Chapter 14: Just a little girl

Background color
Font
Font size
Line height

Pisces đã thầm hứa với bản thân mình sẽ không bao giờ tiêu xài một đồng nào để dồn tòan bộ tiền tiêu vặt hàng tháng lẫn tiền nạp thẻ game cho việc trả nợ. Tuy nhiên, sức hút với Coca thì không. Pisces nghiện nước ngọt cực nặng, thậm chí cậu còn có thể nuốt nguyên cả lon Coca đang sủi bọt vào bụng, nhưng ơn Chúa, cậu đã không làm thế, ít nhất là ngay lúc này.

-Bán cho cháu một lon Coca.

Đưa tờ một trăm đôla cho nhân viên canteen trường học, rồi thong dong đút tay vào túi quần của mình.

"Hôm nay mình sẽ đưa cho cô ta một trăm năm mươi đô toàn bộ tiền tiết kiệm của mình trước, số còn lại sẽ trả sau. Cô ta bảo là mình có quyền trả góp mà nhỉ!"

-Tiền thừa của cậu đây.

Nhân viên canteen đưa cho Pisces một tờ tiền chẵn và vài tờ tiền lẻ. Ngó qua mớ tiền lẻ trong tay, cậu chàng liền nảy ra một ý định gì đó.

-Có thể đổi tiền lẻ cho cháu không ạ?

-Cậu muốn đổi bao nhiêu?-Bác nhân viên vẫn đang cúi đầu xuống xếp từng tờ tiền vào ngăn tủ kéo.

-Nếu được thì bác hãy đổi cho cháu một trăm năm mươi tờ một đô. Cháu cảm ơn.

Pisces chỉ tay vào đống tiền trong ngăn kéo, giọng nói chắc nịch của cậu vang lên trước đôi mắt trợn tròn đầy ngạc nhiên của bác nhân viên thu ngân.

-Cậu đùa tôi à?!

...

Pisces cầm một xấp tiền lẻ trong tay, nhét vào trong một cái túi giấy mà bác nhân viên canteen đã đưa cho cậu, rồi vội vã bước từng bước lên cầu thang hướng về phía lớp học của Leo Norwood.

Thật trùng hợp là hôm nay Taurus đã xin nghỉ học vì bị cảm. Cô nàng này dường như vẫn chưa thích nghi hoàn toàn với mùa đông lạnh giá ở đây thì phải. Cũng tốt, ít nhất là Taurus vẫn chưa biết được những chuyện xui xẻo xảy ra với cậu.

Pisces quả là một thằng xui xẻo. Phải rồi, người bình thường chắc chắn sẽ không bao giờ gặp xui xẻo nhiều như câu đâu. Trong một ngày bị trừ lương về tội đi làm trễ, lại còn dính dáng tới tầng lớp Rich Kid về chuyện tiền nong, nói trắng ra là với cô ả Queen Bee khét tiếng giàu nhất nhì cái trường này, đó là chưa kể đến việc bị siêu xe của cô ta tung đến nỗi méo cả vành bánh xe đạp.

Ngó qua cái cửa sổ trước lớp học để xem xét tình hình, Leo đang ngồi đấy, cô ta đang lúi húi tìm món đồ gì đó trong túi xách. Thì ra là chiếc ví màu đỏ. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy ngắn màu vàng, phụ kiện và trang sức óng ánh, cô ta đi học mà cứ như đi trình diễn thời trang ấy. Tuy vậy, không thể phủ nhận một điều là cô ta rất đẹp, suối tóc vàng xoăn nhẹ, gương mặt với ngũ quan hoàn hảo, đôi môi ngọt ngào khêu gợi. Chả trách bọn con trai trong trường mê cô ta như điếu đổ. Còn Pisces lại không thể tiêu hóa nổi mấy câu từ chát chúa phát ra từ khuôn miệng duyên dáng cùng cái thần thái sang chảnh muốn rùng người ấy.

Phải có ai đó trị được cái thái độ kiêu ngạo của cô ta thay vì cứ tung hô cô ả lên tận mây xanh như vậy.

Bước vào lớp học và dừng lại trước cái bàn mà Leo đang ngồi, Pisces nhỏ giọng nói:

-Tôi tới trả tiền cho cậu đây.

Leo ngước mặt lên, đôi mắt xanh lơ hướng lên đỉnh đầu của Pisces, sau đó trượt dần xuống gương mặt và dừng lại ở phần trang phục trên người cậu. Pisces biết, cô nàng này đang đánh giá bộ quần áo bình dân mà cậu đang mặc. Cũng phải thôi, thói quen của những kẻ giàu sụ luôn là đánh giá vẻ bề ngoài của người khác trước khi đồng ý tiếp xúc mà. Pisces cá là nếu như cậu không đến để trả tiền thì thậm chí, cô ta còn không thèm nhìn cậu đến hai lần.

-Phải rồi. Cậu nợ tôi mà nhỉ!

Leo thở dài, cô nàng ngả người về phía sau ghế và vòng tay lên trước ngực.

Pisces nhíu mày, cô ta cố tình nhấn mạnh từ "nợ" để gây sự chú ý với đám học viên tò mò tọc mạch trong lớp đây mà. Giờ thì tâm điểm của cả lớp là màn đối thoại giữa cậu và cô nàng lắm chiêu này.

Hoặc là cô ta cố tình dìm cậu xuống đáy vực, không cho cậu một cơ hội ngóc đầu dậy đây mà!

Không tiếp tục nghĩ ngợi nữa, Pisces đặt cái túi giấy lên bàn của Leo. Cô nàng nhăn mặt, kéo cái túi lại gần, rồi luồn tay vào trong miệng túi và moi ra một đống tiền lẻ.

-Cậu đùa tôi à?!

Leo lặp lại câu hỏi của bác nhân viên vừa nãy, nhưng với giọng điệu mang vẻ tức giận hơn hẳn cùng đôi mắt hằn học chĩa thẳng vào mắt của Pisces. Leo đã biến thành một con sư tử thật sự rồi ư?!

-Đó không phải là tiền sao?!

Pisces tròn mắt giả vờ đáp lại. Cậu chàng cũng đã lường trước thái độ này của Leo nhưng lại không ngờ rằng cô nàng lại phản ứng thái quá như vật. Tiền lẻ không phải cũng là tiền sao?

Đám học viên bên dưới rộn ràng cả lên, có người ôm bụng cười, có người giơ tay chỉ trỏ. Leo quay ngắt ra đằng sau, gắt lên:

-Có gì đáng cười chứ?!

Quay đầu lại đối diện với Pisces, Leo từ từ đứng dậy, chống hai tay lên bàn, nhoài người về phía Pisces.

-Cậu đang tính "chơi" tôi đấy à? Tôi không muốn bỏ vào ví mớ tiền lẻ đáng khinh của cậu! Cầm lấy mớ tiền này rồi biến đi!

Dừng một lúc để ổn định lại hơi thở, Leo lại tiếp tục xả giận.

-Nếu không có tờ tiền nào lớn hơn tờ một trăm đô thì đừng có tới mà gặp tôi. Lần cảnh cáo cuối cùng dành cho cậu đấy!

Leo hất đống tiền xuống đất rồi thảnh thơi ngồi xuống, vòng tay trước ngực mặc cho Pisces đang nhún vai như thể không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. Cậu ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt từng tờ tiền bỏ vào trong túi rồi lẳng lặng bước ra ngòai.

Cancer nghiêng người về phía Leo, cô bạn thân của cô đang tức điên lên vì bị "chơi" một vố. Thật lòng mà nói, đây là lần thứ hai Cancer chứng kiến cảnh này từ Leo. Lần đầu tiên là khi Leo bị anh chàng playboy nổi tiếng mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy "cắm sừng" khi anh ta đang hú hí với một cô ả nào đó trong lúc còn đang hẹn hò với Leo. Lần thứ hai là anh chàng tội nghiệp này đây.

-Bình tĩnh nào Leo, cậu ta đến trả tiền cho cậu mà...

Chưa để Cancer nói hết, Leo đã đáp lại với thái độ cộc cằn thấy rõ.

-Can à, nếu cậu biết điều kinh khủng gì vừa xảy ra với tớ ngày hôm nay thì hẳn là cậu sẽ thấu hiểu cảm giác của tớ thôi.

-Chuyện nghiêm trọng lắm à?

-Phải. Bố tớ bảo là sẽ cắt giảm tiền chi tiêu hàng tháng của tớ, đồng nghĩa với việc tớ còn không mua nổi cái túi Gucci mẫu mới nhất trong tháng tới. Thế đấy!

Cancer thở dài, cô cứ tưởng là có vấn đề nghiêm trọng gì đó xảy ra với Leo cơ. Thì ra chỉ là mấy cái chuyện mua sắm cỏn con mà cô nàng vẫn thường than vãn hàng ngày.

-Bạn tôi ơi, tủ đồ của cậu có thể đủ để nuôi sống tớ cả đời đó!

-Vấn đề không phải là ở chỗ đó, Can à. Cậu không hiểu được đâu. Với tớ chẳng có thứ gì là đủ cả, đặc biệt là việc mua sắm.

Cancer mỉm cười vòng tay qua cổ Leo, kéo cô nàng đứng dây.

-Được rồi. Dù gì đi nữa thì xuống canteen lấp đầy dạ dày cái đã. Tớ đói bụng rồi.

Leo thở dài chán nản, cô nàng chợt lia mắt lên bàn để tìm kiếm thứ gì đó, rồi lại lôi túi xách từ trong ngăn bàn ra, mò mẫm từng thứ một có trong đó.

-Cái ví của tớ. Nó đâu rồi?!

Leo lại lật úp miệng của cái túi xách xuống. Tất cả những thứ, bao gồm những thỏi son đủ loại, chì kẻ mắt, gương soi đều rơi tung tóe xuống mặt bàn, một vài thỏi son rớt xuống đất nhưng chủ nhân của nó còn chẳng buồn nhặt lên.

-Không có sao?

Cancer nghiêng đầu ngó vào những món đồ trong túi mà Leo vừa làm rơi ra, nhưng tuyệt nhiên chẳng có cái ví nào cả.

-Hay là cậu để quên ở nhà?

-Không. Tớ thề là tớ vừa mới lấy ra trước khi cái tên kia vào đưa tiền cho tớ thôi...Mà khoan đã...cái tên đó liệu có lấy không nhỉ?

-Ý cậu là Pisces?!

-Đúng. Chỉ có hắn ta mà thôi!

Cancer hơi nhíu mày trước thái độ quả quyết của Leo. Làm sao mà cậu ta có thể lấy cái ví đi một cách dễ dàng trước mặt Leo và mọi người được cơ chứ?

-Lúc tớ quay đầu xuống dưới nhìn các học viên, hắn ta đã lấy đi. Chắc chắn chỉ có cái tên khốn đó!

Leo cố tình gằn giọng cái chữ "tên khốn", như một đại từ nhân xưng mà cô nàng thường dùng để gọi những chàng trai làm trái ý mình, hay là với những gã trai quần áo bảnh bao gạ gẫm cô nàng trong một bữa tiệc nào đó chỉ vì tiền, vì nhan sắc hay đại loại thế.

-Cậu đi đâu đấy?

Cancer chạy theo khi thấy Leo đột ngột bước đến cánh cửa lớp học. Nàng ong chúa quay đầu lại và gọi to:

-Cậu cứ đi ăn trước đi, Can. Tớ đi trừng trị tên khốn đó đây!

...

Leo bước từng bước dài về phía sân bong chày, đôi giày cao gót mà cô nàng đang mang không cho phép cô chạy thật nhanh về phía trước.

"Thật bất tiện"

Leo không thể cúi xuống tháo đôi giày cao chênh vênh ấy ra ngay lúc này được, cô nàng đành sải từng bước thật dài để đến kịp lúc, phòng trường hợp "tên khốn đó" có thời gian trốn đi chỗ khác.

Trước khi đến sân bóng chày, Leo đã hỏi qua nhiều học viên cùng lớp với Pisces, họ nói là cậu ta thường đến đó vào giờ ăn trưa để giúp huấn luyện viên của cậu ta làm việc gì đấy. Mặc xác việc đó đi, cô chỉ quan tâm tới việc sẽ cho tên khôn lỏi ấy một trận nhớ đời mà thôi. Đụng tới Leo ư? Chẳng khác nào đụng tới con ong chúa hung hăng trong tổ ong vò vẽ cả.

Pisces? Cậu có lường trước điều gì xảy ra sắp tới với mình không?

Sân bóng chày ngoài Pisces ra thì chẳng còn có bất kỳ ai khác cả. Lúc Leo vừa đến, cậu ta đang khuân vác thứ gì đó có hình thù rất lạ. Leo không quan tâm, cô tiến thẳng đến chỗ cậu chàng, lên giọng nói:

-Trả cái ví đây!

-Ví gì cơ?

-Đừng có giả ngây. Trả cái ví đây!

Leo gằn giọng xuống. Cô lấy đà giơ chân lên, định ấn một phát thật điếng người xuống chỗ hiểm của Pisces. Nhưng dường như đọc được suy nghĩ của Leo, Pisces đã kịp thời né tránh và tóm lấy bàn chân của cô nàng. Leo chới với suýt ngã ra đằng sau nếu như Pisces không nhanh tay giật lại như một điểm tựa để cô nàng có thể đứng vững.

Đừng đùa với Pisces, cậu ta được mệnh danh là "thánh phản xạ" của đội bóng chày đấy.

-Trả cái ví và thả chân tôi ra. Đừng hòng chạm bàn tay dơ bẩn của cậu vào chân của tôi!

-Vui thật đấy! Giờ thì nữ hoàng quyền lực phải cúi đầu cầu xin thường dân rồi.

Pisces nhoẻn miệng cười. Leo thề là cô muốn đấm vào bản mặt khốn nạn của cậu ta một trăm cái cho hả giận. Nhưng lần này Leo lại là người ở thế bị động, đến nhúc nhích một chút thôi cũng có thể khiến cô nàng ngã xuống đất như chơi. Không những vậy, Leo còn đứng cạnh một vũng nước mưa đen ngòm như được bồi đắp từ đất, vi khuẩn và hàng chục cái gót giày thể thao dính bùn nhơm nhớp.

-Hành động của cậu chẳng khác gì là sàm sỡ cả. Tôi sẽ hét lên cho mọi người biết, cậu là một con sói đội lốt cừu non, nếu cậu không thả chân tôi ra và trả ví lại cho tôi!

-Ai quan tâm chứ? Cậu có cầm cả cái loa của đội truyền thông mà hét lên thì cũng chẳng có ma nào nghe thấy được đâu. Đã đến giờ ăn trưa rồi mà!

"Pisces? Cậu ta dám...?!" Leo nhìn xung quanh, cố tìm kiếm một bóng người nhưng hoàn toàn vô vọng. Chẳng có ai ở đây cả, ngoại trừ cô và tên khốn này.

-Cậu đang tuyên chiến với tôi đấy hả?! Cậu muốn gì?

Leo vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cô nàng vòng tay trước ngực, ngước lên như đang thách thức.

Chúa ơi! Ngay cả lúc đang giận hay đang cố tình ngước mặt lên để thách thức Pisces thì cô ta cũng đều xinh đẹp theo nét rất riêng, xinh đẹp đến xiêu lòng. Nếu cô ta mà bỏ đi cái tính cách kiêu ngạo ngút trời ấy, Pisces nghĩ rằng cậu sẽ không kiềm được mà ôm chầm lấy cô ta quá. Pisces là đàn ông mà, đâu phải là sắt đá, cậu cũng có cảm xúc với những cô nàng xinh đẹp và nóng bỏng chứ. Nhưng không vì thế mà cậu lại lơ là mà bỏ qua một cơ hội tốt để dạy cho cô nàng đanh đá này một bài học nhớ đời.

-Tuyên chiến thì phải để con gái như cậu làm việc đó mới phải. Được rồi, coi như tôi chấp nhận lời tuyên chiến của cậu. Còn tôi muốn gì sao? Muốn cậu xin lỗi tôi. Vì cậu đã sỉ nhục tôi!

Leo hơi lạnh người trước thái độ nghiêm túc lạ thường của Pisces. Cô nàng ấp úng:

-Tôi sỉ nhục cậu lúc nào chứ?

-Lúc cậu hất tiền của tôi xuống dưới đất, lúc cậu bảo bàn tay của tôi dơ bẩn! À phải rồi nhỉ, nếu tôi chạm bàn tay dơ bẩn ấy lên khuôn mặt của cậu, lúc đó, liệu nó có còn sạch sẽ nữa không?

Leo cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay đang siết chặt chân cô của Pisces. Cậu ta sẽ không đẩy cô xuống vũng nước chứ? Cậu ta không nên làm như thế! Bộ váy này của cô có giá trên năm nghìn đô đấy.

-Đừng! Tôi cảnh cáo cậu đấy!

Nếu Leo không nhầm thì tên khốn này vừa mới khuân vác thứ gì đó thì phải. Và bây giờ thì hắn ta đang huơ huơ bàn tay của hắn như mồi nhử trước mặt cô.

-Cậu là đồ hèn, Pisces!

Leo cố né tránh bàn tay của Pisces. Cậu ta đưa tay qua bên trái, cô nàng lại nghiêng người sang bên phải và ngược lại.

-Cậu đang sợ sệt có phải không? Đừng lo, chỉ cần cậu xin lỗi thôi, tôi sẽ trả ví lại cho cậu. Cái ví cậu chẳng có gì vui cả, toàn là mấy tấm thẻ tín dụng màu vàng óng ánh. Chỉ có tấm hình của cậu là có giá trị mà thôi.

Đó là tấm hình chụp lúc năm tuổi của Leo, lúc đó, cô nàng đang ngậm ti giả. Sao cô lại có thể bỏ quên một thứ quan trọng như vậy cơ chứ?! Leo đỏ mặt hét lên:

-TRẢ CÁI VÍ CHO TÔI! XIN LỖI CẬU Ư? CÒN LÂU NHÉ!

Reng...

Tiếng chuông báo hiệu vang lên cũng là lúc Pisces chạm bàn tay vào má của Leo trước đôi mắt gần như không thể tin được của cô. Sau đó, cậu nhẹ nhàng buông chân của Leo ra và bắt lấy cánh tay cô nàng để cô không bị ngã vào vũng nước. Khi Leo lấy lại được thế cân bằng, Pisces thả tay ra, ném nhẹ chiếc ví về phía Leo, cô nàng vội vàng bắt lấy.

-Tha cho cậu đấy. Hãy cảm ơn tôi đi vì lòng tốt của tôi đã ngăn cậu đổ nhào vào vũng nước đó!

Không thèm để ý đến lời nói của Pisces, Leo mở chiếc ví ra, cô nàng bắt đầu kiểm tra mọi thứ bên trong. Những chiếc thẻ tín dụng đều đủ cả, còn tấm hình thì lại không thấy đâu.

-Tấm hình đâu rồi?

-Giờ thì nó là của tôi rồi. Tôi phải có thứ gì để uy hiếp cậu chứ. Và đừng có cố gắng lấy lại, nếu không, cậu sẽ phải hối hận đấy! Vì nó đã được nhân bản gấp mười lần, và sắp tới là hàng nghìn lần.

Leo nhíu mày, cô siết tay thành nắm đấm, lao thật nhanh tới chỗ Pisces lúc này vẫn đang nở một nụ cười tỏa nắng, đấm một phát vào má trái của cậu chàng. Xong xuôi, cô xoay người và bước từng bước dài ra khỏi sân bóng.

Leo không thể ở đây thêm một giây nào nữa, nhỡ đâu tên khốn ấy lại giở trò đồi bại gì đó với cô nữa thì sao?

Phải, Leo đang lung túng. Lúng túng vì sợ sệt.

Còn Pisces ư? Đừng hỏi tại sao cậu lại không né tránh cú đấm của Leo. Là cố tình đấy!

À mà ít nhất thì cậu cũng đã ghi vào trong danh sách của mình hai nỗi sợ hãi lớn nhất để chinh phục một cô nàng Queen Bee kiêu ngạo.

Thứ nhất: Quyền lực sẽ không còn hạn sử dụng ở nơi vắng người.

Thứ hai: Sĩ diện.

oOo

Cancer nằm phịch xuống giường. Cô nàng vớ lấy cái điện thoại trong hộc bàn. Đã ba ngày rồi cô chưa nhận được tin nhắn nào từ hắn ta cả. Có lẽ hắn ta đã quên sự tồn tại của cô rồi rồi chăng?

Được rồi, lần này cô sẽ chủ động nhắn tin trước. Nếu như hắn không trả lời, coi như chuyện của cô và hắn sẽ kết thúc.

Cancer_Vincent: Chào, quý ông đầu hói!

Tuy vậy, sau khi gửi tin nhắn đi, Cancer lại cảm thấy cực kỳ hối hận. Nếu như hắn trả lời thì sao? Cô sẽ nói với hắn chuyện gì? Rằng cô đang chờ đợi tin nhắn của hắn và nở một nụ cười ngu ngốc như một con búp bê bằng nhựa ư? Không hề!

SS_22: Chào em. Nhớ tôi rồi à?!

"Thấy chưa, mình biết ngay mà!"-Cancer hét lên, cô tự cốc vào đầu mình một cái rõ đau như để trừng phạt vì tội "cái tay nhanh hơn cái não" của mình.

Cancer_Vincent: Đừng có tưởng bở. Tôi chỉ xác nhận xem có nên kết thúc cuộc trò chuyện của chúng ta vĩnh viễn không!

SS_22: Ồ. Sao vậy?

"Được rồi! Tới luôn nào. Để xem hắn ta thực sự đang nghĩ gì?"-Cancer cười tủm tỉm, cô đã nghĩ ra kế hoạch khác để chữa cháy rồi.

Cancer_Vincent: Tôi đang thích một người. Dĩ nhiên đó không phải là anh đâu. Đừng tưởng bở!

SS_22: Ồ. Vậy thì tôi có thể giúp gì cho em? :)

Cancer cảm thấy hơi nhói lòng sau khi đọc dòng tin nhắn đó, dù chẳng biết tại sao, nhưng cô lại quyết định nhắn tiếp

Cancer_Vincent: Nhưng cậu ta có vẻ không thích tôi.

SS_22: Đó là một thằng khốn. Tin tôi đi, em nên bỏ hắn!

Cancer lại mỉm cười, cô bắt đầu nhập thật nhanh từng chữ một vào màn hình.

Cancer_Vincent: Biết làm sao được, tôi lỡ thích cậu ấy rồi. Thích đến phát điên lên cơ đấy!

Hắn ta chưa trả lời lại, đang suy nghĩ gì chăng?

Một phút trôi qua rồi, hắn vẫn chưa trả lời.

Ting!

Tin nhắn mới từ SS_22.

Cancer sốt ruột ấn vào.

SS_22: Em muốn tôi làm gì cho em nào? Cho em một lời khuyên chân thành chăng?

Cancer_Vincent: Đúng vậy. Anh sẽ giúp tôi chứ?

SS_22: Vậy thì em mau tỏ tình với hắn đi.

Cancer_Vincent: Thật sao? Nhưng anh vừa bảo tôi bỏ cậu ấy mà?

SS_22: Em nói là em thích hắn đến phát điên cơ mà. Cho hắn biết là em đang thích hắn, sau đó tỏ tình đi. Đừng tự dằn vặt bản thân nữa. Thế nhé, tôi có chút chuyện gấp. Tạm biệt em.

"Khoan đã, anh không thể bỏ đi như vậy được!"-Cancer thét thầm trong lòng, thế nhưng nick của hắn ta đã ngừng sáng, hắn ta đã đăng xuất ra khỏi ứng dụng rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại thì những lời khuyên của hắn cũng có ích đấy chứ. Cô còn trách gì ở hắn nữa đây nhỉ? Cancer vùi mặt vào gối.

Hay là cứ thử làm theo lời khuyên của hắn xem sao.

End chap 14

Gift for readers

(Elle Fanning as Cancer Vincent)

Chia sẻ về nhân vật: Tự dưng cảm thấy Cancer giống như Elle Fanning vậy, chị này có nụ cười vạn người mê :3, gương mặt xinh xắn dễ thương, cộng với mái tóc xoăn nữa là cực kỳ giống Cancer trong tưởng tượng của tớ rồi :3

A/N:

-Pisces không phải "thỏ" hay "cừu" đâu nhé :3, cậu ấy đã lột xác rồi đó, không biết đã đủ "đô" chưa nhỉ? :v

-Tuần sau tớ bận nên chắc sẽ không có chap mới được. Tớ cố gắng type xong chap này coi như bù qua cho tuần sau rồi nhé :v

-Cmt cho tớ nào các cậu ơi :3

You are reading the story above: TeenFic.Net