincent... - Gabriel làm ra vẻ trịnh trọng - Đây là Julie Valentine, vợ sắp cưới của tôi.

-Chào... Julie - Cancer đáp lại, cô nhìn về phía hai người họ, gật nhẹ đầu một cái.

-Đừng để ý đến họ... - Một giọng nữ khác ở đằng sau vang lên, giọng nữ này có vẻ nhẹ nhàng và thân thiện hơn so với những chất giọng của những người còn lại.

Cancer quay lưng ra đằng sau thì phát hiện một cặp đôi khác đang đứng khá xa chỗ cô. Một anh chàng cao to (có cảm tưởng như anh ta phải cao gần hai mét) và một cô gái trông nhỏ hơn, tóc tết theo kiểu dreadlocks xõa ngang vai, đứng song song bên cạnh. Hai người họ có vẻ là những người gốc Phi duy nhất trong ngôi nhà này bởi họ sở hữu một làn da nâu bóng đặc trưng, và dường như cả hai đều là một cặp khi họ vô cùng tế nhị trao cho nhau những cử chỉ ý tứ và ánh mắt thân mật nơi chốn đông người, theo suy đoán của Cancer là vậy.

-Phải rồi, đừng để ý đến họ. Họ luôn sến như vậy đấy! - Anh chàng gốc Phi cao to với đôi mắt hai màu lúc này mới buông một lời cảm thán - Nhân tiện thì...tôi là Lewis Davies, còn đây là Kaya Theron.

Cancer gật đầu, cô đáp:

-Cancer Vincent, hân hạnh.

Được rồi, giờ là lúc tổng hợp lại danh tính của những người có trong ngôi nhà này. Cặp đôi sến rện Julie tóc nhuộm hồng và Gabriel tóc nâu, cặp đôi gốc Phi tế nhị Kaya tóc bện dây thừng và anh chàng Lewis cao to như người khổng lồ có đôi mắt hai màu. Cuối cùng là cô nàng Valerie xinh đẹp với mái tóc đen ombre tím cùng cái khuyên xỏ mũi bạc cá tính nhất hội.

Có cảm giác dường như đằng sau lời chào làm quen xã giao qua loa đại khái, những cặp mắt ấy liền lia qua lia lại lẫn nhau như để giao tiếp và truyền đạt một thông điệp kín nào đó bằng ánh mắt, không phải bằng miệng. Cả năm người bọn họ, chẳng nói chẳng rằng thêm một lời nào nữa, mỗi người, đem sự chú ý của mình vào một nơi khác, im lặng cho đến khi Scorpio chủ động mở lời.

-Ace đâu rồi?

-Cậu ta bận đi tuần tra rồi... - Gabriel nhún vai thản nhiên - Mấy ngày nay cậu ta bận lắm, cậu biết đấy, công việc của cảnh sát là vậy mà...

-Mọi người vào trong phòng khách chơi nhé!

Lewis mỉm cười, nhìn sang những người bên cạnh rồi quay lại nháy mắt với Kaya. Cô nàng hiểu ý, gật đầu rồi đi vào trong căn bếp.

Cancer bước vào trong phòng khách. Scorpio bước theo sau cô, hắn ta ngồi xuống cái ghế sofa dài có chừa một chỗ bên cạnh hắn. Cancer ngập ngừng một hồi rồi mới quyết định ngồi xuống bên cạnh Scorpio.

Cái ti vi đang quảng cáo cho chương trình truyền hình thực tế nào đó. Valerie cũng ngồi xuống bên cạnh Scorpio ở chỗ ngồi bên kia, mắt dõi theo cái ti vi. Julie ngồi gần Valerie, hai anh chàng còn lại lần lượt ngồi ở hai cái ghế đơn bên cạnh.

-Scor? Cuộc sống mới của anh thế nào? Đã ngót nghét gần một tháng kể từ khi anh rời khỏi thị trấn này rồi, phải không nhỉ? - Valerie quay sang nhìn Scorpio và nở một nụ cười tươi tắn.

-Cũng khá ổn - Scorpio đáp - Cậu ấy chưa hẳn là chấp nhận được sự có mặt của anh, nhưng mà anh nghĩ mình có thể tự xoay sở được...

-Scor, cậu biến đi cũng như thể biến về vậy... - Lewis rót một ly nước, anh ta hớp lấy một ngụm rồi đặt xuống, hướng ánh nhìn về phía Cancer - Hai người quen nhau được bao lâu rồi?

Cancer quay sang Scorpio, hắn cũng quay sang nhìn cô, mỉm cười rồi đáp:

-Khá lâu rồi, nhưng đây mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt thôi...

-Ồ, anh bạn... - Gabriel vỗ tay cái bốp - Trông hai người thân thiết hơn bình thường đấy...

-Gabriel! - Julie gắt lên - Cẩn thận cái miệng của anh!

Đúng lúc đó, bản tin thời sự buổi tối đang điểm lần lượt từng thông tin một trên chiếc ti vi màn hình phẳng trong căn phòng, Cancer có cảm giác, dường như mọi ánh mắt của những con người trong căn phòng này, ngoại trừ cô, đều đã dời sự chú ý ra khỏi hai người họ và đổ dồn vào chiếc ti vi này. Ngay cả người vừa mới lên tiếng, Julie đang định nói câu gì đó, nhưng rồi cô ta im bặt và tập trung vào màn hình theo dõi.

"Lạ quá!" - Cancer lắc đầu xua đi câu nói vừa mới xuất hiện trong đầu. Cô không thường xem cũng như không hề có hứng thú với mấy cái tin tức thời sự nhạt nhẽo cho lắm.

-Tôi xin phép vào nhà vệ sinh một chút... - Cancer lên tiếng, cô đứng dậy, chỉnh lại nếp nhăn ở vạt váy.

Scorpio ngước đầu lên nhìn cô.

-Nhà vệ sinh ở bên cạnh phòng bếp... - Valerie cũng đứng dậy ngay sau đó - Để tôi đi chung với cô.

Valerie bước lên song song với Cancer, cô nàng khoác tay lên vai Cancer, mỉm cười nhìn cô với vẻ thân thiết. Cancer cũng mỉm cười đáp lại rồi đi theo từng bước chân mà Valerie dẫn lối.

Chỉ chờ có thế, Lewis và Gabriel ngồi vào cái ghế dài ngay cạnh Scorpio.

-Vậy... - Scorpio nhướng mày - Đừng nói với tôi là các cậu lại làm chuyện đó nhé?!

-Phải. - Gabriel nghiêm túc đáp - Tôi nghĩ là cậu cũng đoán ra được rồi. Chính tụi này đã gây ra vụ đó, tất cả, ý tôi là, trừ Valerie. Con bé còn khá nhỏ và non nớt để đi cướp nhà băng...

-Scor? - Lewis nhận thấy biểu cảm khác lạ trên gương mặt của Scorpio, anh ta nhíu mày - Cậu có muốn...

-Không! - Scorpio đáp lại ngay tức khắc -Tôi không cần tiền nữa...

-Tốt thôi! - Julie nhếch mép - Tụi này cũng không cần cậu cần tiền của tụi này...

Julie bỗng chốc im bặt sau khi nhận lấy cái lườm của Lewis.

-Phải. Tụi này đã nghĩ đến việc cậu muốn rời khỏi đây một phần cũng vì lý do đó.

-Cái chết của Vanessa vẫn còn ảnh hưởng tới cậu như vậy sao?! - Gabriel nhướng mày, anh ta không thèm để ý tới biểu cảm của gã Lewis bên cạnh.

-Không liên quan tới cậu, Gabriel! - Scorpio gằn giọng xuống - Gọi tôi tới đây để làm gì?

-Một chuyện khá quan trọng. Vận chuyển số tiền đó tới chỗ của Ace - Lewis hít một hơi thật dài, bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, anh ta thốt ra - Hai trăm triệu đô...

-Tôi từ chối. - Lại một lần nữa, Scorpio đáp lại ngay tức thì.

-Scor, cậu biết điều gì sắp sửa xảy ra không?

Nói rồi, Gabriel đứng dậy, rời khỏi ghế sofa, anh ta vòng hai tay ra trước ngực, đối diện với Scorpio.

-Trong vòng hai giờ đồng hồ nữa, Ace báo là cảnh sát khu vực sẽ đến từng nhà ở đây để lục soát và kiểm tra. Nếu cậu từ chối và nếu bị phát hiện, cậu cũng sẽ dính vào vụ này, và tất cả những vụ đã từng xảy ra trước đó. Cậu sẽ không thoát được đâu. Vì vậy, cách duy nhất để thoát khỏi rắc rối...

-Là hãy để vụ này trót lọt - Julie đáp lại câu nói lấp lửng của Gabriel - Dù cậu có không cần tiền của tụi này đi chăng nữa...

-Đang đe dọa tôi đấy à? - Scorpio lườm cả ba người trước mặt.

-Scor, đây không phải là đe dọa, hãy vì tụi này... - Lewis nhìn thẳng vào đôi mắt của Scorpio - Một lần cuối cùng.

-Không. - Scorpio đứng dậy, nhìn vào đồng hồ - Tôi không muốn tiếp tục dính líu tới vụ này nữa.

-Cậu định đi đâu?! - Gabriel đứng trước mặt Scorpio, với ý định chặn hắn ta lại.

-Rời khỏi đây... - Scorpio chuyển hướng nhìn vào bên trong nhà bếp, hắn ta nhỏ giọng xuống - Cancer đâu rồi? Sao cô ấy vẫn chưa ra ngoài?

Gabriel không trả lời. Mặc cho anh ta nhếch mép, nhún vai và thong thả đứng tựa vào thành tường, Scorpio ngang nhiên bước qua người anh ta và đi đến cửa nhà vệ sinh, giơ tay lên gõ cửa.

-Vincent, em có ở trong đấy không?

Không nghe thấy tiếng đáp lại, Scorpio chẳng hề nao núng, hắn ta đặt tay lên cái nắm vặn cửa và xoay ngược chiều kim đồng hồ.

Cánh cửa được mở ra, nhà vệ sinh bên trong tối sầm, không có một bóng người nào trong đó cả. Lúc này, Scorpio mới nghe thấy một giọng nói ở đằng sau lưng mình.

-Cô ấy không có ở đây.

Quay đầu ra đằng sau thì chợt phát hiện ra Kaya đã đứng ở gần hắn tự lúc nào, cô ta vòng tay ngay ngắn ở trước ngực.

Scorpio chẳng đáp lại một lời, hắn bước đi qua người Kaya, mở cửa từng căn phòng của ngôi nhà ra để kiểm tra.

-Cậu có tìm cũng vô ích thôi. Val đã đưa cô ấy đi đến nơi khác rồi.

-Một cái bẫy à? - Scorpio cau mày - Đe dọa tôi bằng cách đưa cô ấy ra khỏi chỗ này sao?

-Scor, cả khu vực này đang bị khoanh vùng, hơn nữa tất cả chúng tôi đang bị cảnh sát nghi ngờ, chúng tôi không thể manh động được. Còn cậu, cậu đã chuyển sang nơi khác, đó là lý do chúng tôi gọi cậu đến đây, vì dù gì đi nữa, cảnh sát cũng không thể tự nhiên động vào cậu được. Ace sẽ tiếp tay vụ này với chúng ta. Còn cô gái kia, tụi này sẽ giữ cho cô ta được an toàn. Yên tâm đi, chỉ cần cậu làm theo những gì đã được sắp đặt sẵn. Và đặc biệt là tránh khỏi tai mắt của lũ cớm, đưa số tiền đó đến chỗ của Ace và trở về đây an toàn là được.

-Thả cô ấy ra, tôi sẽ làm theo lời của các người...

-Tôi biết cậu đang nghĩ gì, Scor - Lewis tiếp tục - Cậu cũng muốn đứng ngoài vụ này, và cả những vụ trước nữa bằng cách giúp đỡ chúng tôi, nhưng lại không muốn cho cô ấy biết được những việc mà cậu đã làm. Vả lại, cậu càng không thể mang cô ấy theo bên cạnh được, vì vụ này có thể sẽ làm liên lụy đến cô ấy, nên cậu từ chối giúp đỡ chúng tôi, phải không nào? Thế nên, tốt hơn hết là hãy để cô ấy ở lại đây với chúng tôi, cho đến khi cậu hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình.

Lewis khẳng định chắc nịch, Scorpio cho tay vào túi quần, hắn cúi đầu nhìn xuống đất như đang suy nghĩ điều gì, rồi bỗng chốc ngẩng cao đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lewis.

-Lại là... đánh thuốc mê?!

-Phải.

-Vậy thì hãy đảm bảo rằng cô ấy tỉnh dậy đúng lúc tôi quay trở lại. - Scorpio chợt nhấn mạnh - Và không được động đến cô ấy.

Lewis đáp lại, gương mặt anh ta không biểu lộ cảm xúc nào.

-Chắc chắn rồi!

oOo

Cancer choàng mở mắt, cơ thể hoàn toàn cứng đờ, nhất thời hoàn toàn không thể làm chủ được chính mình. Lúc đang chập chờn trong cơn mơ, cảm tưởng như cả thân thể đang bị vật gì đó đè lên trên người, giống hệt như trạng thái bị bóng đè, và khi tỉnh dậy cũng chẳng khá hơn là bao. Cancer chợt nhận ra rằng cả cánh tay và cổ chân của cô bị buộc bằng những lớp băng dính dày vào trong một cái ghế gỗ. Miệng của cô cũng bị bịt chặt bằng một miếng băng dính mỏng tương tự.

Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra với cô?

Cancer cố gắng quay đầu nhìn ra xung quanh. Cô đang ở trong một căn phòng ngủ với một cái cửa sổ. Và vấn đề là Cancer không hề biết rằng mình đang ở tầng mấy của căn nhà này.

Cancer ra sức cựa quậy nhưng cô không thể làm chủ được bản thân với miếng băng dính đang dính chặt cả hai cổ tay vào cái ghế.

"Phải làm mọi cách để thoát ra khỏi đây..." - Cancer thầm nghĩ, cô lại tiếp tục cựa quậy quay đầu để nhìn sang những bên còn lại và tìm kiếm một niềm hy vọng nào đó có thể giúp cô thoát khỏi mớ băng dính hỗn độn này.

Bất chợt, Cancer nhìn thấy một con dao rọc giấy nhỏ và đống băng dính để ở trên thành giường phía bên phải cô.

Cố gắng hết sức để di chuyển cái ghế thành từng nhích, từng nhích một đến bên thành giường. Lớp băng dính dính trên tay khá chắc chắn làm cản trở hầu hết mọi chuyển động của cô. Chỉ còn vài bước nhích nữa thôi, Cancer thở hổn hển, chiếc ghế nặng trịch như muốn kéo cả cơ thể cô rơi xuống mặt sàn mỗi khi Cancer có ý định rướn người lên để tiếp tục thực hiện hành động đó. Rồi cô quyết định đánh bạo một lần, dồn hết sức đẩy cả thân người về phía bên phải, cả chiếc ghế cứ thế ngã sang bên phải, tựa hẳn vào thành giường.

May mắn thay, ít nhất thì hành động này cũng không tạo ra một tiếng động nào quá lớn cả.

Sau khi ngửa bàn tay ra chộp lấy con dao rọc giấy, Cancer lại dùng hết sức mình để điều chỉnh cả thân người sang phía bên trái, chiếc ghế ngay lập tức ngả sang bên trái.

"Làm ơn...đừng ngã xuống đất! Làm ơn...!" - Cancer hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, nhắm tịt mắt lại, cố gắng giữ trụ chân thật chắc trên mặt sàn.

Chiếc ghế dừng lại ngay sau đó. Cancer thở dài như vừa trút được gánh nặng.

Cầm con dao rọc giấy trong lòng bàn tay, Cancer dùng ngón tay điều chỉnh cho lưỡi dao dài ra, ngay lập tức xoay ngược đầu dao lại rồi dí sát mũi dao vào băng dính, với hy vọng duy nhất là cứa đứt lớp băng dính dày cộm trên cổ tay.

Lưỡi dao dài, ngón tay nhỏ bé không làm chủ được phần cổ tay đã trở nên căng cứng, Cancer nắm chặt lấy con dao, khó nhọc di chuyển lưỡi dao cắt được đến một phần năm của đoạn băng dính cổ tay thì bất chợt ma sát khiến lòng bàn tay bị cứa một phát dài vào lưỡi dao sắc bén.

Cancer hoảng hốt, quên cả nỗi đau đớn, trừng mắt nhìn từng giọt máu trong lòng bàn tay chảy từng giọt dài xuống dưới mặt sàn, cơ thể bất giác căng cứng lên.

Chết tiệt! Nếu như "người đó" phát hiện ra những giọt máu đột dưng bị đọng lại trên sàn, chuyện này coi như tiêu...

Chẳng còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, Cancer rướn bàn chân đang mang tất lên, dùng chiếc tất vải xóa nhòa đi vệt máu trên sàn.

Tạ ơn Chúa, cảm ơn Leo vì đã gợi ý cho cô về cái tất.

Cancer tiếp tục di chuyển con dao rọc giấy nhỏ lên phía trên cổ tay, tiếp tục với đường cứa vừa rồi. Càng cứa được một lúc, cô càng nhận ra máu của mình càng nhỏ giọt xuống dưới sàn ngày càng nhiều, Cancer khổ sở rướn bàn chân ra phía trước, tiếp tục lau dọn những giọt máu rơi xuống sàn.

Cancer không hề muốn bỏ cuộc ngay lúc này nhưng máu, mồ hôi cứ ứa ra trong lòng bàn tay của cô tạo thành một hỗn hợp chất nhờn nhơm nhớp, cộng với sự tê liệt và mỏi đến rã rời của các khớp ngón tay đã khiến cho con dao rọc giấy chẳng mấy chốc mà tuột khỏi bàn tay và rơi thẳng xuống dưới đất, cách bàn chân của cô chừng vài xăng ti mét.

Fuck!

Cancer nghe thấy tiếng bước chân của ai đó, rất gần, ngày một càng gần...

"Không thể để cho người đó thấy được cái dao rọc giấy lẫn toàn bộ sự cố gắng từ đầu đến giờ của mày để thoát ra khỏi đây được!"

"Chết tiệt! Cancer, mày không thể bỏ cuộc! Mày cần phải làm điều gì đó trước khi quá muộn!"

Mở bừng tròng mắt ra, nhìn chằm chằm vào con dao nằm ngay trên mặt sàn, Cancer lại hít một hơi thật sâu vào bên trong lồng ngực, cô dùng hết sức lực ngã hẳn về phía đằng trước, đập mạnh thân người xuống sàn. Kìm nén trong đau đớn, cô nhổm người lên, cọ hai đầu gối xuống sàn rồi nhanh chóng lết về phía trước...

Cánh cửa phòng mở ra, Cancer không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn là vươn bàn tay phải ra và chộp ngay lấy con dao nhỏ.

-Trông chẳng ngầu một chút nào đâu... - Cancer ngước mặt lên khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Giọng nữ vùng New Jersey.

-Cố gắng thoát khỏi đây bằng cách bò chậm chạp như một con rùa.

-Trông cô thực sự giống một con rùa đấy, một con rùa với cái mai to lớn ở trên lưng...

Cancer không thể đáp lại câu nói của cô ta, miệng của cô đã bị bịt chặt bằng băng dính, cô chỉ còn cách ngốc đầu lên và nhìn trừng trừng để đáp lại cô gái đối diện.

Valerie đang khoanh hai tay trước ngực và đứng ở ngay cánh cửa.

Cô ta bước tới chỗ Cancer, dựng cái ghế và cả thân người của Cancer lên. Lợi dụng thời cơ đó, Cancer bèn nhanh nhẹn giấu nhẹm đi con dao rọc giấy bên dưới lòng bàn tay.

Valerie bóc miếng băng dính trên miệng của Cancer ra, Cancer khẽ nhăn mặt vì cái băng dính dính quá chặt trên da mặt mình.

-Thả tôi ra! Các người đang làm gì vậy?!

Khi miếng băng dính vừa được bóc ra, Cancer lập tức gào lên. Cô nắm chặt bàn tay cầm con dao rọc giấy lại để cầm máu, ngăn cho nó không chảy xuống nữa. Dù có đau đến mức nào, Cancer cũng sẽ không để cho cô ả nhận thấy điều đó trên nét mặt của cô đâu...

-Cô tò mò về lý do tại sao lại bị nhốt ở đây sao? Được thôi, tôi sẽ nói cho cô biết - Valerie chớp mắt, nhìn vào gương mặt cắt không một giọt máu của Cancer, phẩy tay - Nhưng đừng quá sốc vì bất ngờ nhé...

Cancer im lặng dõi theo nét mặt và từng cử chỉ của Valerie, chờ đợi câu trả lời tiếp theo của cô ta.

-Scorpio... -Valerie cố tình kéo dài câu nói - Anh ta đã bắt cóc cô!

Cancer vẫn im lặng, nhìn không

You are reading the story above: TeenFic.Net