Chapter 20: We all need someone to stay

Background color
Font
Font size
Line height

(Khuyến cáo: bật nhạc ở chế độ nhỏ vừa trong khi đọc để tận hưởng cảm giác trọn vẹn các bạn nhé <3. Từ nội dung cho đến giai điệu, bài này hợp với của chapter này đến bất ngờ luôn íiiiii)
----

Cánh cửa mở ra vài giây sau đó...

Một sinh vật với cái đầu màu trắng chỉ cao hơn đầu gối người bình thường hé dần ra khỏi cửa. Nó có cái mõm dài cùng cái lưỡi hồng hồng ẩm ướt đang thè ra từ trong khoang miệng.

GÂU!

Leo giật nảy người, lùi lại về phía sau hai bước. Trước mặt cô là một con chó với hàm răng sắc nhọn và những tiếng gầm gừ đáng sợ.

-Ai ngoài đó vậy?

Con chó chợt vẫy vẫy cái đuôi khi nghe thấy tiếng gọi của chủ. Nó xoay đầu, chạy vào trong nhà, khiến cho Leo thở dài như vừa trút được gánh nặng tâm lý.

Vài giây sau đó, cánh cửa mở bật ra, lần này, sinh vật ở trước cửa không còn là chó nữa, mà là một thằng nhóc tầm bốn, năm tuổi với mái đầu vàng hoe.

-Chị tìm ai vậy ạ?

-Chào nhóc! Đây có phải là nhà của Pisces Prowse không?-Leo hỏi, đôi mắt nhìn chòng chọc qua con chó đang vẫy đuôi và cọ cọ cái mõm dưới chân cậu bé.

-Anh ấy đi vắng rồi. Chị tìm anh ấy có việc gì không ạ?

Leo cúi thấp người xuống đến khi chiều cao của cô ngang bằng với cậu bé, cô nàng thủ thỉ:

-Khi nào Pisces về thế nhóc?

-Khoảng hơn 9 giờ ạ!

Khoảng mười phút nữa là đến 9 giờ. Leo không nghĩ là mình sẽ trụ nổi ở ngoài trời mưa thế này trong ngần nấy phút, trong khi cô chỉ mặc một bộ váy ngắn và mỏng manh. Nếu cứ ở đây và chờ cậu ta về, Leo nghĩ, mình sẽ chết vì cóng mất.

-Nhóc cho chị vào nhà nhé.-Leo nở một nụ cười, cố gắng dụ dỗ cậu nhóc.

-Không! Pisces đã dặn rất kỹ là không cho người lạ vào nhà. Trừ khi có mệnh lệnh của anh ấy, chị mới được vào nhà!

-Năn nỉ đấy! Cho chị vào nhà đi, chị sẽ giải thích với anh ấy là không phải lỗi của nhóc!-Leo chắp hai bàn tay lại với nhau, khẩn khoản cầu xin.

Từ trước tới giờ, Leo chưa bao giờ cầu xin một đứa trẻ như thế.

-Nhưng chị là gì của anh ấy?-Cậu bé đáp lại.

Nhận thấy nét mặt có vẻ lung lay của cậu bé, Leo lại nhẹ giọng xuống hết cỡ, cô gắng cười thật tươi đến ngoác cả miệng.

-Chị là bạn của anh ấy!

-Em chưa từng thấy chị bao giờ, chị nói dối!

-Nhóc à, thực ra chị là...

Cánh cửa đóng sầm lại, ngay sau đó, giọng nói kiên quyết của cậu bé lọt qua khe cửa, đập thẳng vào lỗ tai của Leo:

-Không có cơ hội thứ hai cho kẻ nói dối đâu!

oOo

-Cuối cùng thì mày có đồng ý hay là không?

-Mày muốn tao nói thật hay là nói dối nào, Emi?!

-Đương nhiên là tao muốn mày nói thật chứ! Nào, đừng có mà úp úp mở mở như thế, tính cả tin nhắn trên điện thoại, tao đã hỏi câu này tổng cộng năm lần rồi đấy. Và mày vẫn chưa cho tao một câu trả lời cụ thể!

-Tao đã đồng ý.

-Chúa ơi! Thật đấy sao?! Thế thì...nói dối?!

-Tao đã đồng ý.

Capricorn đáp lại, bình thản gác chân lên cái ghế tựa phía trước của chiếc xe, bàn tay nhỏ nhắn đang trượt lên trượt xuống trên màn hình điện thoại.

Emily nhíu chặt hàng lông mày, đánh tay lái vào trong vỉa hè rồi quay đầu lại, nhìn Capricorn với ánh mắt dè chừng. Thế nhưng, Capricorn không mấy bận tâm tới cái nhìn kỳ cục đó của Emily, cô nàng vẫn chăm chú lướt điện thoại. Cho đến khi Emily không nhịn được nữa, cô quát ầm lên:

-Mày bị mắc chứng Bilopar (rối loạn lưỡng cực) à?!

-Không!-Capricorn chồm lên phía trước, hôn một cái "chụt" vào má phải của Emily-Tao chỉ là lưỡng tính thôi!

-Thật hết nói nổi!-Emily gầm gừ, cô nàng dùng tay quẹt đi nụ hôn của Capricorn một cách không thương tiếc-Rốt cuộc thì mày có đồng ý không?!

-Mày muốn tao nói thật hay là...

-Đi chết đi, Capri!-Emily hét toáng lên-TAO MUỐN NGHE CHÍNH XÁC NHỮNG GÌ MÀ MÀY ĐÃ ĐÁP LẠI LỜI TỎ TÌNH CỦA THẰNG NHÓC NGƯỜI ANH ĐÓ!

-Khoan đã! Sao mày biết nó là người Anh? Mày đã nói chuyện với nó đâu?

-Tao đã từng...-Emily đáp-Khi nó hỏi xin tao số điện thoại của mày, nó đã nói như thế này "tôi có thể xin số điện thoại của Capricorn được chứ?", đó là kiểu của người Anh, họ sẽ không bao giờ trực tiếp hỏi thẳng thừng như người Mỹ. Đảm bảo với mày là sau này, nếu mà mày đồng ý hẹn hò với nó, thể nào nó cũng luyên thuyên mấy câu cửa miệng đại loại như "em có muốn đi uống trà chiều cùng với anh không?". Mày biết đấy, người Anh hay có mấy trò kinh dị như thế lắm! Nhưng mà...MẸ NÓ! Tao cũng muốn thử hẹn hò theo kiểu của người Anh một lần trong đời...

Emily nói một lèo, cô nàng không quên nhại lại giọng nói của Sagittarius khiến Capricorn ở hàng ghế phía sau ôm bụng cười khúc khích:

-Emi, mày nói giọng Anh như Dick Van Dyke trong vở Mary Poppins, fake không thể tả!

-Mày chẳng biết gì cả, thằng nhóc ấy nói giọng Cockney (1). Và tao đã cố gắng hết sức để truyền tải...-Emily nhún vai-... Nhưng rốt cuộc thì mày có đồng ý không? Đừng có mà đánh trống lảng nữa!

(1) Cockney: giọng nói đặc trưng của phần lớn tầng lớp lao động ở Anh quốc.

Ngồi ở hàng ghế xe sau, Capricorn nhanh chóng cởi chiếc áo đang mặc trên người ra, sau đó, tròng vào đầu một chiếc áo mới toanh.

-Tao đã đồng ý.-Capricorn chép miệng, kéo chiếc áo xuống che đi vùng bụng phẳng lì-Tao chẳng nhớ chính xác những lời mình đã nói với thằng nhóc ấy, nhưng đại loại là thế.

-Vậy là mày đã đồng ý rồi phải không?!-Emily la lên trong vui mừng- THẬT KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!

-Sao nào?-Capricorn liếc nhìn biểu hiện của Emily- Chuyện đó làm mày phấn khích lắm hả?!

-Chúa ơi! Tao không nghĩ là mày đồng ý luôn đấy! Trước đó, mày còn bảo là mày chẳng có cảm tình gì với nó. Thế quái nào mà mày lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy được?!

-Mày biết bố tao mà...-Capricorn nhướng mày-... ông già cổ hủ ấy kỳ thị những người như tao. Khi biết chuyện tao đồng ý hẹn hò với thằng nhóc Sagittarius, lão ấy đã mừng ra mặt...

-Vậy là mày đang lợi dụng thằng nhóc ấy?-Emily sửng sốt, cắt ngang câu nói của Capricorn- Làm sao mà mày lại... Ôi trời, mày thật là...!

Emily không nói nên lời, trong khi Capricorn thì phũ phàng đáp lại:

-Nó theo đuổi tao, tao đã đồng ý. Và hẹn hò với nó sẽ là một lý do chính đáng để tao được ra khỏi nhà...

-Nhưng mày có thích nó đâu?! Mày sẽ làm tổn thương nó mất!

-Không quan trọng!-Capricorn liếm môi- Tao đã làm điều đó cả chục lần rồi, nhưng mặt nó cứ trơ ra đấy thôi.

Emily nổ máy, cô nàng đánh tay lái, đưa chiếc xe chạy khỏi vỉa hè để nhập vào làn đường chính.

-Được rồi, dẹp chuyện đó qua một bên đi! Sau khi mày đồng ý, nó có làm gì mày không?

Capricorn lại chồm lên hàng ghế phía trước, bật loa của cái máy phát nhạc trong xe lên, rồi chọn một bài ngẫu nhiên trong playlist.

-Nó hôn tao.

-AWW!-Emily hết lên trong phấn khích- Hôn ở đâu?!

-Mày đoán là ở đâu?-Capricorn đáp lại với gương mặt không cảm xúc.

-Môi! Chắc chắn là môi! Tao cá là thằng nhóc ấy là chuyên gia của những nụ hôn ngọt ngào kiểu Pháp!

-Không phải là ở chỗ đó-Capricorn bĩu môi- Mày đánh giá nó quá cao rồi đấy.

-Thế thì ở má... khoan đã, ở trán?!

-Cũng không nốt!-Capricorn thở hắt ra- Là ở cổ.

Emily lại rống lên trong phấn khích.

-Chúa ơi! Nó đã đánh dấu chủ quyền lên người của mày rồi đấy! Chúa ơi, thằng nhóc này bạo dạn thật! Chúa ơi! Làm sao mà một con bitch khốn nạn như mày lại có sức cuốn hút với một thằng con trai f*cking hot như Sagittarius được cơ chứ!?

-Mày tởm chết đi được, Emi!-Capricorn nhăn mặt-Làm sao mà tao biết được chứ?!

-Rồi sau đó...sau đó thì sao?-Emily phớt lờ đi điệu bộ của Capricorn, cô nàng hỏi bằng giọng gấp gáp-Nó có làm gì mày không?!

-Không gì cả. Nó chỉ đưa tao về...

oOo

Ngồi trước mái hiên nhà, Leo thu chân vào người, cố gắng dùng thân nhiệt còn sót lại sưởi ấm cho toàn bộ cơ thể.

Thằng nhóc thật tinh quái! Hệt như anh của nó!

"Gắng lên nào!". Leo cắn môi dưới, cố gắng kiềm chế cơn run khiến hai hàm răng đập canh cách vào nhau.

Cót két

Cánh cửa chợt mở ra, Leo giật nảy mình khi nhìn thấy cái đầu màu vàng của cậu nhóc lúc nãy thò ra khỏi cửa cùng với đôi mắt sáng rực nhờ ánh đèn đường hắt vào.

-Chị vào nhà đi!

Leo bật dậy, không kìm lòng được mà ôm chầm lấy cậu bé, tỏ vẻ cảm kích:

-Cảm ơn nhóc vì đã không bỏ rơi chị!

Bước chân vào nhà, vẻ ấm cúng cùng với ánh đèn vàng dịu khiến cho Leo cảm thấy ấm áp lên hẳn. Ngôi nhà không quá lớn nhưng được thiết kế rất gọng gàng và ngăn nắp. Leo liếc mắt về phía cậu bé, cậu nhóc đi về phía chiếc ghế salon của phòng khách, nhón chân lên rồi ngồi phịch xuống. Cậu nhóc ấy đang xem phim hoạt hình và ăn bỏng ngô. Leo bước đến, rồi ngồi xuống cái ghế được đặt sẵn bên cạnh.

-Nhóc bảo không cho chị cơ hội thứ hai mà? Sao lại đổi ý vậy?

-Chị có vẻ không phải là người xấu. Hmm... Pisces bảo, phải giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn!-Cậu nhóc đáp lại, đôi mắt vẫn đang tròn xoe chăm chú vào diễn biến của bộ phim hoạt hình được chiếu trên TV.

"Vậy là nhóc chưa biết anh mình là một tên khốn nạn như thế nào rồi"-Leo nhếch mép, đương nhiên, những suy nghĩ như thế này nên giữ ở trong lòng.

-Tên khốn... à nhầm... anh nhóc để nhóc ở nhà một mình sao?

-Vâng. Anh ấy bảo là phải đi làm thêm để trả nợ cho ai đó.

Leo cảm thấy mình may mắn khi trước đó đã không lỡ lời nói ra chuyện, cô chính là chủ nợ của anh trai thằng nhóc này.

-Pisces là anh ruột của nhóc à?

-Không phải!-Cậu nhóc lắc đầu-Em là em họ của anh ấy, anh ấy sống với mẹ, bác Rose là y tá và đã đi trực đêm rồi...

Cánh cửa chợt mở ra, một giọng nói khác vọng vào từ bên ngoài.

-George, anh có mua kẹo cho nhóc này!

-A! Anh Pisces về rồi!

Thằng nhóc bỏ lại gói bỏng ngô trên bàn, nhảy phóc ra khỏi ghế đến xém cả té, rồi bất chấp sự đời xảy ra, cậu nhóc chạy đến ôm chầm lấy Pisces. Cậu bế thằng nhóc lên tay, mỉm cười xoa đầu nó.

Thằng bé trông như bản sao của Pisces vậy.

Cậu bé vui mừng cầm lấy cây kẹo mút từ tay của Pisces, rồi giơ tay lên chỉ về phía cái ghế tựa, nơi mà Leo vẫn đang ngồi, trước đôi mắt ngạc nhiên hết cỡ của Pisces.

-Pisces, anh biết gì không? Em vừa mới cho một chị vô gia cư vào ở nhờ đó!

Đặt cậu nhóc xuống dưới sàn, Pisces nhíu mày, thận trọng tiến đến chỗ của Leo.

-Leo...Norwood?! Cậu đến đây...chỉ để đòi nợ thôi sao?

-Không phải!-Leo xua tay, cô nàng nhìn về phía biểu hiện của cậu bé trên tay của Pisces, cô không muốn làm phật lòng cậu bé. Mặc dù trước đây không lâu, cậu nhóc đấy vừa gọi cô là chị vô gia cư.

Nghiêm túc đấy chứ?!

-Tôi đến đây vì... trời mưa... tôi không có chỗ trú mưa... xe bị hỏng và nhớ đến nhà cậu...-Leo ấp úng, cô viện một lý do đại khái nào đó- Cậu... có thể cho tôi ở nhờ một đêm được không? Chỉ một đêm thôi, nhé?!

Leo liếc qua biểu hiện của Pisces. Cậu ta chần chừ một lúc, sau đó lên tiếng:

-Được thôi. Nhưng tôi không chắc dây là một nơi phù hợp với cậu đâu!

Pisces cởi chiếc nón trên đầu ra, treo nó lên trên chiếc móc quần áo bên cạnh. Cậu nhìn sang Leo với biểu hiện co ro khi ngồi trong một góc. Leo lúc này... thật khác xa với một Leo mà cậu từng biết.

-Xin lỗi nếu tôi hỏi thẳng...tại sao cậu lại chọn nhà tôi thế? Cậu có đủ khả năng để chi trả tiền khách sạn cơ mà?

Leo cắn nhẹ môi dưới, ôm lấy đôi vai đang run lên bần bật của mình.

-Pisces! Anh làm chị vô gia cư run lên vì sợ kia kìa!-Thằng bé George hét toáng lên, ôm lấy chân của Pisces để chặn bước đi của cậu.

Pisces sực nhận ra. Cậu chàng với tay lấy cái áo của mẹ trên giá treo, ném sang chỗ của Leo.

-Áo khoác này. Cậu mặc vào đi kẻo lạnh.

Leo vội bắt lấy, choàng vào người rồi ôm chặt lấy vai.

Đỡ hơn nhiều rồi!

-Pisces tốt bụng quá!-Cậu nhóc chợt cảm thán-Anh vừa cho chị vô gia cư cái áo của bác Rose!

Pisces mỉm cười, cậu ngồi bệt xuống bên cạnh thằng bé George, xoa đầu của nó rồi ôn tồn bảo:

-George ạ. Chị ấy không phải là vô gia cư đâu. Chị ấy chỉ ở nhờ nhà chúng ta một buổi tối hôm nay mà thôi. À, tên chị ấy là Leo Norwood.

Chăm chú theo dõi cuộc trò chuyện của hai anh em nhà Pisces, Leo bỗng chốc nở một nụ cười thoáng qua. Tình cảm của hai anh em họ dành cho nhau như sưởi ấm trái tim của Leo! Tuy rằng cô không có anh trai, nhưng với ánh nhìn của Pisces dành cho George mỗi khi trò chuyện cùng cậu bé, Leo nhận ra là Pisces yêu cậu nhóc ấy rất nhiều.

Pisces quả là một người anh tốt!

-Nhưng chị ấy sẽ ngủ ở đâu?

Câu hỏi của cậu bé George khiến cả Pisces và Leo đều sực tỉnh. Pisces liếc qua vẻ mặt của Leo, rồi lại quay về với gương mặt dễ thương của George:

-Chị ấy sẽ ngủ trên giường cùng với em. Anh sẽ ngủ ở dưới sàn.

-Không được! Anh sẽ bị cảm lạnh mất! Anh còn phải làm việc để trả nợ...-Cậu bé sốt sắng-Anh ngủ trên giường đi, để em nằm ở dưới...

-Không!

-Không!

Lần này, cả Pisces và Leo đều bật dậy, đồng thanh, rồi nhìn vào mắt nhau và ngồi xuống cùng một lúc.

-Sao thế ạ?-George nhìn thấy biểu hiện khác thường trên khuôn mặt của cả hai, cậu thắc mắc.

-Vì em còn nhỏ và chị ấy là con gái, nên anh phải hi sinh.-Pisces ôn tồn giải thích, cậu liếc qua và nhận thấy cái gật đầu đồng tình của Leo ngay sau đó.

Leo nhìn chằm chằm vào Pisces. Mỗi lần cậu ta liếc qua Leo, cô đều cảm thấy như một nguồn điện chạy dọc qua sống lưng.

Cậu ta đang suy nghĩ điều gì? Cậu ta vẫn còn ác cảm với cô sao?!

-Pisces này, anh quen chị ấy sao?-George nhìn Pisces, rồi chốc chốc lại quay sang Leo-Tại sao anh lại cho chị ấy ở nhờ?

Nhận thấy cái gãi đầu của Pisces, Leo quyết định sẽ cứu nguy cho cậu ta. Cô đặt chân xuống sàn, bước đến bên cạnh Pisces và George rồi ngồi xuống đối diện với cậu bé.

-Chào nhóc! Chị chưa giới thiệu nhỉ?-Leo chìa tay ra trước mặt George-Chị là Leo Norwood. Bạn mới quen của anh nhóc, Pisces Prowse. Rất vui được làm quen với nhóc!

Pisces hoàn toàn bất ngờ, cậu quay sang Leo và ngay lập tức nhận được cái nháy mắt của cô nàng.

-Chào Leo, em là George- Cậu nhóc nắm lấy tay Leo, vẫy vẫy, rồi mỉm cười để lộ hai má lúm đáng yêu-Em là em họ của Pisces.

Leo mỉm cười, xoa đầu cậu bé. Như sực nhớ ra điều gì, cậu nhóc quay sang Pisces.

-Anh và chị ấy cũng là bạn mới quen mà? Sao hai người không bắt tay nhau...như lúc nãy?

Leo nhìn qua Pisces như để cầu cứu, cậu gật đầu, chìa tay ra trước mặt của Leo.

-Chào cậu, tôi là Pisces...rất vui được gặp cậu.

Leo bối rối, nhưng rồi quyết định nhìn thẳng vào đôi mắt của Pisces, đưa tay ra và nắm lấy tay của cậu.

-Leo Norwood. Hân hạnh!

Leo đáp lại cộc lốc. Xong xuôi, cô nàng nhanh chóng gỡ tay ra khỏi tay của Pisces và chuyển hướng nhìn về phía George, cậu bé lém lỉnh đang đang chăm chú theo dõi biểu cảm của cả hai người.

Pisces nhìn qua vẻ mặt nghiêm trọng của Leo, rồi lại quay qua vẻ mặt hớn hở của George. Cậu thầm nhủ: nhóc ơi, đừng làm khó anh mày nữa!

-Yayyy!

George hét lên, rồi nhảy vào lòng của Leo khiến cho cô nàng hết sức bất ngờ.

-Chị Leo chịu làm bạn với em rồi! Chị Leo chịu làm bạn với em rồi!...-Thằng bé hét toáng lên, lặp đi lặp lại câu nói cùng biểu cảm vui sướng đó.

Pisces trừng mắt nhìn hành động bất thình lình của thằng bé, cậu định kéo nó ra khỏi Leo trước khi cô nàng ấy nổi cơn cuồng nộ. Pisces không cho rằng những cô nàng giàu có từ trong trứng sẽ yêu thích trẻ con, hay có những phản ứng gần gũi với những đứa trẻ nũng nịu như George.

George! Mày lại làm khó anh mày nữa rồi!

George bị lực kéo của Pisces thì ra sức giãy giụa, bám vào cánh tay của Leo.

-Cậu làm gì thế?!

Leo đẩy cánh tay của Pisces ra, cô nàng vòng tay ôm lấy George trước đôi mắt ngạc nhiên tột độ của Pisces.

Pisces lẳng lặng nhìn vào phản ứng của Leo với cậu nhóc. Cậu chưa bao giờ thấy một Leo dịu dàng đến thế. Leo mà cậu biết trước đây ư? Kiêu ngạo, hung dữ, cộc cằn và rất xinh đẹp.

Phải. Pisces chẳng biết tại sao mà cậu lại đặt cái từ cuối cùng để mô tả về Leo cả. Leo rất xinh đẹp, vì trong mọi lúc, ở mọi nơi, Leo đều chứng minh sự xinh đẹp của cô nàng là không-có-đối-thủ.

-Nói thật nhé, nhóc khiến chị ấn tượng từ khi nhóc mở cửa cho chị vào nhà đấy...-Leo liếc qua Pisces, rồi lại tiếp tục trò chuyện với George bằng giọng mỉa mai-... vì chị chắc là có kẻ sẽ không cho chị vào nhà dễ dàng như vậy đâu!

-George! Đến giờ đi ngủ rồi!

Pisces trốn tránh ánh nhìn hằn học của Leo. Cậu bế thằng bé ra khỏi vòng tay cô nàng, thằng nhóc không còn giãy dụa nữa, nó ngoan ngoãn dựa vào vòng tay của Pisces.

-Chị Leo sẽ ngủ với em chứ?-George vòng tay qua cổ Pisces, bất chợt ngáp một hơi thật dài...

-Được chứ! Nhỉ?-Pisces nhìn qua Leo, cô gật đầu hiểu ý, theo sau từng bước của Pisces vào phòng ngủ của cậu.

Pisces đặt George xuống giường, cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nhường một chỗ trống còn lại trên giường cho Leo.

Leo nhìn xung quanh phòng ngủ của Pisces. Căn phòng trông khá đơn giản với một chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng, một chiếc tủ đồ để ở trong góc, cái bàn để sách vở bên cạnh chiếc giường và cây đàn guitar được treo ngay ngắn ở trên tường.

-Chị Leo!-George chợt nắm lấy tay của Leo, cậu bé giương đôi mắt tròn xoe lên, chớp chớp hàng lông mi dài, đối diện với cặp mắt xanh lơ của Leo- Chị sẽ đến đây nữa chứ?

Pisces liếc trộm phản ứng của Leo. Cậu chàng khá bất ngờ khi George lại thân thiết với Leo nhanh như vậy. Chỉ sau vài lời trò chuyện qua loa, thằng bé đã trở nên yêu thích và có cảm tình với cô nàng kiêu ngạo này.

Nhưng Pisces không chắc là cô nàng kiêu ngạo ấy sẽ đồng ý đến đây một lần nữa, chỉ vì lỡ lời hứa hẹn với một thằng bé.

-Chị sẽ tới!-Leo mỉm cười- Và đưa nhóc đi chơi nếu như nhóc thích.

-Yayyy!-Thằng bé cười tít mắt-Leo sẽ đến đây lần nữa và đưa em đi chơi!

-Nhóc thích chị Leo lắm à?-Pisces lên tiếng xen vào chuỗi phản ứng phấn khích của George, cậu bé gật đầu.

-Tất nhiên rồi! Vì chị Leo xinh mà, ai mà lại không muốn đi chơi với một người xinh đẹp, phải không anh Pisces?

George quay đầu sang Pisces, khuôn miệng xinh xắn của một đứa trẻ thơ thốt ra một câu cảm thán khiến cho cậu chàng bối rối tột cùng.

Nhóc lại làm khó anh mày nữa rồi!

-Ừ!-Pisces nhướng mày, mở to ánh mắt đen láy đối diện với ánh mắt xanh lơ của Leo, hạ giọng xuống mức thấp nhất có thể nghe thấy được- Chị ấy rất đẹp...

Leo trợn tròn mắt nhìn Pisces, rồi né tránh ánh mắt của cậu chàng ngay sau đó.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nàng được khen xinh đẹp. Thế nhưng, chưa một ai lại khen bằng cách thẳng thừng và biểu lộ cảm xúc một cách kỳ lạ như Pisces.

Leo đã từng nghĩ đối với những vấn đề thể hiện cảm xúc bối rối, Pisces sẽ tìm cách lảng tránh hoặc chuyển sang một chủ đề khác, nhưng không, Pisces đã không hề làm chuyện đó.

Không thái quá, không khoa trương, rất điềm tĩnh và thật thà. Mặc dù trước đó, cậu ta đã tỏ vẻ bối rối...

-Chị Leo này!-George quay sang Leo, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ khẩn khoản- Chị cho anh Pisces đi cùng với nhé! Để anh ấy ở nhà một mình chắc sẽ buồn lắm!

-George...-Pisces nhướn mày-...anh bận lắm! Anh còn phải đi làm để trả nợ nữa!

-Nhưng chủ nhật anh đâu có đi làm?

George nắm lấy tay của Pisces, lay lay cánh tay của cậu chàng, chờ đợi từ cậu một sự đồng ý. Trái với hi vọng của cậu bé, Pisces khẽ lắc đầu, cậu nhìn về hướng của Leo bằng ánh mắt thăm dò. Nhưng cô nàng thì vẫn dửng dưng như không.

-Pisces!-George đột nhiên ngồi bật dậy-Em muốn nghe anh hát. Mọi hôm anh đều hát cho em ngủ mà? Sao hôm nay anh lại im lặng như thế?!

Pisces chần chừ một lúc.

You are reading the story above: TeenFic.Net